Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 96: Đỗ Mậu




Tân Ký Xá, đây chính là nơi ở chuyên dành cho tân sinh ký danh đệ tử, nằm chếch tại một góc phía ngoài cùng của sơn môn, lúc nãy vào trong Tân Sinh Điện báo danh mọi người cũng đã được mấy vị chấp sự ở đây chỉ cho tường tận.
Nơi đây là một khu vực rộng lớn toàn những đình viện được xây nên san sát, giống như từng toà biệt thự nhỏ, tọa lạc bên trong lâm viên, xung quanh hoa cỏ cây cối, có những cây cổ thụ phải cao tới ba bốn người ôm mới xuể, mỗi tòa đình viện tương đối lớn, được ngăn cách với nhau tạo thành tưng tòa riêng biệt, bên trong mỗi toà đình viện lại đều có rất nhiều phòng, vừa đủ cho một ngàn người sinh sống.
Giờ phút này năm người Trần Phàm đang trên đường đi đến Tân Ký Xá, trải qua chuyện vừa rồi với tính cách của Trần Phàm chắc chắn đã cho gã Tô Vân kia nằm đo đất giống như Tào Thịnh, nhưng làm người không nên làm quá tuyệt, gã họ Tô kia từ thái độ cung kính của Địch Lương, Tào Thịnh đã cho thấy tên này thân phận không tầm thường, Trần Phàm bây giờ vừa mới gia nhập thánh địa tông môn, hắn thì chẳng hề sợ ai nhưng cái chính là không muốn quá nhiều phiền phức, nếu như khi nãy xuống tay với Tào Thịnh thì cũng thôi đi, tên này cùng lắm chỉ là chó săn không hơn không kém, nhưng Tô Vân kia thân phận lại khác, hồi nãy nghe tên Địch Lương nói cái gì mà tâm phúc, rồi Thiên Mệnh Đảng gì đó, Trần Phàm nếu như ra tay phế Tô Vân e là sẽ xúc động đến một thế lực lớn nào đó cắm rễ sâu trong Vạn Linh Tông này, đến lúc đó thì mọi chuyện không còn đơn giản, Trần Phàm còn muốn có chút yên tĩnh để tu luyện, huống hồ vừa rồi đối phương xuất thủ mục đích chỉ là thăm dò thực lực của hắn mà thôi, nhưng Tô Vân kia nếu như còn dám tìm Trần Phàm gây phiền phức nữa, đến lúc đó thì số phận của gã sẽ được xác định.
Năm người đi trên đường ai nấy đều theo đuổi riêng cho mình một dòng suy nghĩ, lúc sau vẫn là Hạ Hoài An nhanh chóng phá vỡ bầu không khí im lặng này:
"Trần sư...à không phải, ta bây giờ không thể gọi ngươi là Trần sư đệ được nữa rồi, Trần đại ca, xin hãy nhận của tiểu đệ ta một lạy".
Nói đoạn khom người chắp tay xá một cái.
Trần Phàm bật cười:
"Ngươi đang làm cái trò gì? Mọi người cứ gọi nhau như trước đây là được rồi".
"Hoài An nói đúng đó, Trần sư huynh, thực lực của ngươi cao hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần, trước giờ ta vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ khi miệng thì xưng huynh gọi đệ với ngươi, nhưng thực tế mấy lần toàn là huynh che chở chúng ta cả, hai chữ sư đệ này thốt ra khỏi miệng thực sự quá là hổ thẹn".
Dương Khôi ở một bên nghiêm túc nói, sắc mặt kiên nghị mười phần.
"Đúng vậy".
Bùi Đình bật ra hai chữ, khuôn mặt không biểu cảm, nhưng cũng có thể nhìn ra nét chân thành của hắn.
"Các ngươi thực sự muốn như vậy sao?".
Trần Phàm hơi nhíu mày hỏi.
"Bái kiến lão đại!".
Ba người Dương Khôi, Bùi Đình, Hạ Hoài An lập tức khom người đồng thanh nói.
"Trần...Trần sư huynh".
Trần Thu Nguyệt khuôn mặt ửng hồng, hai tay vân vê vạt áo, bộ dáng bẽn lẽn mím môi nói.
"Nguyệt sư muội, sao thế, không phục à?".
Hạ Hoài An quay lại phía nàng nhe răng trêu chọc.
"Nào có nào có, chỉ là ta nhất thời cảm thấy không quen thôi".
"Nếu như vậy tỷ cứ gọi là một tiếng đệ đệ như trước là được, câu nệ cái gì?".
