Vũ Vương

Chương 231: Linh Hư Động Thiên (3)​




Đúng lúc này, một cự chưởng đột nhiên từ trên cao dò xét xuống, chỉ một trảo, phiến Bích Hải rộng lớn này liền đã bay vút lên mà lên, ngưng tụ trong chưởng, mà nơi thủy triều mãnh liệt lúc trước lại không thấy chút bọt nước nào nữa, chỉ còn lại có một cái cái hố nhỏ khô hạn, liếc mắt khó thấy điểm cuối.
Cự chưởng kia nhanh chóng co rút lại, trong khoảnh khắc một cánh tay xinh đẹp tuyệt trần liền hiển lộ ra, mà trong bàn tay lại chỉ còn lại một giọt bọt nước xanh lam óng ánh sáng long lanh.
- Lạc Tiên Hải này, nhất hải chi thủy, có đủ cho ngươi luyện chế kiện đạo khí kia chưa?
Thanh âm thanh diệu vang lên, như chim hoàng oanh đê minh, thanh thúy dễ nghe, nói chuyện lại là một nữ tử trẻ tuổi dung nhan vũ mị, dáng người yểu điệu.
Đại sa mạc mênh mông, cát bụi xoay tròn.
Hàng trăm hàng ngàn tu sĩ võ đạo hội tụ một chỗ, tiếng chém giết liên tiếp.
Xùy~~!
Trong tiếng xé gió thê lương, một vòng đao mang màu tím cực lớn từ giữa đám người bắn ra, chân cụt tay đứt, huyết nhục bay tứ tung, lập tức, liền có một gã lão giả thon gầy toàn thân nhuốm máu vọt ra.
Trường đao vung vẩy, không người có thể ngăn cản.
...
Rống!
Trong mây mù mịt mờ, một đầu hung thú to lớn dài đến mấy ngàn thước mở ra cái miệng lớn, lưỡi dài đỏ thẫm như lò xo bắn ra như điện, thẳng đến một thiếu niên áo trắng ở đối diện ngoài ngàn mét, trong một đôi tròng mắt huyết hồng lộ ra hung quang khát máu, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
Nghiệt súc, lại dám liều lĩnh với ta!
Trong miệng quát một tiếng, thiếu niên áo trắng kia cả người đều hóa thành một thanh Cự Kiếm, trực tiếp nương theo cái lưỡi dài kia chui vào trong cơ thể hung thú, nháy mắt qua đi, thân thể hung thú kia liền kịch liệt sôi trào, một mảnh huyết vũ từ đầu lâu hung thú, không ngừng lan tràn ra phần đuôi.
Mau tươi đầy trời liền nổ bắn ra, tựa như suối phun.
...
Một vài bức hình ảnh bỗng nhiên lướt qua.
Nam tử khôi ngô, cô gái xinh đẹp, lão giả thon gầy, thiếu niên áo trắng kia... Những con người này khi còn sống tựa hồ đang thể hiện ra trước mắt Mộ Hàn, từng tràng chiến đấu kinh thiên động địa, từng loại thần thông kinh thế hãi tục khiến Mộ Hàn tâm thần rung động, thật lâu khó có thể hoàn hồn.
Trong lúc mơ hồ, Mộ Hàn cảm giác mình và những người kia tựa như có liên hệ không hiểu nào đó.
Cũng không biết đã vượt qua bao nhiêu tuế nguyệt...
Tiếng két cổ xưa kia đột nhiên biến mất, Mộ Hàn đột nhiên thanh tỉnh lại, lúc này mới phát hiện mình đang đứng trước một cung điện màu tím cực lớn.
Cửa điện mở rộng, tấm biến trên điển có hai chữ Tử Hư lập lòe rạng rỡ.
Đây là ‘ Tử Hư Thần Cung ’?
Mộ Hàn đột nhiên có chút mơ hồ.
Hình dạng cung điện hoàn toàn giống như trong Tâm Cung hắn, hắn hiện giờ rốt cuộc là tâm thần tiến nhập vào Tâm Cung mình, hay là thân hình cũng theo vào rồi?
- Tử Hư Thần Cung làm nguyên, Tử Ngọc Sinh Yên làm dẫn, hóa võ nhập đạo...
- Nhập Linh Hư Động Thiên ta, dung huyết mạch Linh Hư ta, được truyền thừa Linh Hư ta, mới là tộc nhân Linh Hư ... Tử Hư Thần Cung làm nguyên, Tử Ngọc Sinh Yên làm dẫn, hóa võ nhập đạo...
...
Ngay khi Mộ Hàn tâm thần hoảng hốt, thanh âm quen thuộc mà phiêu miểu đột nhiên từ trong cung điện truyền ra, từng lần lượn lờ bên tai.
Trong thanh âm này phảng phất ẩn chứa một cổ ma lực thần kỳ.
Mới chỉ nghe lần thứ hai, Mộ Hàn liền không kiềm lòng được mà di chuyển bước chân, từng bước một đi đến Tử Hư Thần Cung ở trước mặt.
