Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 129: Lỡ tay




Chỉ thấy trên mặt đất lúc này bày la liệt từng phần thân thể, tay một nơi chân một nẻo, máu me lênh láng, lục phủ tứ tung, ngũ tạng tứ phía, xa xa còn đang nằm lăn lóc một cái đầu lâu bê bết máu tươi, mùi tanh hôi khiến cho mọi người không khỏi lởm giọng, cảnh tượng khắp gian phòng đã lạnh lẽo rùng rợn lại càng trở nên vô cùng thảm thiết.
Mà giờ phút này, ngay phía bên ngoài trận pháp lại đang ngồi ngay ngắn một thân ảnh, hai chân xếp bằng, hô hấp chậm rãi, vẻ mặt không chút cảm tình, tựa như khung cảnh huyết tinh nơi đây không có mảy may ảnh hưởng gì đến hắn, người thanh niên này không ai khác chính là Trần Phàm.
Thấy đang tối đột nhiên lại có ánh sáng tràn vào, Trần Phàm lông mày hơi nhướng lên một cái, biết có người tới, hắn lúc này mới từ từ mở mắt quay đầu nhìn sang phía cửa, chỗ mấy vị khảo quan đang đứng, khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu, nói:
"Rốt cục có người tới, đệ tử chờ ở đây lâu rồi, không biết gian phòng này đã xảy ra chuyện gì, vốn dĩ ta muốn đi ra nhưng không hiểu sao cánh cửa lại cứ đóng chặt hoài...Ủa, mọi người sao vậy, đệ tử rốt cục thông qua khảo hạch hay chưa?".
Thấy mấy vị trưởng lão cứ nhìn mình không có nói năng gì, Trần Phàm không khỏi có chút kỳ quái, hắn lúc này mới chậm rãi đứng dậy đi đến chỗ mấy vị khảo quan, lông mày khẽ nhíu, cánh tay cứ thế huơ huơ trước mặt từng người.
Chỉ là giờ phút này đám người khảo quan có lẽ đã nhất thời mất đi nhận thức của mình, ai nấy hai tai ù ù, những lời Trần Phàm nói ban nãy giống như nước đổ lá khoai, vào bao nhiêu đều trôi tuột đi hết, đầu óc họ lúc này vừa mơ hồ lại lùng bùng nhiễu loạn, hai mắt vô hồn mở to, cả người cứ thế mà đơ ra tại chỗ.
Duy chỉ có Đới trưởng lão là vẫn giữ được trấn định, không ai để ý vừa rồi sắc mặt lão đã thoáng qua một tia biến hóa, nhưng rất nhanh liền qua đi, Đới trưởng lão ánh mắt hướng về phía Trần Phàm, giọng nói trầm đục cất lên, hỏi:
"Là ngươi đã đánh khôi lỗi đó thành thế này sao?".
"Vâng, chính là đệ tử, chỉ là ta không ngờ được..."
Trần Phàm đưa tay sau gáy gãi gãi đáp.
"Không ngờ được nó lại yếu vậy phải không?".
Đới trưởng lão như nói tiếp câu của Trần Phàm, nếu có người để ý kỹ sẽ thấy trên khuôn mặt u ám kia vừa rồi đã lóe lên một nét cười khó hiểu.
"Cái này...khảo quan, vậy đệ tử có thông qua khảo hạch được hay không?".
Trần Phàm lúc này chỉ biết cười trừ mà nói, hắn cũng biết mình mới làm ra chuyện gì, ánh mắt nhìn sang bên phía sáu vị khảo quan, giờ phút này có vẻ linh hồn vẫn chưa nhập lại xác.
Quay trở lại thời điểm cách đây một khắc, ngay tại nơi này!
Ma Nhân Khôi Lỗi hướng Trần Phàm gầm thét mà qua, quyền ấn hoành không, tràn đầy khí tức hung bạo, nó đã được tông môn lập trình trong thức hải, gặp đệ tử thực lực thế nào thì dùng tới sức mạnh thế đó, thường là ngang bằng hoặc nhỉnh hơn một chút so với đối phương mà thôi, nhưng nếu cá biệt gặp phải trường hợp kẻ địch quá mạnh, vượt ra ngoài tầm đánh giá của khôi lỗi, vậy lúc đó chỉ có thể dốc toàn lực một kích, tất cả lực lượng tuôn ra không hề giữ lại chút nào, giống như muốn liều mạng với đối phương vậy.
Hiển nhiên trước mặt Ma Nhân Khôi Lỗi lúc này, Trần Phàm chính là đối tượng khiến nó phải liều mạng, bởi ngay từ đầu đã không thể dò xét được thực lực đối phương.
Thân thể cao lớn, tốc độ như thiểm điện, quyền ấn hung ác mang theo lực lượng khủng khiếp đánh tới Trần Phàm.
"Hừ".
Trần Phàm tuy đang trầm ngâm, nhưng không có nghĩa là hắn đang xao nhãng, thấy vậy chỉ khẽ hừ nhạt một tiếng, khóe miệng giương lên, cũng chẳng có làm động tác gì cầu kỳ, ngay cả nửa bước còn chưa hề lui lại, hắn chỉ đơn giản là nhẹ nhàng vận chân khí, toàn thân phát động lực lượng đón đỡ một quyền này.
"Tới hay lắm’ Để ta xem xem ma tộc lợi hại tới đâu nào?".
Quyền đối quyền, cứng đối cứng, nếu người khác có mặt ở đây lúc này chắc chắn cho rằng gia hỏa này điên rồi, dám dùng tay không đón đỡ một kích toàn lực của khôi lỗi, đây là thi thể của ma tộc a, cho dù huyết mạch không cao nhưng vẫn là ma tộc, trình độ thân thể ở một mức độ cao khó có nhân loại nào đạt tới, vậy mà bây giờ có một con người đang muốn dùng nhục thân của mình so bì với ma tộc.
