Trần Nhất Long như một con dã thú điên cuồng bị thuần thú sư điều trị, luồng chân khí bá đạo mà ôn hòa của Mạc trưởng lão xâm nhập vào trong óc đã khiến hắn chân tay bủn rủn, thân hình mềm oặt đi, như một quả bóng xì hơi ngã xụi lơ xuống sàn đấu.
"Nhất Long, con sao rồi?".
Trần Thương Hải vội vàng đỡ lấy con trai mình, không ngừng đem chân khí truyền vào, lay lay gọi, nhưng lúc này Trần Nhất Long đã hôn mê bất tỉnh. Nhìn bộ dạng đáng thương của nhi tử, quả nhiên vừa mới thi triển ra môn bí thuật tà công kia là đứa con của hắn đã già đi mấy chục tuổi, lúc này có lẽ tuổi tác chắc phải ngang với hắn rồi. Cõi lòng Trần Thương Hải nhói lên đau đớn, rốt cuộc cũng cảm nhận được tâm trạng của Phương thành chủ lúc đó thế nào, còn may là ra tay kịp lúc, nếu không nhất định nhi tử của hắn đã thọ nguyên cạn sạch, lão hóa thân vong.
"Đưa con ngươi về trị dưỡng đi, trận đấu này Trần Phàm chiến thắng".
Mạc trưởng lão khoát khoát tay, sắc mặt không biểu tình nói.
Trần Thương Hải im lặng không nói gì, ánh mắt băng hàn tới cực điểm chỉ khẽ liếc về phía Trần Phàm một cái, sau đó sai người đưa nhi tử về phủ, có lẽ chẳng cần nói thì ai cũng biết trong lòng hắn căm hận Trần Phàm đến mức nào, nếu như ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Trần Phàm đã phải chết đến cả trăm ngàn lần. Mọi thứ phía trước giống như sụp đổ, tất cả hy vọng của hắn đều đã hết, khi nhi tử mình ngã xuống thì hắn đã biết được kết quả ra sao. Vốn dĩ mọi kỳ vọng đều đặt lên người đứa con trai này, vì để cho nhi tử của mình có thể bái nhập Vạn Linh Tông, hắn đã phải trả giá đại lượng tâm huyết cùng cố gắng, nguyên bản mọi chuyện đều rất tốt, nếu như thành công, Long nhi có thể một bước lên trời, thẳng tiến mây xanh, mà hắn cũng được nhờ vậy mà vô cùng vinh hiển, phụ bằng tử quý. Nhưng mà...hết thảy cuối cùng đều bị tiểu tử Trần Phàm kia phá đi tất cả, bảo sao Trần Thương Hải không phẫn hận cho được!
Lúc này khán giả bên dưới lại thêm được dịp bàn tán xôn xao, hiện tại chỉ còn một người nữa là chưa đấu với tên Trần Phàm này mà thôi, đó chính là Lâm Phong của Lâm gia, đây có lẽ cũng là trận đấu được mọi người mong chờ nhất lần này.
"Ê này, ngươi nói xem Lâm Phong thiếu gia có thắng được tiểu tử Trần Phàm kia không?".
"Nếu là trước đây ta có thể nói ra một chữ thắng chắc nịch, nhưng mà ngươi xem, Trần Phàm này giống như là một con hắc mã không thể ngăn cản, ngay cả Trần Nhất Long cũng không thoát khỏi số phận bi thảm, Lâm thiếu gia đánh ngang tay với hắn hay không còn khó nói, huống hồ là giành được chiến thắng".
"Chưa chắc đâu nha, ngươi xem Lâm Phong vẫn khí định thần nhàn kìa, nhất định là phải có thủ đoạn của mình".
"Trần Nhất Long và Trần Phàm vừa rồi không phải là cùng một gia tộc hay sao?".
"Quản nhiều làm gì, trong tỷ thí ai có thực lực thì kẻ đó ra uy, cái gì mà cùng một gia tộc hay không chứ?".
Quả nhiên ở khu vực thứ ba, thần thái của Lâm Phong vẫn rất chi bình tĩnh, nói đúng ra là vô cảm lạnh lùng, hắn không vì đối phương quá mạnh mẽ mà tỏ ra lo sợ chút nào, nhưng có quỷ mới biết được trong lòng Lâm Phong lúc này tâm trạng ra sao.
Cuối cùng, sau ba cái hô hấp qua đi, hắn thở dài một tiếng chậm chậm bước lên lôi đài.
