Vũ Vương

Chương 193: Hai bàn tay​




Thở sâu, Hoắc Minh Kiệt cắn răng nói:
- Tốt, tốt, Mộ Hàn, ngươi đừng ji động, ta phóng Hạng Thần, âm thanh vừa rụng, liền đem Hạng Thần thân hình ném qua đến.
Lăng Nghị nhanh chóng lao tới đi, một tay tiếp được Hàng Thần, bàn tay lập tức cho một viên đan dược vào trong miệng của hắn.
- Kìm nén chết ta.
Hạng Thần thở dài một hơi, nhất thời khôi phục năng lực nói chuyện, thấy bàn tay Lăng Nghị chụp vào mi tâm của mình, vội vàng kêu lên:
- Tân thể của ta bị Cơ Vân Trúc dùng ‘ Phong Long Chỉ ’ giam cầm, chỉ có tu sĩ Đạo Cảnh mới có thể cởi bỏ. Mọi người đừng lãng phí thời gian, nhanh chóng rời khỏi đây, bọn chúng có mười người.
Mười người?
Bọn người Mộ Hàn ăn cả kinh, kể cả Cơ Vân Trúc, đám đệ tử Vũ Long Thiên Tông ở đây chỉ có chín người, người còn lại còn không có xuất hiện, chẳng lẽ sau khi phát hiện có biến cố thì chạy đi tìm viện binh?
- Các ngươi chết chắc rồi.
Cơ Vân Trúc gương mặt sưng đỏ đắc ý lên tiếng. Vừa dứt lời bàn tay của Mộ Hàn chặt vào gáy của nàng ta, trực tiếp đánh nàng ngất đi.
- Đi! Lập tức quay về Cổ Linh Thành!
Sắc mặt Mộ Hàn trầm xuống, quyết định thật nhanh, thân ảnh của hắn bắn ra ngoài, Lăng Nghị nhanh chóng ôm vai Hạng Thần cùng Kỷ Vũ Lộ, Ôn Siêu nhanh chóng đuổi theo.
Bọn người Hoắc Minh Kiệt muốn lao lên cản trở.
- Trong một phút đồng hồcác ngươi dám đuổi theo, kiếm thứ hai của ta không phải cắt cổ của Cơ Vân Trúc, mà là gương mặt của nàng ta.
Ánh mắt Mộ Hàn sâm lãnh quét qua, Hoắc Minh Kiệt và đám người kia vội vàng dừng lại. Thẳng đến khi thân ảnh bọn người Mộ Hàn biến mất hoàn toàn mới cắn răng đuổi theo... Trong hạp cốc bên ngoài động quật, cũng có không ít quỷ binh khô lâu Không Cốc Cảnh chạy tới, lúc này không có người nào hứng thú với bọn chúng.
Một hồi rượt đuổi trình diễn trong hạp cốc.
Mộ Hàn dẫn theo khung xương Quỷ Tướng và bọn người Cơ Vân Trúc, Lăng Nghị khiêng Hạng Thần, Kỷ Vũ Lộ cùng Ôn Siêu mang theo thu hoạch trong động quật lao ra ngoài. Cũng may với những tu sĩ Vũ Hóa Cảnh mà nói, lực lượng mấy trăm cân chẳng là gì cả.
Theo sau mấy trăm mét, Hoắc Minh Kiệt và tám đệ tử Vũ Long Thiên Tông đuổi theo không bỏ.
Mộ Hàn uy hiếp còn văng vẳng bên tai, tám người vẫn không dám hiện ra trong tầm mắt của hắn, chỉ có thể đuổi theo xa xa, sợ hắn chó cùng rứt giậu tổn thương dung mạo của Cơ Vân Trúc. Nếu là như vậy dù bọn họ cứu Cơ Vân Trúc trở về chỉ sợ cũng khó mà sống tốt.
Nhưng mà với tính mạng của Cơ Vân Trúc bọn họ không có lo lắng quá lớn.
Hạng Thần không có nói sai, bọn họ đúng là có mười người, thấy tình huống trong động quật liền cho một tên quay về thông tri cho đệ tử Vũ Long Thiên Tông trong động quật tầng một, bảo bọn họ chạy vào động quật, muốn một lần hốt gọn mấy ngàn khô lâu Không Cốc Cảnh.
Trong miệng của Hạng Thần biết được tình huống như thế, Mộ Hàn có mạnh hơn nữa cũng phải áp chế sát tâm xuống, nếu không bọn họ chỉ có đường chết mà thôi, mà lưu lại tính mạng của Cơ Vân Trúc mới có sinh cơ.
Hiện tại bọn họ cần làm chính là không cho đám người phía trước chó cùng rứt dậu.
Mà trong chiến trường tầng thứ nhất còn có vài tên cường giả Đạo Cảnh Huyền Thai nhất trọng của Vũ Long Thiên Tông, chỉ cần bọn họ chặn đường ra của bọn người Mộ Hàn thành công, chẳng những có thể cứu được Cơ Vân Trúc mà còn có thể khiến bọn họ không ai thoát được. Vì vậy đám người đuổi theo sau lưng không ngừng giảm bớt.