Ba đạo quyền khí hội tụ chung vào một chỗ, lực lượng như được Trần Phàm áp súc lại, thân hình chớp động, tốc độ tựa lưu quang bắn thẳng về phía trước, một quyền đối một quyền.
Oanh’
Nổ mạnh, không khí tại nơi hai đầu nắm đấm đối nhau sinh ra một tiếng nổ cực mạnh, lực xung kích như một khối cầu năng lượng lan tỏa ra xung quanh, từng đạo khí lưu không ngừng vặn vẹo, trận pháp dưới chân Ma Nhân Khôi Lỗi rung lên ầm ầm, cả gian phòng giống như đang gặp phải động đất, có vẻ đã sắp không chịu nổi dư ba đến từ cuộc chiến này.
"..."
Ma Nhân Khôi Lỗi tựa hồ có chút sửng sốt, nó không thể ngờ lại có người ngang nhiên đón đỡ lấy một quyền này của mình, lại còn trực tiếp như vậy, dám lấy cứng đối cứng.
Bất quá đầu khôi lỗi này cũng chẳng “cảm thán” được bao lâu. bởi vì lúc này...
Răng rắc’
Thân hình Ma Nhân Khôi Lỗi bị lực lượng mạnh mẽ đánh cho bay ngược về sau, đáng sợ hơn là...lúc này trên người của nó bắt đầu xuất hiện những vết rạn, tựa như một cái bình sứ sắp vỡ, từng đường rạn nứt cứ thế ngày một nhiều, lan dần ra toàn thân khôi lỗi, giống như một cái rễ cây ngoằn ngoèo quỷ dị đang ăn sâu xuống lòng đất.
Ba đạo quyền khí của Trần Phàm đâu phải chuyện đùa, huống hồ thực lực của hắn bây giờ đã tương đương với cao thủ kết đan, nước lên thì thuyền lên, bá khí cũng theo đó mà cực kỳ khủng bố.
Nói thì lâu nhưng thực tế chỉ diễn ra trong chớp mắt, ba đạo quyền khí của Trần Phàm đang không ngừng tàn phá cơ thể của Ma Nhân Khôi Lỗi, lực lượng cuồng bạo thế như chẻ tre, không gì cản nổi, bất quá đầu khôi lỗi này chỉ là một cỗ máy không mang cảm xúc, dù có đau đớn cũng chẳng mảy may biểu hiện ra ngoài.
Ngay sau đó thì...chuyện gì đến rồi cũng phải đến’
Bùm’
Thân hình của Ma Nhân Khôi Lỗi phút chốc nổ tung, tựa như một quả dưa hấu bị bắn nổ trong không khí, máu thịt lẫn lộn với xương cốt thi nhau nát vụn, văng ra tứ tán khắp nơi, nhuốm đỏ bốn phía cả gian phòng, thân thể đáng tự hào của ma tộc giờ phút này lại trở nên yếu đuối tới thương cảm.
Mà lúc này đây thân ảnh của Trần Phàm vẫn an nhiên đừng đó, một chút cũng chưa hề suy chuyển, vẫn giữ tư thế tựa như đang vung quyền, cánh tay vươn thẳng ra phía trước, giống như một chiến thần bất bại. Tuy nhiên sau đó ánh mắt của hắn bất chợt mở to, vội vã thu hồi lại thế công của mình, cứ như thể vừa chót làm sai chuyện gì đó, hắn không khỏi nhíu mày một cái rồi lẩm bẩm, nói:
"Thôi chết’ Lỡ tay dùng nhiều lực quá rồi’".
Trần Phàm lập tức chạy lại chỗ Ma Nhân Khôi Lỗi mới bị nổ tung, chỉ thấy giờ phút này thân thể nó đã không còn nguyên vẹn, các bộ phận mỗi thứ một nơi, máu nhuộm đỏ kín cả vách đá, tình trạng thê thảm vô cùng. Theo như Trần Phàm được biết, khôi lỗi này là tài sản của tông môn, luyện chế một đầu như vậy cũng tốn không ít tài nguyên tài liệu, chẳng khác nào bồi dưỡng ra một tên đệ tử ngoại môn cả, mà nhìn tình trạng của Ma Nhân Khôi Lỗi này e rằng đã không thể tái chế được nữa rồi.
"Nói như vậy là ta vừa mới giết chết một tên đệ tử ngoại môn sao?".
Nghĩ tới đây, Trần Phàm lại không khỏi tự nhủ, vừa nãy thấy đầu khôi lỗi đó hung bạo dữ dằn quá, một kích tung ra mà không hề giữ lại chút nào, rõ ràng là đang có ý muốn liều mạng với hắn, điều này không khỏi kích thích chiến ý của Trần Phàm một cách mãnh liệt, thế là trong nhất thời hưng phấn, hắn đã quên đi rằng đây chỉ là một cái máy vô cảm được tông môn luyện chế mà thôi, và như một cách để tôn trọng đối thủ, Trần Phàm cũng dốc toàn bộ công lực của mình ra để nghênh đón một kích này.
Phải biết thực lực hiện tại của hắn đã tương đương với cao thủ kết đan sơ kỳ, một kích toàn lực là khủng khiếp nhường nào, chẳng mấy khi gặp được đối thủ quyết liệt như Ma Nhân Khôi Lỗi, Trần Phàm đương nhiên phải thống khoái một phen.
Chỉ là, không biết mấy lão khảo quan ngoài kia có vu cho cho ta tội phá hoại của công mà xóa đi kết quả khảo hạch không nhỉ?
Trần Phàm chợt nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.