Vũ Vương

Chương 15: Linh Pháp Chân Quyết​




- Ngươi có thể xéo đi, đừng đứng chỗ này làm lão phu chướng mắt.
- Tốt, tốt, thúc thúc, tiểu chất cáo từ.
Mộ Thiết Sơn sớm tập mãi thành quen rồi, nhìn qua Mộ Hàn nháy mắt, cũng rời đi. Về phần Mộ Hàn, chờ hắn rời khỏi Đạo Tiên Lâu thì màn đêm đã buông xuống.
Buổi tối Liệt Sơn Thành ánh đèn sáng rực, tiếng động huyên náo như ban ngày.
Sau khi ở Thanh Long Các tiếp nhận học tập Điền Áp Thức (học nhồi nhét) suốt một ngày, Mộ Hàn thu hoạch rất nhiều, tri thức trụ cột phương diện đạo văn đã nằm trong lòng.
Hiện tại Mộ Hàn đã cảm thấy ngứa ngáy muốn tự mình động thủ.
Mộ Thanh Long nói pháp lực không thuộc tính kỳ thật chính là khí tức "Tử Hư Thần Cung" để lộ ra ngoài. Biết rõ đó là pháp lực thì Mộ Hàn đã quyết định nhất định phải học đạo văn triệt để.
Thực lực võ đạo tăng lên, có thể làm tâm cung diễn sinh ra nhiều pháp lưc hơn nữa.
Trong quá trình vẽ Văn Phổ, khắc hoa đạo văn, rèn luyện khí cụ thì pháp lực sinh động hơn thật nhiều. Mà pháp lực sinh động sẽ dẫn tới kích động chân khí trong người, làm cho cường độ chân khí tăng lên thật nhanh. Chân khí cùng pháp lực có thể nói là hỗ trợ lẫn nhau.
Tương đối mà nói tốc độ tu luyện của Đạo Văn Sư nhanh hơn tu sĩ bình thường không ít, nhưng muốn trở thành Đạo Văn Sư thì phi thường khó khăn.
Chủ yếu do trở thành Đạo Văn Sư cần hai điều kiện, đầu tiên liền linh hồn trời sinh phải lớn hơn người thường. Chỉ có linh hồn cường đại mới có thể giúp tâm cung sản sinh pháp lực. Nhưng cũng có tu luyện mà lớn mạnh linh hồn cũng có khả năng sinh ra pháp lực, nhưng mà tỷ lệ này quá nhỏ bé.
Thứ hai chính là linh hồn phù hợp với tâm cung. Phù hợp càng cao thì tỷ lệ sinh ra pháp lực càng lớn, trái lại cũng giống như thế.
Hai điểm này thiếu một là không được.
Có nhiều tu sĩ cường đại trời sinh linh hồn mạnh mẽ, nhưng mà bởi vì độ phù hợp giữa linh hồn và tâm cung quá thấp, cũng không có khả năng trở thành Đạo Văn Sư. Mà tu sĩ có linh hồn phù hợp cao với tâm cung lại hay bởi vì linh hồn trời sinh không đủ cường đại, điều này cũng làm bọn họ vô duyên với Đạo Văn Sư.
Nguyên nhân bởi vì hai điều kiện này chế ước, Đạo Văn Sư trong Thái Huyền Thiên Vực mới thưa thớt như vậy.
Nếu Mộ Hàn không có điều kiện phù hợp với Đạo Văn Sư thì cũng bỏ đi, có tư chất như vậy mà không lợi dụng thì quá phung phí của trời. Hơn nữa hắn cũng rất muốn biết "Tử Hư Thần Cung" diễn sinh những pháp lực kia có thể tạo ra bao nhiêu tác dụng với tu luyện của mình.
Kỳ hạn ba năm giống như kim cô chú trên đầu Tôn Ngộ Không. Mộ Hàn phải tìm mọi biện pháp, tận khả năng biến nó thành thực lực của mình.
Trên đường phố náo nhiệt phồn hoa nhung không làm chậm bước chân của Mộ Hàn, không bao lâu Mộ Hàn liền quay về sân nhỏ đơn sơ của mình
Thấp ngọn nến xong gian phòng trở nên sáng sủa hơn nhiều.
Mộ Hàn mở cái bao trong tay ra, một thanh đao nhỏ trắng như tuyết hiện ra. Đâychính là lễ vật nhỏ Mộ Thanh Long tặng hắn trước khi rời đi.
Vân đao, vân ngọc!
Trước khác nhau chính là thấp phẩm đạo khí bình thường, chuyên môn cung cấp cho người vừa học đạo văn sử dụng.
Đạo văn tren vân đao này chỉ có ba vân điểm, chỉ cần một chút pháp lực yếu ớt là dẫn động đạo vân bên trong, mũi đao sẽ vô cùng sắc bén. Về phần vân ngọc càng đơn giản hơn, đạo văn bên trong chỉ có hai vân điểm, dẫn động càng thêm nhẹ nhõm.
