Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 164: Vong Ngã Châu - Chiến Đạo Vô Gian!




"Bây giờ ngoại trừ cường giả thiên cơ cảnh ra, e là khó có ai nhìn thấy được bóng lưng của ta nữa".
Trần Phàm cảm thán tự nhủ, trong nội tâm vô hạn hài lòng, bởi vì hiện tại với thực lực này thì gần như không cần phải kiêng nể ai cả, hắn cũng không phải là đang khoe khoang làm gì, mà sự thực là như thế, nếu không phải tu sĩ đã lĩnh ngộ ra thiên cơ pháp tắc, e là vô pháp có thể phát hiện được ra hành tung của hắn, mà đây còn là vì vấn đề tu vi của Trần Phàm, theo tu vi về sau ngày càng tăng lên, vậy thì cả thế giới này chắc khác nào biến thành hậu hoa viên của hắn rồi.
Hơi cảm thụ một chút lực lượng lúc này trong nội thể của mình, chân khí hiện tại đã hóa thành dịch thể bàng bạc, nếu người khác chỉ là một cái hồ nhỏ thì của hắn lại tựa như một vùng biển lớn mênh mông, cái này đúng là quá mức dọa người, Trần Phàm có thể khẳng định, hiện tại cho dù là cao thủ kết đan đỉnh phong cũng không phải đối thủ của hắn.
Cánh tay khẽ vung lên, chân khí trong người tựa như dòng nước nhẹ nhàng chuyển động, theo kinh mạnh đi tới cánh tay của Trần Phàm, phóng xuất ra khỏi thủ chưởng của hắn, ngưng tụ thành một thanh đao dài hơn một mét, đao ảnh đã gần như ngưng tụ thành thực chất, sáng loáng như gương, so với dùng chân khí ngưng tụ thì uy lực cao hơn gấp bội phần, chất lượng cho dù cương khí cũng khó mà sánh được.
Trần Phàm vẫn không hề dừng lại, sau đao là kiếm, rồi cứ như vậy 18 loại binh khí được hắn lần lượt diễn hóa ra, ảo diệu phi thường, có vẻ cực kỳ điêu luyện, đây là điều mà ở cảnh giới chân khí hắn vẫn chưa thể nào làm được, bây giờ lại trở tay như nước chảy mây trôi.
Đại Vũ Trụ Thuật không hổ là công pháp nghịch thiên siêu việt!
Thu tay trở lại, giờ phút này bất giác khi nhìn đến số linh thạch trong túi đã trống rỗng, Trần Phàm lại không khỏi lắc đầu cười khổ, 8200 viên chỉ có thể thể hắn vừa đủ đột phá đến ngưng dịch cảnh sơ kỳ, đấy còn chưa kể đến trước đó đã nhét vào trong người vô số linh đan diệu dược, nếu không e là số linh thạch kia cũng không đủ.
"Xem ra ta phải vì tài nguyên mà phát sầu".
Nhưng vấn đề này cũng không quá lo ngại cho lắm, hắn bây giờ đã mở ra được cái hệ thống dược viên kia phụ trợ, rồi thì hệ thống đại quân đoàn, chỉ cần chịu khó đầu tư thì sau này còn phải lo tới vấn đề tài nguyên hay năng lượng nữa sao? Con lừa hồ đồ kia mặc dù hơi gian thương một tí nhưng vẫn còn nằm trong pham vi Trần Phàm có thể chấp nhận được.
Còn đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên hắn cảm giác vong ngã chủng trong đầu mình bất chợt rung lên, chỉ chốc lát sau cả não hải cũng lập tức rung lên mãnh liệt, nương theo đó là một cơn đau đầu khủng khiếp kéo đến, giống như muốn phá vỡ cái đầu của hắn nổ tung.
Thế nhưng đúng lúc Trần Phàm đang đắm chìm trong suy nghĩ, trong thức hải của hắn lúc này, vong ngã chủng đột nhiên rung lên mạnh mẽ, tựa như muốn phá tan đầu hắn chui ra.
"Cảnh báo, hiện tại vong ngã chủng của ký chủ sắp sửa tiến hóa".
Thanh âm của Tiểu Hồ Đồ vang lên nhắc nhở, ngay sau đó liền im bặt.
"Hả...đến rồi sao?".
