Vũ Vương

Chương 138: Không thể buông tha​




Nhị Chấp Sự, đây là Mộ gia Ngoại Sự Đường Mộ Phi Hổ. Phát hiện Mộ Hàn và Mộ Phi Hổ lần lượt mất tích, đệ tử Mộ gia ở chung quanh đều không nhịn được có chút căng thẳng.
- Không cần lo lắng. Bọn họ không có việc gì, chú ý an toàn của bản thân đi.
Tiếng hét lớn mạnh mẽ chấn động trong rừng, Mộ Huyền Vũ chớp chớp mắt tựa hồ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại lần nữa bắt đầu giằng co đấu cùng mãnh thú đối diện.
Đám người Mộ Thiết Chân và Mộ Thiết Đường tuy là nửa tin nửa ngờ, nhưng khi thấy được đám người Mộ Huyền Vũ đối với chuyện Mộ Hàn và Mộ Phi Hổ mất tích thật sự không lưu tâm thì cũng chỉ có thể kiềm chế.
Thời gian lặng yên trôi qua, phát hiện cũng không có người thứ ba đột nhiên mất tích, mọi người rốt cục ổn định tâm thần. Lúc này mới dốc toàn bộ chú ý vào trong cuộc kịch chiến.
- Vèo!
Bóng dáng Mộ Hàn như thoi đưa. Nhưng lại cũng không hề hướng tới phía ngoài Hắc Yểm Sâm Lâm để chạy, mà là dọc theo phương hướng của bức tường điện cổ để hướng tới cửa vào phía trước của Hắc Ma Điện để không ngừng tới gần.
Đối với tu sĩ võ đạo mười đại thế tộc mà nói, việc trấn áp Vực Ngoại Hắc Ma ở trong Hắc Ma Điện mới là chỗ nguy hiểm nhất, đặc biệt khi phong ấn đã bị lung lay lỏng ra như hiện tại.
Mặc dù là cường giả Đạo Cảnh như Mộ Thanh Sơn và Hùng Bằng thì cũng không muốn đi vào đó.
Có điều là Mộ Hàn xem ra, chỗ nguy hiểm nhất này cũng là chỗ an toàn nhất. Hiện nay bên trong Hắc Ma Điện chỉ có một mình Tiêu Tố Ảnh. Mà điện phủ so sánh điện cổ ở Hắc Ma Cốc thì lớn gấp mấy lần. Chỉ cần lẻn được vào đó, chắc hẳn là sẽ không khó tìm được một chỗ bí ẩn để trốn tránh.
Một khi phong ấn được gia cố, Tiêu Tố Ảnh cùng với người các thế tộc ở bên ngoài đều sẽ rời đi.
Ở trong điện ngây ngốc chờ đợi mười ngày nửa tháng, thế là Mộ Hàn có thể thong dong rời khỏi Hắc Yểm Sâm Lâm.
Ngược lại nếu là hiện tại liền chạy loạn ra bên ngoài, mặc dù là không có gặp bất cứ trở ngại gì, hơn nữa thi triển toàn lực, Mộ Hàn cũng không sai biệt lắm cần hàng canh giờ mới có thể đi ra khỏi rừng rậm. Trong khoảng thời gian này, Mộ Hàn sợ là rất khó thoát khỏi cường giả Đạo Cảnh như Mộ Thanh Sơn lần theo dấu vết.
Để tránh gây ra chú ý, Mộ Hàn cực kỳ cẩn thận. Chẳng những hắn né tránh thật xa khu vực phòng thủ đích thực của gia tộc khác, càng cực lực tránh phải chém giết với mãnh thú. Cũng may những mãnh thú này đều đang điên cuồng mà nhằm về phía điện cổ nên chỉ cần Mộ Hàn chủ động né tránh liền tuyệt không thay đổi phương hướng để quay lại truy kích theo hắn.
Mộ Hàn giống như bóng ma lúc nửa đêm, khoảng cách đến lối vào Hắc Ma Điện càng ngày càng gần.
- Cái gì?
Phút chốc, trong lòng Mộ Hàn nổi lên một tia báo động. Hắn bất chợt dừng phắt bước chân lại. Lại chỉ thấy từ đằng sau một gốc đại thụ cách đó ngoài hai ba mươi thước đột nhiên lòe ra một bóng trắng cao lớn, âm thanh nham hiểm lập tức lọt vào trong tai Mộ Hàn:
- Mộ Hàn. . . Mộ Tinh Hàn. . . đây là ngươi muốn đi tới chỗ nào vậy?
- Mộ Phi Hổ?
Ánh mắt Mộ Hàn nheo lại.
