Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 162: Không đủ năng lượng




Trần Phàm ngồi xếp bằng trong "sơn động", lúc này hắn mới lấy từ trong người ra một viên đan dược, đưa lên trước mặt ngắm nghía, viên đan màu trắng bạc trong suốt, quanh thân dược hương như sương như khói, liên tục tỏa ra nồng đậm, không khỏi lại gợi nhớ tới vài chuyện trước đây khi còn ở thành Vân Long.
"Dịch Nguyên Đan, cuối cùng cũng đến lúc có thể phục dụng ngươi được rồi".
Không sai, đây chính là Dịch Nguyên Đan, thứ mà lão thành chủ họ Phương dùng để đánh đổi lấy mạng của Trần Phàm, đáng tiếc chuyện không thành còn dẫn tới cái kết vạn kiếp bất phục, hết thảy chỉ là may áo cưới cho người khác.
Thực ra hiện tại hắn vốn dĩ không cần phải dùng tới viên đan này cũng có thể đột phá lên ngưng dịch cảnh được, Trần Phàm đạt tới chân khí đại viên mãn cũng đã được một đoạn thời gian, mặc dù so với người khác còn chưa tính vào đâu cả, nhưng là hắn tu luyện công pháp là kỳ dị, khủng bố lại khác người, vốn không thể theo lẽ thường mà tính, Trần Phàm cảm thấy bình cảnh đã chạm sát bờ biên giới, lại thêm trải qua một trận chiến với hấp huyết độc văn, tùy thời có thể đột phá được rồi, cho nên hiện tại dùng thêm Dịch Nguyên Đan cũng chỉ là một cái dệt hoa trên gấm mà thôi.
Nhưng nếu đã có thì tội gì lại không đi sử dụng?
Dùng đan dược tăng lên thực lực tu vi không phải là còn đường tốt đối với nhiều tu sĩ, đặc biệt là tại những cảnh giới còn thấp như thế này, hầu hết các thiên kiêu yêu nghiệt đều sẽ dựa vào tự thân mình tu luyện, đến một thời điểm nào đó sẽ nhất cử đột phá, Trần Phàm đương nhiên cũng biết, nhưng ai bảo hắn có Vũ Trụ Dung Lô, thứ này có thể dung luyện vạn vật, hơn nữa còn là dung luyện tới một trình độ cực kỳ thuần khiết, cho nên đan dược hay bất cứ thứ gì trên đời này có thể luyện hóa được đối với hắn đều chỉ là một loại tài nguyên mà thôi, mà đã là tài nguyên thì có ai lại đi chê ít đây.
Không có lấy bao nhiêu đắn đo suy nghĩ, Trần Phàm thản nhiên bỏ viên Dịch Nguyên Đan vào trong miệng, đan dược vừa trôi xuống bụng lập tức bị Vũ Trụ Dung Lô hút vào trong, hư ảnh tiểu lô chậm rãi xoay tròn rồi bắt đầu dần dần luyện hóa, nương theo đó là một đoàn dược lực tinh thuần lan tràn ra khắp cơ thể của Trần Phàm, thuần khiết tới cực hạn, hoàn toàn không phải lo tới việc để lại di chứng gì đó ảnh hưởng tới căn cơ của hắn.
Linh khí trong thiên địa được hắn dẫn dắt cuồn cuộn kéo tới, thấm thấu qua từng lỗ chân lông, tiến vào trong cơ thể, chuyển hóa thành năng lượng, phụ trợ cho quá trình đột phá của bản thân.
Dược lực được Vũ Trụ Dung Lô điều tiết vô cùng tinh tế, như một dòng nước ấm ôn nhuận nhẹ nhàng, không cuồng không bạo, điều này cũng đã nói lên một ý nghĩa, tức là cho dù hiện tại dược lực của Dịch Nguyên Đan có mạnh mẽ gấp nhiều lần đi chăng nữa, đủ để cho một tên chân khí đại viên mãn nổ tung mà chết, nhưng nếu là đi vào trong bụng Trần Phàm thì cũng sẽ bị tiểu lô của hắn áp chế lại, để cho hắn từ từ hấp thu luyện hóa, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, cho nên đây quả thực có thể xưng hai chữ nghịch thiên.
Trần Phàm hô hấp đều đều, linh khí trong thiên địa theo đó bị hắn dẫn dắt chui vào trong cơ thể, dược lực của dịch nguyên đan vẫn đang liên tục không ngừng được hòa tan, chức năng chính của đan dược này là hỗ trợ cho quá trình đột phá lên ngưng dịch cảnh, mà ở trong quá trình này tu sĩ phải đem chân khí áp súc tới cực hạn, cho đến khi toàn bộ chuyển hóa thành dịch thể mới xem như thành công.
Nói thì dễ nhưng chỉ có làm mới biết khó thế nào, đặc biệt là đối với một kẻ có chất lượng chân khí quá cao như Trần Phàm, vậy thì lại càng khó áp súc, một khi đột phá thất bại, nhẹ thì toàn thân kinh mạch đứt hết, trở thành phế nhân, nặng thì khỏi nói cũng biết là vong mạng, mà với tình trạng của Trần Phàm bây giờ nếu như thất bại thì chắc chắn sẽ rơi vào trường hợp thứ hai rồi.