Vốn những đạo văn này dùng chân khí dẫn độn thì thích hợp hơn, nhưng hiện tại Mộ Hàn còn chưa tu luyện ra chân khí, cũng chỉ có thể vận dụng pháp lực trong nội cung của hắn.
Về phần bản sách ghi lại một ít Văn Phổ đơn giản nhất, toàn bộ là Mộ Thanh Long trong Đạo Tiên Lâu tổng hợp đạo văn đơn giản mà thành, cho Mộ Hàn học tập.
Mộ Hàn ngồi ngay ngắn ở trước bàn, tâm thần bình phục lại.
Hít sâu một hơi, vân đao đã nằm trong tay. Cây vân đao này dài hai thốn, thân đao rộng nửa tấc, đầu mũi vân đao phi thường nhỏ.
Dùng ngón trỏ và ngón tay niết thân đao, Mộ Hàn bắt đầu vận chuyển"Linh Pháp Chân Quyết" mà Mộ Thanh Long truyền thụ.
Mà "Linh Pháp Chân Quyết" cũng là công pháp thấp phẩm, chuyên cung cấp cho người mới học đạo văn sử dụng, có thể điều động pháp lực trong tâm cung. Loại công pháp này có thể dùng tới Vũ Cảnh lục trọng Bách Khiếu Cảnh, sau khi thực lực đột pháp công pháp thì bất luận công pháp võ đạo gì đều có thể dùng pháp lực thi triển.
Tâm cung và "Tử Hư Thần Cung" run rẩy, vài giây sau liền có một ít pháp lưc trong tâm cung bay ra, nhanh chóng lan tràn tới tay phải của Mộ Hàn, chậm rãi xuyên qu vân đao.
Ông!
Đột nhiên vân đao kêu vang.
Trên vân đao xuất hiện ba vân điểm thật nhỏ, ngay sau đó pháp lực thấp sáng vân đao. Lam mang bao phủ vân đao, hào quang rung động nhẹ nhàng như nước chảy, mà mũi vân đao sắc bén hơn vài phần.
Cổ tay phải cua Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, vân đao nhẹ nhàng rơi xuống.
Xùy!
Tiếng ma sát nhỏ vang lên, vân đao chậm chạp di động tới, một đường vòng cung tinh tế hiện ra trên mũi vân đao.
Qua hơn mười giây ngắn ngủi, đột nhiên vân đao nâng lên, đường cong khúc chiết trên vân ngọc cũng sáng ngời, những đường cong này chỉ có hai vân điểm giao nhau. Đạo Văn Sư lúc ban đầu luyện tập không phải tập vẽ tranh ảnh tư liệu, mà là khắc họa đạo văn, hơn nữa là trực tiếp khắc họa lên tầng ngoài của khí cụ.
Chỉ có thể dùng pháp lực, trực tiếp khắc đạo văn trên khí cụ liền xem như có được năng lực luyện chế đạo khí độc lập, khi đó mới cần chính thức học tập vẽ theo Văn Phổ.
Dù sao bề ngoài của khí cụ là giống nhau, cũng sẽ có khác biệt rất nhỏ, không có khả năng hoàn toàn nhất trí.
Lẳng lặng cảm ngộ một chút, tay trái của Mộ Hàn điểm lên một chỗ trên vân điểm, theo "Linh Pháp Chân Quyết" vận chuyển, một tia pháp lực chậm rãi rót vào trong.
Vân điểm không có chút động tĩnh gì cả.
Mộ Hàn đổi vân điểm thứ hai, còn không có chút động tĩnh nào.
- Thất bại!
Mộ Hàn cũng không có nản chí thất vọng, hắn có được "Tử Hư Thần Cung" thì cho dù nhẹ nhõm cảm ứng được chỗ thiếu hụt của Văn Phổ, có khả năng xem hiểu Văn Phổ, nhưng mà tự mình động thủ khắc họa đạo văn thì hoàn toàn khác biệt. Bởi vì chẳng khác gì Mộ Hàn học lý thuyết trong trường học, thứ hai chính là khảo nghiệm tay nghề của Mộ Hàn.
Cẩn thận quan sát một hồi, Mộ Hàn dùng một tia pháp lực thật nhỏ rót vào trong vân ngọc.
Hô!
Hào quang sáng ngời hiện ra, sau đó là một cơn gió nhẹ xuất hiện, vân ngọc chỉ hơi chập chùng vài cái, đoàn hào quang sáng ngời kia lưu chuyển, mà vừa rồi Mộ Hàn khắc trên vân ngọc một đoàn văn cũng tiêu tán đi, giống như chưa từng xuất hiện qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.