Trần Phàm có chút bất an thốt lên, mặc dù đã biết từ trước, nhưng không nghĩ tới lại đến sớm như vậy.
Cũng không để cho hắn có thời gian mà kinh nghi bất định, lúc này một cơn đau đầu đã ập đến, tựa như trời đất quay cuồng, thế gian sụp đổ.
"A...cái gì thế này...aaa!".
Khó có thể tưởng tượng nổi lúc này đầu của hắn đau đến mức nào, lúc thì giống như có hàng vạn cây châm cùng đâm vào não, khi thì như hàng ngàn nhát búa cùng bổ vào đầu, giờ phút này Trần Phàm cũng chẳng có thời gian mà nghĩ vì sao hắn lại cảm thấy đau đớn một cách dữ dội như vậy nữa, chỉ có thể ôm đầu mà điên cuồng giãy giụa trên sàn nhà, hàm răng nghiến chặt vào nhau ken két, hiển nhiên là đau đớn cực độ.
Nhưng chừng đó vẫn chưa phải là tất cả, cùng với cơn đau khủng khiếp ấy là hàng loạt các loại cảm xúc thi nhau vỡ òa, thăng hoa mà hỗn loạn, thất tình lục dục, ái ố hỉ nộ, buồn bã vui mừng, yêu thương hạnh phúc, thất vọng lạc quan, sợ hãi ghê tởm, phẫn hận ngạc nhiên, kinh hoàng bi thống...tất cả như đang hóa quyện vào nhau tạo nên một bản giao hưởng kỳ dị có một không hai trên đời.
Mà khuôn mặt của hắn cũng vì đó mà biến hóa theo từng nhịp cảm xúc...
"Hạt giống vong ngã đang bắt đầu tấn chức lên hình thái mới, ký chủ hãy cố gắng chịu đựng".
Giọng nói của Tiểu Hồ Đồ lại vang lên bên tai, giống như muốn động viên hắn, nhưng Trần Phàm chỉ có thể nghe được loáng thoáng không rõ ràng, thậm chí còn không thể nghe được, bởi lúc này hắn vẫn đang bị sự đau đớn hành hạ và cảm xúc hỗn độn thay phiên nhau chi phối.
Cũng may cho hắn, sự tra tấn này diễn ra không quá bao lâu, ước chừng sau nửa canh giờ, Trần Phàm đã bình tâm trở lại.
Lúc này hắn lại ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt nhắm lại, khuôn mặt thản nhiên, bất động thanh sắc, hô hấp đều đều, đột nhiên Trần Phàm hít vào trong ngực một hơi thật lớn, sau cùng liền thở hắt ra một ngụm trọc khí thật dài.
Phù...
"May quá! Cuối cùng cũng xong rồi!".
Vừa nãy thật may sự việc chỉ diễn ra chừng một tiếng, nếu như lâu hơn chút nữa e rằng hắn đã bị cái vong ngã chủng kia biến thành một kẻ điên rồi.
Thống khổ qua đi, lúc này Trần Phàm cũng đã nhận lại được sự hồi báo không nhỏ.
Nếu như trước đây vong ngã chủng chỉ là một chấm sáng bé nhỏ trong thức hải của hắn, thì bây giờ nó đã trở thành một viên ngọc lớn bằng nắm tay trong suốt, lặng yên trôi nổi trong thức hải, quanh thân tỏa ra ánh sáng kỳ diệu mà huyền bí.
Vong Ngã Chủng cuối cùng cũng tiến hóa thành công, lột xác trở thành Vong Ngã Châu!
Mà ngay lúc này đây, Trần Phàm cũng cảm nhận được biến hóa kỳ lạ nào đó khó nói thành lời xảy ra đối với mình, hắn không thể giải thích rõ bằng lời được, chỉ là cảm thấy trên người tựa như có thứ gông xiềng gì đó vừa bị đánh tan, cả người bất tri bất giác có một loại thay đổi vô hình vô chất, tùy tâm sở dục.
Không sai, chính là tùy tâm sở dục.
Trước đây nếu như còn là vong ngã chủng, Trần Phàm vốn dĩ chưa thể điều khiển được cảm xúc của mình, bất cứ tình cảm nào sinh ra đều bị hạt giống đó chủ động hấp thu sạch sẽ, hắn chỉ có thể bị động tiếp nhận, nhưng đến hôm nay thì tình hình đã hoàn toàn ngược lại rồi, vong ngã châu sức mạnh và năng lực vượt xa so với vong ngã chủng trước đó, Trần Phàm không những đã có thể chưởng khống được cảm xúc của mình, ái ố hỉ nộ nắm trong tay, thậm chí còn có thể thôn phệ cảm xúc của người khác, cái này không phải là rất đáng sợ hay sao.