Chạy ra hơn mười dặm thì đằng sau chỉ còn lại Hoắc Minh Kiệt cùng ba tên đệ tử Vũ Long Thiên Tông mà thôi, bốn người còn lại nhanh chóng phân tán ra chung quanh thông tri đồng môn khác trong Quỷ Tướng động quật.
- Quỷ Tướng đã giúp chúng ta đại ân, không ngờ tụ tập mấy ngàn khô lâu quỷ binh Không Cốc Cảnh, vừa vặn hốt gọn một mẻ.
- Tiểu tử Hoắc Minh Kiệt vận khí không tệ, thậm chí ngay cả động quật che dấu như vậy cũng tìm ra được...
Trong núi hoang như thế này mười mấy đạo thân ảnh chạy nhanh như bay, thỉnh thoảng có tiếng cười vang vọng, những đệ tử Vũ Long Thiên Tông đang lao tới.
- Cố Tranh sư huynh mau nhìn, đó là phi yến của tông phái chúng ta.
Phút chốc nam tử trẻ tuổi phía bên phải chỉ qua một hướng kêu to.
- Ân?
Đi đầu của đội ngũ, một thân ảnh khôi ngô dừng lại, con mắt của nam tử này nhìn qua hướng tên thanh niên kia chỉ. Người này cũng chừng hai mươi tuổi, nhưng mà thân thể cường trán, trên mặt có râu lúng phúng, thần thái hung tàn.
Hư không phải bên trái vài trăm mét quả nhiên có một bóng trắng lao tới thật nhanh, chỉ qua mấy giây ngắn ngủi bóng trắng này đã tới gần đám người Cố Tranh, đây là một con phi yến.
Phi yến chính là đạo khí truyền tin khoảng cách xa.
Sau khi kích phát đạo văn trong đó, có tâm thần của bản thân dẫn dắt là tự động bay tới tay của đối phương, nhưng mà nó cực hạn trong mấy trăm dặm mà thôi.
Vượt qua trăm dặm cảm ứng biến yếu, sau đó dễ dàng mất đi phương hướng.
Trong chiến trường bên ngoài Cổ Linh Thành, có chi nhánh của Đạo Tiên Lâu, chỗ đó không chỉ bán ra nhiều đạo khí phi yến, còn có thể chuyên môn làm phi yến đặc chế cho các đại tông môn. Mà phi yến trước mặt này dưới dụng của một con tiểu long, mọi người liếc cái nhìn ra được ngay.
- Đây là tin tức ủa Lộ Tử Xuyên phát ra.
Cố Tranh đưa tya lên bắt lấy phi yến trong tay, thu liễm hai cánh hai chân, cuộn mình thành một đoàn. Hơi cảm ứng một chút Cố Tranh liền sắc mặt, không thể tưởng tượng hoảng sợ nói:
- Xảy ra chuyện gì, những đệ tử Vô Cực Thiên Tông kia chẳng những lấy vật phẩm trong động quật ra, ngay cả Vân Trúc sư muội cũng bị gia hỏa tên là Mộ Hàn bắt?
Hắn vừa dứt lời, đám người chung quanh hai mắt nhìn nhau, không dám tin tưởng.
- Vân Trúc sư tỷ đã đột phá lên ‘ Huyền Thai nhất trọng thiên ’, Lộ Tử Xuyên có lầm hay không?
- Tu sĩ Vũ Hóa Cảnh cũng có thể bắt Vân Trúc sư tỷ? Tuyệt đối không thể nào, những đệ tử Vô Cực Thiên Tông này chắc có thể giấu một nhân vật Huyền Thai cảnh lợi hại?
- Không thể nào, Hoắc sư đệ trước đã cho Hồng Phi truyền tin tức không phải đã nói đối phương chỉ có năm người, đều là Vũ Hóa Cảnh sao... Thà rằng tin là có, không thể tin là không!
Cố Tranh trầm mặt, chợt vung tay lên, nói:
- Không đi tới Quỷ Tướng động quật, lập tức chạy tới lối ra ‘ Vực Giới Sát Tràng ’. Ta đi trước một bước, các vị sư đệ sau đó đuổi theo sau! Bất kể như thế nào cũng phải ngăn không cho bọn chúng lao ra ngoài.
Lời còn chưa nói hết, Cố Tranh đã bya lên trời, trong khoảng khắc mất đi bóng dáng.
Cùng loại hình ảnh này, trong các khu vực khác của Vực Giới Sát Tràng cũng diễn ra cảnh như vậy, những đệ tử Vũ Long Thiên Tông nhao nhao phóng tới lôi ra chiến trường. Thân ảnh của bọn họ điên cuồng, thỉnh thoảng bị những đệ tử tông phái khác nhìn thấy, trong nội tâm kinh ngạc không thôi...
- Hỗn đản, các ngươi trốn không thoát!
Tiếp tục không bao lâu, Cơ Vân Trúc đã tỉnh lại, thấy Mộ Hàn đang vác mình lên vai như cái túi, bộ ngực không ngừng va chạm vào lưng của Mộ Hàn, lập tức xấu hổ và giận dữ hét lên:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.