Trần Phàm khoát tay nói.
"Không phải, muội...là thật sự muốn gọi thế mà".
Trần Thu Nguyệt sắc mặt không khỏi lại càng ngày càng đỏ, cúi gằm mặt xuống lí nhí nói.
"Ha ha ha..."
Dương Khôi với Hạ Hoài An há mồm cười vang, Bùi Đình thì nghi hoặc không hiểu hai tên này tự nhiên đi cười cái gì.
"Được rồi, nếu các ngươi đã gọi ta một tiếng lão đại, vậy từ nay chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, họa nhỏ thì cùng nhau san sẻ, họa lớn cứ để mình ta gánh".
"Lão đại, sao huynh có thể nói như vậy, chuyện của huynh cũng là chuyện của chúng ta, càng là chuyện lớn chúng ta càng phải cùng nhau san sẻ mới đúng".
Dương Khôi biểu lộ kiên quyết nói.
Sau đó năm người lại rảo bước đi tiếp, Tân Ký Xá đang dần hiện ra ở trước mặt...
"Trần sư huynh, mọi người, chờ đệ với!".
Khi đang đi đến một con dốc cao thoai thoải, đúng lúc này, từ phía sau năm người Trần Phàm đột nhiên vang lên tiếng người gọi với theo, ngoảnh đầu nhìn lại, hóa ra một thân hình béo ục ịch đang từ dưới con dốc cố gắng chạy lên trên, miệng vẫn không ngừng la hét, bộ dạng vô cùng chật vật, cảnh tượng này không khỏi khiến cho mọi người muốn phì cười.
Phốc!
"Heo...heo mẹ leo cây!".
Đám người Trần Phàm lúc này đã dừng lại, nhìn xuống bên dưới con dốc cao khá dài, Hạ Hoài An khóe miệng mím chặt, cố gắng nhẫn nhịn cho không bật cười ra thành tiếng, cuối cùng vẫn là nhịn không được, vừa cười vừa nói.
Người đang chạy đến là một thanh niên dánh dấp hơi lùn, trắng trẻo béo mập, tuổi chừng 18-19, tên này chẳng hiểu sao lại chạy theo đám người Trần Phàm làm chi, hắn lúc này cuối cùng cũng đã chạy đến nơi, miệng thở hổn hển, sắc mặt nhăn nhó, hiển nhiên là với thân hình kia phải chạy đường dài cộng thêm leo dốc quả thực là một việc làm vô cùng quá sức đối với hắn, mồ hôi mồ kê nhễ nhại vẫn đang chảy từng giọt tong tong xuống mặt đất.
"May quá...đệ...cuối cuối cùng cũng gặp được huynh rồi!".
Thanh niên béo hai tay chống xuống gối, vừa thở hồng hộc vừa nói.
"Ngươi là..."
Trần Phàm nhíu mày hỏi.
"Huynh không nhận ra đệ sao?".
"Ngươi nói cứ như thể thân quen lắm vậy? Mặc kệ hắn, chúng ta đi thôi Trần sư huynh".
Dương Khôi chán nản lắc đầu, sau đó quay lưng cùng mọi người cất bước.
"Ấy kìa chờ đã, Trần Phàm sư huynh, huynh thực sự không nhận ra đệ sao, đệ là Đỗ Mậu, chính là cái người vừa nãy bị tên Tào Thịnh đánh cho một chưởng đây mà".
Thanh niên béo hóa ra tên là Đỗ Mậu, mọi người nghe hắn nói lúc này mới chợt nhớ ra, quả đúng lúc ba gã ngoại môn đệ tử chặn đường cướp bóc đám tân sinh, có một người đứng ra hét lớn, thì ra chính là cái tên mập ú này, bởi vì lúc đó năm người Trần Phàm chỉ nhìn lướt qua hắn mà thôi, không có để ý gì nhiều, thêm nữa trong đám một ngàn tân sinh cũng đâu phải mỗi một mình tên này là người béo đâu.
"Ah, ta nhớ ra rồi, nhưng sao ngươi chạy theo ta làm gì?".
Trần Phàm gật đầu rồi tò mò hỏi.
"Đệ muốn đi theo huynh, vừa rồi nhìn huynh đại triển thân thủ, một cước phế bỏ Tào Thịnh, đệ cảm thấy hả dạ vô cùng, đa tạ sư huynh đã giúp đệ được xả mối hận này, chính vì thế nên Đỗ Mậu ta đã quyết định từ nay về sau sẽ đi theo làm người của Trần sư huynh, như thiên lôi sai đâu đánh đó, huynh bảo sao đệ sẽ làm như vậy".