Cảm giác như lại vừa trôi qua một kiếp, sống lại một lần, bất chợt Trần Phàm liền nhận ra giờ phút này hắn mới đích thực là chính mình.
Mà trong khoảnh khắc võng ngã chủng vừa tiến hóa xong, lúc này lại có một luồng thông tin mới hiện ra trong thức hải của hắn, thông tin giống như chìm sâu dưới ký ức nay đã dần dần nổi lên.
"Viêm lôi luyện thần hồn, chiến lực bá nhân gian".
"Hả?".
Hơi kinh ngạc qua đi, Trần Phàm ngay lập tức tập trung tinh thần xem xem thông tin kỳ lạ vừa mới hiện ra trong đầu mình.
Chiến Đạo Vô Gian, có thể coi là một hình thái mới của Đại Vũ Trụ Thuật, chỉ xuất hiện khí vong ngã chủng tiến hóa, hai hình thái này có liên quan tương đối mật thiết, cho nên khi tu luyện nhất thiết phải phối hợp với Vong Ngã Châu mới có thể hoàn thành. Hình thái này cũng có thể coi như một bộ công pháp, tổng cộng chín tầng, mỗi tầng ngưng tụ ra 12 đạo chiến văn trên cơ thể, đem chuyển hóa ý chí thành chiến lực, đạt tới cảnh giới cao nhất sẽ ngưng tụ ra 108 đạo chiến văn, có thể bộc phát ra vô thượng chiến ý, tương đương 108 lần chiến lực, mà để ngưng tụ ra được chiến văn thì việc đầu tiên là phải mở ra được thức hải của mình, đem linh hồn phơi bày ra ánh sáng không chút nào che dấu, sau đó dẫn động nhiệt khí trong thiên địa hội tụ đến để tôi luyện thần hồn.
Quá trình để cho linh hồn bị thiêu đốt cực kỳ thống khổ, so với khi Trần Phàm tiến hóa vong ngã chủng còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần, người bình thường tuyệt đối không ai có thể chịu được đau đớn như thế, phải biết đây là linh hồn tra tấn, vượt xa bất kỳ loại tra tấn về thể xác nào.
Hơn nữa không chỉ có hỏa viêm thiêu đốt, đồng thời còn phải để cho lôi đình đánh vào, viêm lôi tôi luyện, đừng nói là linh hồn, cho dù nhục thân cũng chưa chắc có nhân loại nào có thể tiếp thu nổi.
Thế nhưng Trần Phàm hắn có lẽ đã không thuộc về phạm trù nhân loại!
Đối với người khác tu luyện Chiến Đạo Vô Gian là việc vọng tưởng không có khả năng, đây quả thực là đi tìm chết, bất quá với kẻ sở hữu Vong Ngã Châu như Trần Phàm thì việc này cũng không phải là điều không thể.
Trước đây khi khi trong đầu của hắn chỉ có vong ngã chủng đã có thể cắn nuốt hết thảy cảm xúc, cho dù là đau đớn cũng không có cảm thấy chút gì, nay hình thái này đã tiến hóa thành một viên châu lợi hại như vậy, việc tu luyện Chiến Đạo Vô Gian coi như đã nằm trong tầm tay, huống hồ Chiến Đạo Vô Gian chính là xuất phát từ Vũ Trụ Vong Ngã.
Bất quá tạm thời hắn sẽ chưa đi tu luyện hình thái mới này, dù sao linh hồn cũng không phải chuyện đùa, thân thể nếu bị thương, dù nghiêm trọng đến mấy cũng vẫn có khả năng phục hồi lại như cũ, nhưng linh hồn thì không có đơn giản như vậy, hắn kể cả có vong ngã châu làm hậu thuẫn cũng không dám tùy tiện đi tu luyện, vẫn còn cần thời gian hảo hảo nghiên cứu kỹ một phen, dù sao ngây ngốc trong thạch động cũng đã sáu tháng trời, không biết bên ngoài kia đám người Lữ Bố và Dương Khôi hiện giờ ra sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.