Còn Lâm gia chủ và phu nhân của mình thì khác, đây là trận đấu và cũng là một cơ hội cuối cùng, nếu nhi tử của họ thắng thì chính là quán quân cuộc tỷ võ lần này, còn thua thì tất nhiên phải lui xuống hạng sau rồi. Vạn Linh Tông xưa nay chỉ lấy người đứng thứ nhất, hơn nữa 10 năm chỉ tiến hành chiêu sinh có một lần, năm nay Lâm Phong đã 19 tuổi, đợi đến lần sau thì tuổi của Lâm Phong đã không còn được nữa, bởi vì Vạn Linh Tông quy định đệ tử nhập môn cảnh giới hư khí thì độ tuổi không được vượt quá 25, cho nên nếu thất bại thì nhi tử họ sẽ không còn cơ hội nào.
Mà Lâm Phi Yến gần đó tâm trạng cũng hết sức rối bời, như trong lòng có mớ tơ vò lẫn lộn đan xen, nàng không biết phải cổ vũ cho ai, bởi vì một bên là người thân còn một bên là nam nhân trong lòng, người nào cũng đều rất quan trọng, nàng không muốn ai chiến thắng trong trận này cả, nhưng lại chẳng muốn ai thua.
"Nếu được kết quả hòa nhau là tốt nhất".
Lâm Phi Yến lẩm bẩm.
Lâm Phong đã đứng ở trên lôi đài, thân hình thẳng tắp giống như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, kiếm để sau lưng, cả người với kiếm như đang buộc chung một mối liên hệ mật thiết, khuôn mặt lạnh lẽo, giống như con quái thú ẩn mình trong băng đàm. Hắn chắp tay nói:
"Tại hạ Lâm Phong".
Trần Phàm dùng ánh mắt bình thản đánh giá đối phương, đây là một thanh niên cũng trạc tuổi hắn, chắc khoảng 19-20 rồi. Lâm Phi Yến đã từng cảnh báo mình nên cẩn thận với đệ đệ của nàng, vậy đây là hắn sao, kẻ chưa biết nói đã biết dùng tay vung kiếm? Thảo nào mà cả người hắn cứ toát ra một cỗ khí tức lạnh lùng sắc lẻm, giồng như được tạc từ một thanh kiếm ra vậy. Trần Phàm cũng ôm quyền đáp lễ:
"Tại hạ Trần Phàm, thỉnh".
"Kiếm của ta có tên là Hàn Phong Kiếm, từ đầu tới giờ chưa xuất vỏ lần nào, đơn giản vì ta chỉ xuất kiếm với người nào mình xem như đối thủ mà thôi, các hạ chính là đối thủ của ta".
Ngữ khí của Lâm Phong vẫn ngắn gọn lạnh lùng.
"Vậy thì ta sẽ không để cho ngươi thất vọng".
Trần Phàm còn ngắn gọn hơn, hắn như đã nói tiếp ý của đối phương.
Hai con người cứ thế đứng trên lôi đài, không nói thêm bất kỳ lời nào nữa, một kẻ lạnh lùng vô cảm còn một người lại bình thản ung dung. Thế nhưng chỉ trong giây lát bàn tay của Lâm Phong chợt động, lấy một tư thế đẹp mắt vòng ra phía sau vỗ nhẹ lên bao kiếm, trường kiếm dường như không thể chờ đợi thêm nữa lập tức lao ra khỏi vỏ. Kiếm dài ba thước (1m), rộng khoảng hai ngón tay, còn chưa rót nội lực vào mà đã ẩn ẩn sáng lên, trên thân tỏa ra hàn khí vô cùng lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết là một thanh bảo kiếm rồi.
Đồng thời trong nháy mắt đó thân ảnh của Lâm Phong cũng bắn về phía trước, kiếm theo người mà động, khán giả chỉ thấy cả hắn cùng kiếm trong tay đồng thời lao vút đi như tia chớp, vẫn là một chiêu Nhất Kiếm Kinh Phong, tuy nhiên uy lực và tốc độ thì không một đệ tử tinh anh nào trước đó của Lâm gia có thể đem ra so sánh, mà điều đáng ngạc nhiên là vốn dĩ tốc độ như vậy nhất định kiếm ảnh phải kèm theo gió thổi vù vù, thế nhưng không hề có gì cả, ngay cả tiếng gió cũng hoàn toàn không có, tĩnh lặng như không, quả thực Lâm Phong này đã luyện kiếm tới trình độ vô ảnh vô thanh rồi.
"Rất nhanh!".
Ngay cả một người như Trần Phàm cũng phải công nhận như vậy, ánh mắt của hắn trở nên nghiêm túc hẳn lên, đối phương rất nhanh thì hắn cũng cực lẹ, đôi mắt nhắm lại âm thầm cảm nhận, hắn nhận ra một kiếm này chỉ là để thăm dò mình mà thôi, không hề mang theo sát khí, vậy mà tốc độ đã đạt tới như thế, quả thực không thể xem thường tên này. Đầu của hắn lập tức né qua một bên, nhanh tới mức để lại cả tàn ảnh.