Mặc dù nơi này u ám không ánh sáng, mặt mũi đối phương cũng cực kỳ mơ hồ. Thế nhưng chỉ dựa vào âm thanh thì Mộ Hàn vẫn một phen liền phán đoán ra thân phận của hắn mà trong bụng không khỏi trĩu nặng. Mộ Phi Hổ có thể chuẩn xác ngăn cản đường đi của mình như thế, tất nhiên là sau khi mình rời đi thì hắn cũng đồng thời bám theo lại đây. Chính mình cần thỉnh thoảng lại né tránh, còn đối phương lại không có kiêng nể gì, cho nên lúc này mới có thể vượt qua chính mình, chạy đến phía trước.
- Vút!
Không có chần chờ chút nào, Mộ Hàn hai chân hung hăng đạp mạnh xuống đất, rồi như viên đạn pháo bay ra khỏi nòng nhằm hướng đối phương mà bắn mạnh tới. Thân còn đang ở trên không trung, Xuân Thu Đại Đao đã ngưng tụ ra ở trong lòng bàn tay. Mộ Hàn vung đao như tia chớp, một vầng đao mang sắc bén trong nháy mắt xuyên qua không gian mấy chục thước, phô thiên cái địa chém về phía Mộ Phi Hổ.
- Hắc, Lôi Vân Phong Bạo?
Mộ Phi Hổ hung ác cười một tiếng
- Cho là bằng vào cái này là có thể công kích để chạy thoát dưới tay lão phu sao, thật sự là không biết lượng sức.
Đang khi nói chuyện, một cây trường thương đỏ tươi dài ba thước lập tức thoáng hiện trong tay Mộ Phi Hổ. Cánh tay phải vừa mới rung lên, mũi thương liền kịch chiến xuất ra những đạo thương hoa chồng chất. Tức thì chúng mang theo những luống sáng hoa mắt đỏ tươi, cắt qua không trung mà hung hăng đâm vào trong màn đao mang có hình dáng quả cầu tuyết kia.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Tiếng kim loại va đập vang lên leng keng , phiến đao mang kia đã bị tiêu tan.
Dưới một vầng ánh sáng lấp lánh chiếu rọi, Mộ Phi Hổ ngẩn người. Rồi trong chớp mắt đã hiểu được, Mộ Hàn lần này xuất thủ lại không dùng "Lôi Cực Âm Cương" để tiến hành phối hợp, vì thế uy lực của "Lôi Vân Phong Bạo" đã giảm đi.
- Vút!
Thế nhưng đúng trong giây lát Mộ Phi Hổ ngây người , một đạo ánh vàng rực rỡ đột nhiên lao ra từ trong ánh đao bùng nổ. Nó tức thì áp sát cây trường thương đỏ tươi để bắn thẳng về phía lão.
- Lão già kia, lại thêm cái này nữa thì sao?
Khóe môi Mộ Hàn nổi lên một nụ cười cổ quái.
- Đạo Khí cao phẩm?
Mộ Phi Hổ kinh hãi thất sắc.
Mộ Hàn cười nhạo đáp:
- Sai, đây chỉ là Đạo Khí trung phẩm do chính tay ta luyện chế.
Mộ Phi Hổ lại giống như không hề nghe thấy Mộ Hàn đang trêu chọc mình.Đôi mắt lão trợn trừng. Từ trong ánh vàng rực rỡ kia bắn ra khí tức nóng rực, lại khiến cho lão trong nháy mắt mồ hôi đầm đìa tuôn như mưa, cả người đều giống như muốn bốc cháy lên.
Nhất là ánh vàng rực rỡ vừa xuất hiện kia liền thi triển lộ ra một loại khí thế chém sắt như bùn . Mặc dù là cự li vẫn còn cách hai ba thước, nhưng lão cũng vẫn có loại cảm giác chính mình sắp sửa bị Đạo Khí xuyên thủng.
Trong cơn khiếp sợ, chân khí trong cơ thể Mộ Phi Hổ phun mạnh ra, trong khoảnh khắc liền ngưng tụ thành chín cái khiên đỏ tươi ở bên ngoài cơ thể, rồi tầng tầng lớp lớp dựng thẳng trước người.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mộ Phi Hổ còn chưa kịp thở ra một hơi nhẹ nhõm , thì một điểm sáng vàng rực rỡ tinh tế đã hiện trong đồng tử. Đạo Khí do Mộ Hàn khống chế điều khiển lại chỉ trong khoảnh khắc liền xuyên thủng cả chín đạo chướng ngại vật của hắn.
Mộ Phi Hổ kinh hãi vô cùng, song chưởng liên tiếp đánh ra. Khí tức đỏ tươi tuôn trào ra như sóng triều, lúc này khó khăn lắm mới ngừng lại được xu thế ánh vàng rực rỡ vọt tới trước người.
- Phốc!
Vừa mới ổn định lại tâm thần, Mộ Phi Hổ liền nghe được một âm thanh quái dị rất nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. Giống như là đôi đũa đâm xuyên qua miếng đậu hũ vậy. Ngay sau đó, một cơn đau đớn kịch liệt truyền khắp toàn thân. Chất lỏng dính nhiều màu đỏ từ trên trán chảy ra ồ ồ , chỉ một thoáng liền che khuất tầm mắt của lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.