Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 167: Cường thế diệt sát




"Sao chạy nhanh thế, ta còn chưa có đánh đã nha".
Trần Phàm nhận ra vẻ e dè từ sâu trong linh hồn của Xích Túc Ngô Công, biết con yêu thú này đang muốn tìm cách bỏ chạy, hắn thân hình lại khẽ động một cái, trong chớp mắt đã hiện ra ngay trước đầu của nó, không nói thêm lời nào trực tiếp nện xuống một quyền.
Xích Túc Ngô Công phẫn nộ không thôi, liên tục quay đi hướng khác tìm đường thoát, đáng tiếc bất kể nó xoay qua chỗ nào là ngay lập tức Trần Phàm lại hiện ra chỗ đó, như hình với bóng, bám riết không buông, nó muốn chạy trốn đã là điều không thể thực hiện.
Ngô công nổi giận rít lên một tiếng, hiển nhiên đã cực kỳ bị chọc giận, nó mặc dù có linh trí, nhưng nhiều nhất cũng chỉ tương đương với một nhi đồng tiểu tử mà thôi, yêu thú vốn dĩ thực lực đồng cấp vượt xa tu sĩ, lúc này cảm thấy như là bị xúc phạm tới danh dự, tên nhân loại trước mặt này so với nó chỉ bé bằng con kiến, vậy mà lại có thể khiến cho nó chật vật tới vậy, điều này đói với yêu thú đúng là một sự sỉ nhục thật lớn.
Trong cơn nóng giận, nó quyết định không thèm bỏ chạy nữa, thân hình như một dải lụa quay ngoắt lại, trong tích tắc liền vây kín lấy Trần Phàm, thân thể dài ngoằng là thế nhưng di chuyển lại lười phần linh hoạt, bao vây lấy đối phương gió thổi không lọt, từng cái chân nhọn tua tủa chĩa ra như hàng trăm ngàn thanh lợi kiếm, Trần Phàm lúc này đứng giữa vòng vây của nó trở nên phi thường nhỏ bé, tùy thời cũng có thể bị hủy diệt thành tro bụi.
Nhưng trên thực tế lại là như vậy sao?
Đáp án đương nhiên là phủ định!
Thân ảnh của Trần Phàm đứng giữa vòng vây, hiên ngang mà đứng, không chút dao động, khóe môi nhàn nhạt mỉm cười nhìn Xích Túc Ngô Công đang quay tròn xung quanh mình, khí thế hùng hổ dọa người, xem ra là quyết tâm muốn sống mái một phen với mình đây.
Yêu thú sau khi đã vây kín lấy đối phương, rùng mình một cái, ngay lập tức từ trên thân của nó liền phun ra một làn khói màu đen, quỷ dị vô cùng, độc tính bức người, nhiếp tâm đoạt phách, hắc vụ như một cái lồng giam bao phủ chặt chẽ Trần Phàm, đáng sợ nhất chính là dường như tâm thần ý lực còn không thể thẩm thấu vào tới.
"Đó là cái gì, sao ta không thể cảm ứng được tình huống bên trong?".
Dương Khôi cùng với nhiều người khác đứng ngoài quan sát, thấy tình huống phát sinh như vậy không khỏi trở nên luống cuống, lông mày nhíu chặt, trong lòng lo lắng khẩn trương, thứ này vậy mà lại có thể ngăn cản ý lực thăm dò của bọn họ, mặc dù biết lão đại bản lĩnh cao cường nhưng dưới tình huống không thể nhìn không thể nghe chẳng thể thấy, dù thế nào cũng khó mà yên tâm cho được.
"Đừng lo, gà đất chó sành cả thôi".
Lữ Bố vẫn mười phần điềm tĩnh nói, hắn không phải lên tiếng chỉ để trấn an mọi người mà sự thực chính là như vậy.
Hắc vụ kia mặc dù lợi hại, cho dù là hắn Lữ Bố cũng không dám khẳng định mình bị vây trong đó có thể toàn thân trở ra được, nhưng thân là sinh linh từ hệ thống đào tạo ra, hắn hiểu sâu sắc chiến lực của chủ thượng khủng bố thế nào, cho nên hoàn toàn không có gì phải lo nghĩ cả.