Người xem kinh hãi, nhất là trần Thu Nguyệt và Lâm Phi Yến ai nấy đều hét lên khiếp sợ, trái tim không khỏi giật thót thình thịch, nhìn qua cứ như thể kiếm vừa rồi đã xuyên qua đầu Trần Phàm vậy, nhưng sau khi định thần lại mới biết đó chỉ là ảo ảnh mà thôi, cả hai mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lâm Phong hình như cũng đoán được điều này từ trước, sắc mặt của hắn không chút biểu tình, nhưng kiếm trong đã lập tức xoay chuyển, một chiêu thức mới được biến hóa ngay sau đó, tiếng gió u u tự nhiên nổi lên bốn phía, lần này không ngờ hắn xuất chiêu kiểu gì lại có cơn gió nhẹ nổi lên, nhưng đây tuyệt đối không phải là một chiêu Kiếm Khởi Phong Lai.
Lâm Phong bất chợt đâm ra một kiếm, trường kiếm trong tay đột nhiên chẳng thấy đâu, chỉ nghe thấy tiếng gió vang rền, trong không khí gió vẫn thổi như trước, một đạo kiếm quang bỗng theo gió mà ra, một kiếm này, tựa hồ xuất hiện ở bất luận nơi nào trong gió, rồi lại đột nhiên biến mất như chưa từng tồn tại. Ai nhìn thấy một màn này cũng cảm thấy hoa hết cả mắt, kiếm cứ ẩn rồi lại hiện, làm cho người ta không biết kiếm tới từ đâu, quả thực là vô pháp ngăn cản một kiếm này.
"Kiếm Phong Tương Hý!".
Cũng là một thức trong Đoạn Phong Thập Tam Kiếm, một kiếm này như cả gió với kiếm cùng nhau giao hòa, vui vẻ đùa nghịch, nhìn mấy đường kiếm có vẻ như hời hợt kia, người khác không thể phân biệt được rốt cục Lâm Phong đang chơi đùa hay là đang chiến đấu với đối thủ.
Nói thì nhiều nhưng thực tế chỉ diễn ra trong chớp mắt, thân ảnh của Lâm Phong cùng với kiếm chiêu đã tới sát người Trần Phàm, không biết là muốn công kích hắn hay là muốn rủ hắn cùng chơi đây, bởi vì động thái hết sức ôn hòa, không mang bất kỳ chút sát khí nào cả.
Trần Phàm âm thầm cảm thán, hắn biết rằng một kiếm này không hề đơn giản như vẻ ngoài của nó chút nào, người khác có thể không biết, chứ riêng bản thân hắn sao có thể không tỏ được, nhìn làn gió hiu hiu nhẹ nhàng thế kia nhưng ẩn chứa trong đó là sát khí khôn lường, thanh kiếm như ẩn như hiện trong gió, không biết tùy thời sẽ đâm ra ở góc độ nào, một kiếm này vây bốn phương tám hướng quanh người mình, tất cả đường lui đều ở trong phạm vi công kích của Lâm Phong. Nhưng tất nhiên là Trần Phàm chỉ cảm thán thế thôi, chứ chiêu thức này không thể làm khó được hắn. Lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân, thân hình của hắn vẫn dửng dưng đứng nguyên tại chỗ, mặc kệ ngươi muốn chơi thì chơi muốn đùa thì đùa.
Khán giả ngồi xem cứ nghĩ Trần Phàm đã bị một kiếm này mê hoặc, khiến cho thần trí ngơ ngác mất rồi, trên thực tế từng lỗ chân lông trên người hắn đều có mắt cả, không chỗ nào là không đề phòng.
Nhìn Lâm Phong một kiếm phá không mà đến, Trần Phàm vẫn lạnh lùng nhàn nhạt, không nhanh không chậm, bàn tay đột nhiên nắm lại thành quyền. "Keng" một tiếng thanh thúy vang lên, nắm đấm của hắn đánh trúng cạnh thân kiếm.
Lâm Phong cảm giác được cỗ lực lượng khổng lồ từ thân kiếm truyền đến, trường kiếm lệch sang một bên, bàn chân của hắn dẫm mạnh xuống đất rồi bất chợt xoay chuyển, lấy lực tạo lực tung mình nhảy lên cao một cách cực kỳ linh hoạt, lúc này không ngờ đã ở ngay sau lưng Trần Phàm, đồng thời trong sát na đó đâm ra một kiếm thẳng tắp về phía hậu tâm của đối phương.
Thế nhưng như đã nói, từng cọng chân lông trên người Trần Phàm đều giống như một con mắt của hắn, cho dù có vòng ra sau, chui xuống đất hay trên đỉnh đầu cũng vậy mà thôi. Thấy kiếm sau lưng hiểm hóc đâm tới, Trần Phàm lập tức uốn cong người lại theo hình cầu vồng, động tác như thiểm điện, quyền đầu như đạn pháo tống mạnh một cú ngược dòng về sau, trúng ngay đầu mũi kiếm của Lâm Phong.