Đỗ Mậu cái miệng tuôn ra một tràng, nước bọt không khỏi văng tung tóe.
"Ta hiện tại có không ít kẻ thù, đệ theo ta rất có thể phải trả giá bằng mạng mình đấy, đã suy nghĩ kỹ chưa?".
Trần Phàm nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt vẫn nhìn sâu vào tâm can của Đỗ Mậu.
"Nghĩ kỹ, nghĩ kỹ rồi, đệ không có sợ, cùng lắm là ăn thêm vài chưởng nữa mà thôi, Đỗ Mậu ta da dày thịt béo, không có dễ chết được đâu, tuy ngày thường có hơi nhút nhát một tí, nhưng một khi đã quyết điều gì sẽ tuyệt đối không bao giờ hối hận".
Đỗ Mậu đứng thẳng nghiêm trang nói, ánh mắt hết sức kiên định, khuôn mặt vô cùng kiên quyết.
"Được, nếu ngươi đã quyết tâm như thế vậy từ nay cứ đi theo ta, ta sẽ bảo vệ cho ngươi".
Trần Phàm gật đầu nói, hắn có thể nhận ra tên mập này bộ dáng thoạt nhìn có vẻ hèn mọn nhút nhát, nhưng nội tâm lại hết sức chân thành, hắn xưa nay quan điểm nhận người không cần tư chất siêu phàm gì cả, mà quan trọng nhất chính là lòng trung thành, đó mới là điều đáng quý.
Một kẻ thiên tài nhưng bất trung chỉ có thể đem ra lợi dụng, chứ vĩnh viễn không thể sử dụng.
Trần Phàm sau đó lần lượt giới thiệu mọi người ở đây với Đỗ Mậu...
"Ha ha ha, vậy là ta vẫn có cho mình một tên sư đệ, lại còn béo mập dễ thương thế này, đúng rồi, ta có thể gọi ngươi là Đỗ béo không?".
Hạ Hoài An cười sảng khoái nói.
"Sao Hạ sư huynh lại biết biệt danh ở nhà của đệ?".
Đỗ Mậu gãi gãi đầu, khuôn mặt không khỏi ngơ ngác.
"Ha ha...thật luôn hả trời! Được rồi, vậy là từ nay nhóm chúng ta có thêm Đỗ béo".
Cả đám lại cùng nhau vui vẻ đi tiếp, Tân Ký Xá đã bắt đầu hiện ra trước mặt, đột nhiên Trần Phàm nói với mọi người:
"Phải rồi, trong thời gian này mọi người nên ở trong phòng mình bế quan không nên ra ngoài, ta nghĩ tên Tô Văn kia không có dễ dàng bỏ qua vậy đâu, tranh thủ thời gian chúng ta thử luyện hóa số Diệu Linh Đan này".
"Ừm, lão đại nói không sai, nơi này linh khí cực kỳ nồng đậm, đệ cũng đang nóng lòng muốn tu luyện rồi đây".
Dương Khôi gật đầu nói.
"Sư huynh tỷ tỷ yên tâm, trong thời gian mọi người bế quan đệ sẽ ở ngoài nghe ngóng tất cả tình hình, mấy gã đạo tặc ban nãy chỉ chú ý đến mọi người chứ đâu có để ý đến đệ".
Đỗ béo vỗ ngực đáp, trong lòng vô cùng hoan hỉ, bởi vừa mới gia nhập vào nhóm đã giúp ích được cho mọi người.
"Ừm, vậy nhờ cả vào đệ".
Trần Phàm mỉm cười nói.
Sáu người sau đó nhanh chóng tiến vào một tòa đình viện thuộc Tân Ký Xá, bọn họ tới đây tương đối sớm, bên trong mới chỉ có vài chục người đã lấy phòng. Vị trí chỗ này khá tốt, đây là một tòa đình viện cực lớn gồm năm tầng lầu, mỗi tầng lại có 200 phòng, tuy nhiều như thế nhưng mỗi phòng đều được thiết kế cực kỳ riêng biệt, lại rất là đầy đủ tiện nghi, ăn uống tắm rửa đều có thể ở trong này. Trước khi đến đây mọi người đều đã đăng ký trước số phòng của mình, năm người Trần Phàm đăng ký ở trên tầng hai của đình viện với năm phòng gần kề nhau, bởi vì Đỗ béo sau đó mới nhập nhóm nên hắn lại ở một tầng khác, nhưng cũng chẳng sao vì thủ tục đổi phòng tương đối đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.