Trần Phàm bị hắc viên tráo chụp lại, Xích Túc Ngô Công quay xung quanh hắn liên tục rít lên mấy tiếng, giống như đang muốn thông báo với hắn một câu rằng "ngươi chết chắc rồi", mà kịch độc này đúng là ghê gớm thật, cây cối gần đó còn chưa tiếp xúc trực tiếp đã lập tức héo rũ, đất đá lân cận trở nên đen kịt một mảnh, khung cảnh xung quanh trở nên đáng sợ ghê người, phương viên gần trăm mét giờ phút này chẳng khác nào một khu vực chết chóc.
"Đã chuẩn bị xong?".
Trần Phàm nhếch mép mỉm cười, lắc đầu khe khẽ nói, hắn tại sao phải đi tính toán với một con yêu trùng, chỉ thấy hắn khẽ hít một hơi thật sâu, một cỗ hấp lực thật lớn sinh ra, toàn bộ đám độc khí kia cứ thế nối đuôi nhau bị cuốn vào trong miệng của hắn, Trần Phàm không chút kiêng nể một hơi hút sạch hết thảy hắc vụ, tuy nhiên bên ngoài vẫn còn có một tấm kết giới ngăn trở hắn.
Lớp kết giới nhìn như có vẻ mỏng manh dễ vỡ, nhưng trên thực tế dù là cao thủ kết đan cảnh cũng vô pháp phá được, đáng tiếc ở trước mặt của hắn thì đích xác chính là dễ vỡ mỏng manh.
Thân hình vừa động, chân khí trong cơ thể dâng lên như thủy triều, Trần Phàm cánh tay vung lên nương theo cả người đấm về phía trước, không gian rung động, uy lực khủng khiếp trong nháy mắt bộc phát ra, không khí xung quanh thi nhau bạo tạc ầm ầm, thế không thể đỡ, tồi khô lạp hủ, viên tráo như một chiếc lồng vô hình chỉ mới kịp rung lên một cái liền lập tức nứt ra, răng rắc một tiếng, tựa như quả trứng gà bị người ta dùng đá đập bể.
Chưa dừng lại ở đó, ngay sau khi thoát khỏi lồng giam, Trần Phàm lại lập tức biến mất tại chỗ, tốc độ nhanh như thuấn di, hướng về phía thân hình đang uốn éo của Xích Túc Ngô Công đánh tới một quyền, sóng xung kích như một vòng tròn lớn tỏa ra, liệt bạo cường hoành, lần này thì nó không thể tránh né được nữa.
Hắn ra tay như ánh chớp, tốc độ quá nhanh, liền chỉ vẻn vẹn chưa tới một giây đã phản kích lại yêu trùng.
"Kít kít..."
Xích Túc Ngô Công bị dính một đòn đau, rít lên một tiếng chói tai rồi bắn ngược ra xa vài chục mét, đụng nát mấy thân cây cổ thụ mới hãm lại được thân hình, nhưng có vẻ như thương thế còn chưa phải quá nặng, ngô công thoắt cái đã lật mình trở lại, thân thể trườn về phía trước, đôi con ngươi sáng quắc nhìn chằm chằm lấy Trần Phàm, có chút kiêng kỵ, nhưng phần nhiều là giận dữ, khỏi nói cũng biết giờ phút này nó phẫn nộ như thế nào.
Cả hai sau đó không nói hai lời, lại tiếp tục lao vào nhau chiến đấu.
Cây cối nát bấy, đá tảng nát vụn, phương viên trong phạm vi 300 mét chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành bình địa, chỗ đó trước giờ vẫn u ám tối tăm, bởi vì đã không còn tán cây che lấp, nay lại như là được khai sáng bởi ánh nắng mặt trời.
"Mau lui lại".
Lữ Bố quát nhẹ một tiếng, đám người Dương Khôi không cần nhắc nhở cũng đã nhanh chóng tránh đi phạm vi chiến đấu, trận chiến này ngoại trừ Lữ tướng quân ra bọn họ ai cũng không đủ bản lĩnh nhúng tay vào, nhưng cũng tuyệt không có bao nhiêu lo lắng.