Nhưng mà vẫn có câu cầu phú quý trong nguy hiểm, chông gai càng lớn thì tất nhiên gặt hái lại càng nhiều.
Trần Phàm giờ phút này tâm thần ngưng trọng tới cực điểm, hắn mặc dù còn giữ được tỉnh táo nhưng không dám có một chút xem thường nào, người bình thường đột phá chân khí cảnh đã không phải chuyện, mà với Trần Phàm lại càng khó hơn gấp mấy chục lần, một chút sai sót chính là thân tử đạo tiêu. Hắn hiện tạo đang cố gắng áp súc lại chân khí bên trong đan điền của mình, mặc dù biết bản thân sẽ khó đột phá hơn người khác, nhưng không nghĩ lại khó khăn tới như vậy, chỉ vì chân khí của hắn chất lượng quá cao, gần như đã có thể so sánh với cao thủ kết đan cảnh trung kỳ, cái này thật không khỏi cũng quá mức dọa người đi, đồng thời cũng khiến cho Trần Phàm âm thầm cười khổ trong lòng, xem ra chất lượng cao quá cũng không phải chuyện tốt gì cho lắm, ít nhất trong hoàn cảnh này nó chính là đang đe dọa tính mệnh của hắn.
Bất quá tất cả những điều đó không hề ảnh hướng tới quyết tâm của Trần Phàm, ngược lại còn khích phát lên chiến ý hừng hực của hắn, con đường của cường giả chính là chông gai như vậy, hắn đối với khí vận của mình cũng đã rất hài lòng rồi, nếu như đến đột phá cảnh giới còn không có chút nào tính khiêu chiến vậy không khỏi cũng quá mức tẻ nhạt đi.
Từng sợi từng sợi chân khí đang được Trần Phàm dùng lực lượng áp súc lại, dần dà càng ngày càng trở nên thu gọn hơn, nhưng khí tức của hắn cũng theo đó mà ngày càng trở nên thâm hậu kinh khủng, mà việc này cũng là cực kỳ hao tổn tâm sức của hắn, tấn cấp ngưng dịch cảnh không phải là một việc dễ dàng, cũng là cần cực kỳ nhiều tài nguyên tới hỗ trợ, nói theo cách khác chính cần rất nhiều năng lượng để đột phá cảnh giới, chỉ cần phá được bình cảnh trước mắt này là trong cơ thể của hắn sẽ có một đợt phát sinh biến hóa về chất, chân khí lúc đó sẽ ngưng tụ thành dịch thể.
"Năng lượng!".
Trần Phàm hô lên một tiếng, hư ảnh của Vũ Trụ Dung Lô bất chợt hiển hóa mà ra, ngay sau đó là hàng loạt linh đan, hàng đồng linh dược theo cánh tay của hắn vung lên mà bay tới, tiến nhập vào lô đỉnh, cuối cùng tất cả đều được hắn thu hồi lại vào bên trong thể nội.
Tài nguyên trên người Trần Phàm bây giờ không phải là một con số nhở, những các khác tạm thời không nói tới, chỉ là có thể luyện hóa được liền là mấy ngàn viên Diệu Linh Đan, linh dược, linh quả các loại, nếu người khác giống hắn nuốt vào một đống tài nguyên như vậy đã sớm bạo thể mà chết rồi, nhưng mà Trần Phàm vẫn điềm nhiên như không, cơ thể thậm chí còn chưa hề xuất hiện dấu hiệu căng cứng, chỉ là trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi chảy xuống mà thôi, rõ ràng là sự tinh vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Năng lượng rất nhanh sau đó được Vũ Trụ Dung Lô luyện hóa, biến thành một đoàn hỏa nhiệt nóng bóng như muốn thiêu đốt cơ thể của Trần Phàm, dù sao đây cũng là mấy ngàn linh đan linh dược a, năng lượng tất nhiên phi thường kinh khủng, dù rằng đã trải qua dung lô điều tiết. Trần Phàm lập tức mượn cỗ năng lượng này đến ngưng tụ chân khí của mình, còn tốt có dịch nguyên đan hỗ trợ, bên trong có một tia ngưng dịch chân khí tinh thuẩn, đem tia chân khí này biến thành mồi dẫn, hắn có thể nhờ vào đó áp súc chân khí thành dịch thể một cách nhanh chóng dễ dàng hơn.
Nhưng dẫu vậy Trần Phàm cũng không dám lơ là xao nhãng một chút nào.
Bất quá chất lượng chân khí của hắn quá cao, cơ hồ là gấp mấy chục lần người khác, chỉ nghe thôi đã cảm thấy rợn cả người, từng đó năng lượng rõ ràng đối với người khác chẳng khác nào là tự sát, nhưng đối với Trần Phàm vẫn chưa thấm vào đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.