99 bước qua đi, Mộ Hàn rốt cục bước vào trong điện.
Sau một khắc, cảnh tượng trước mắt Mộ Hàn đại biến, tòa cung điện kia lại hóa thành một mảnh đại dương mênh mông màu tím, trong phiến đại dương mênh mông kia tràn ngập chất lỏng đặc dính .
Huyết dịch?
Mộ Hàn lắp bắp kinh hãi.
Trong đầu vừa toát ra hai chữ này, một hồi cảm giác đau đớn đột nhiên từ từng bộ vị khắp toàn thân truyền đến, phảng phất như có vô số lợi châm đồng thời đâm vào trong cơ thể. Ngay sau đó, liền có thiên vạn đạo khí tức màu tím từ trong máu chung quanh thẩm thấu vào, như tơ như sợi, cuồn cuộn không dứt.
Từ từng sợi tử ý kia vừa tiến vào mạch máu, huyết dịch Mộ Hàn liền sôi trào lên.
Trong khoảnh khắc, cảm giác nóng rực liền lan tràn đến tứ chi bách hài, trong cơ thể Mộ Hàn như dấy lên chút diễm hỏa màu tím. Theo khí tức màu tím không ngừng rót vào, Tử Hỏa cũng theo đó rất nhanh lớn mạnh. Theo huyết dịch chảy xuôi, chỉ ngắn ngủn hơn mười giây, hỏa diễm đã kết nối thành một mảnh trong người.
Lúc này, Mộ Hàn chỉ cảm thấy có một cái bàn ủi nung đỏ đang không ngừng chui tới chui lui trong huyết quản mình, loại cảm nhận nóng cháy sâu sắc kia như luồn sóng nổi lên từ linh hồn.
Chỉ cưỡng ép nhẫn nại dược chốc lát, Mộ Hàn liền ức chế không nổi nữ, thân hình không thể khống chế kịch liệt vùng vẫy trong phiến tử hải rộng lớn kia.
Khí tức màu tím dũng mãnh tiến vào ngày càng nhiều, thế lửa cũng dần dần trở nên càng kịch liệt.
Non nửa thưởng qua đi, Tử Hỏa liền từng chút một mà chảy ra mạch máu và cơ bắp, từ trong lỗ chân lông phụt lên mà ra. Thời gian dần qua, từng sợi tiểu hỏa hội tụ thành phiến, bên ngoài thân dấy lên ngọn lửa tím hừng hực .
Ân!
Mộ Hàn nhịn không được kêu rên lên, chỉ cảm thấy từng tế bào và mỗi sợ thần kinh trong cơ thể đều như bị diễm hỏa mãnh liệt thiêu đốt, đau đớn khó nói lên lời không ngừng bạo phát ra. Mặc dù Mộ Hàn ý chí cứng cỏi, nhưng lúc này cũng chịu không nổi, hận không thể lập tức ngất đi.
Nhưng mà, ý thứ Mộ Hàn lại vô cùng thanh tỉnh, có thể cảm giác được rất rõ ràng từng biến hóa nhỏ trong cơ thể, dưới tình huống như vậy, cảm nhận sâu sắc càng thêm mãnh liệt.
Tử Ngọc Sinh Yên Quyết cũng không cách nào giảm bớt, cơ hồ chỉ vừa vận chuyển sẽ lập tức gián đoạn.
Mộ Hàn chỉ có thể cứ thế mà thừa nhận.
Tử ý mãnh liệt, huyết dịch trong cơ thể Mộ Hàn dần dần bị nhuộm thành màu tím, ngay sau đó, Mộ Hàn cảm giác thân thể của mình lại từng chút tán hóa ra, dung nhập vào đại dương mênh mông bốn phía.
Cũng không biết qua bao lâu, đầu cũng bị tan sạch sẽ, toàn bộ thân thể cũng triệt để biến mất.
Chợt, Mộ Hàn liền giống như cảm nhận được từng tia khí lạnh lẽo tức, loại đau nhức kịch liệt khiến linh hồn cũng phải co rút lại kia lập tức liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Phảng phất như gông xiềng trầm trọng bao lấy hắn đột nhiên bị dỡ xuống, Mộ Hàn như trút được gánh nặng, ý thức mỏi mệt đến cực điểm điểm cũng từ từ hôn mê.
Trong thoáng chốc, Mộ Hàn cảm giác thân thể mình như lần nữa ngưng tụ trong phiến tử hải mênh mông kia.
Bộ thân thể kia cực kỳ quái dị, tử ý dạt dào, óng ánh sáng long lanh, tựa như dùng Tử Ngọc tạo thành vậy, xuyên thấu qua làn da và cơ bắp, có thể thấy rõ ràng mỗi một mạch máu và mỗi một cốt cách bên trong một cách rõ ràng, ngũ tạng lục phủ cũng hiển lộ ra cực kỳ rõ ràng, thậm chí còn có thể thấy trái tim nhảy lên nữa.
Thân hình vừa xuất hiện, thủy triều bốn phía liền cuồn cuộn hội tụ đến, điên cuồng chui vào trong cơ thể hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.