Xích Túc Ngô Công phun ra liên tiếp bảy đạo hắc tiễn, yêu khí khủng bố, kịch độc khiếp người, tất cả đều là kịch độc, so với cái trước đã tập kích đám người Dương Khôi còn kinh khủng hơn nhiều lần, mỗi đạo thậm chí đủ để làm tan rã cả vương binh, hiển nhiên nó là muốn dốc toàn lực rồi.
Thế nhưng thương thay cho Xích Túc Ngô Công, Trần Phàm khi nhìn thấy tiễn độc phóng tới, hắn chẳng nhưng không lùi bước mà còn lấy làm vui mừng, khóe miệng dương lên, một đường thẳng tiến, mặc cho từng đạo hắc quang quỷ dị chui vào người hắn, lại giống như trâu đất xuống biển, đến bao nhiêu cũng không có cự tuyệt, độc có lợi hại tới đâu đều không thể làm gì được.
"Quần Tinh Loạn Vũ".
Quyền ấn như mưa từ hai cánh tay Trần Phàm trút xuống, nện ầm ầm lên người của yêu thú, giống như ngàn vạn lưu tinh, đơn giản chính là mãnh liệt nghiền ép, Xích Túc Ngô Công giãy giụa thoát lui, nhưng thân ảnh của hắn cứ như hình với bóng, bám riết không rời, một lần lại một lần tung ra quyền cước, lớp giáp của ngô công cũng không chịu nổi quyền kình như vũ bão, từ trên thân nó đang không ngừng chảy ra những vết máu đen ngòm, mùi tanh hôi nồng nặc tỏa ra, đau đớn quằn quại, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ chút nào.
Con rết tội nghiệp giờ phút này hoàn toàn biến thành một cái bao cát của hắn!
Mặc dù là thế, nhưng khi lâm vào đường cùng ngô công vẫn phản kháng kịch liệt, thấy độc không thể làm gì được Trần Phàm, nó chuyển sang dùng tới cặp răng, hai chiếc răng nanh như một cặp kịp cỡ bự hung hăng cắn tới, một nhát đều có thể đứt lìa một cây cổ thụ.
Bất quá vẫn không có được bao nhiêu uy hiếp, Trần Phàm vừa nhẹ nhàng né đi từng đợt tấn công, vừa tung ra những cú đấm nặng nề đáp trả, khiến cho Xích Túc Ngô Công vặn vẹo đau đớn.
Mà theo mỗi một lần bị trúng phải trọng kích, hình thể của Xích Túc Ngô Công lại như co nhỏ lại một phần, mặc dù rất nhỏ, nhưng trải qua liên tiếp mưa quyền bão cước của Trần Phàm đánh xuống, kích thước yêu thú hiện tại đã thu nhỏ lại một phần ba so với ban đầu, cái này không khỏi cũng có chút quỷ dị.
Tuy vậy nhưng cả người của nó nhìn qua vẫn rất lớn, Trần Phàm cũng chẳng thèm quan tâm tới làm gì, biết ngô công lúc này đã là đến tình trạng dầu hết đèn tắt, hắn cũng không tiếp tục dây dưa thêm nữa, mục đích ban đầu chỉ là muốn mượn con yêu thú này củng cố một phen tu vi của mình mà thôi, kích cuối cùng này coi như cho nó ra đi dứt điểm thống khoái.
"Cô Tinh Tuyệt Sát".
Không khí xung quanh có thể nghe rõ tiếng nổ ầm ầm, Trần Phàm như nâng cả mặt trời trong tay, một quyền này mang theo xu thế nung trời nấu biển, nghiền ép hủy diệt, bạo tạc chư thiên, Xích Túc Ngô Công nãy giờ đã bị hắn đánh cho thừa sống thiếu chết, hiện tại cũng chỉ có thể trơ mắt nhận mệnh mà thôi.
Oành!
Không có bao nhiêu biến hóa xảy ra, cái đầu to lớn của ngô công trong chớp mắt nổ tung, kình lực lan ra kéo theo cả nửa thân trên của nó cũng tan nát không còn, một đầu yêu thú kết đan đại viên mãn cứ thế bị Trần Phàm cường thế diệt sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.