Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 120: Chiến cả chấp pháp đội




"Ha ha ha...vào thánh địa tông môn được mấy tháng, hôm nay cuối cùng cũng được chứng kiến tác phong làm việc của chấp pháp đội, quả nhiên là cưỡng từ đoạt lý, chụp mũ cho người khác chuyên nghiệp vô cùng".
Đám người Dương Khôi đứng ở bên ngoài lúc này mới dõng dạc lên tiếng, từng bước khoan thai tiến về phía của Trần Phàm, Dương Khôi là người đi đầu, vừa đi vừa cười vang nói.
Trong khi ai ở đây cũng muốn tránh xa Trần Phàm, bọn họ vẫn bước tới đứng về phía hắn, Hạ Hoài An thần sắc khinh khi nhìn về phía chấp pháp đội:
"Các ngươi cũng không phân biệt phải trái, vừa lên đến đây đã đổ vấy tội danh cho người khác như vậy, cũng không cần biết mấy gã ngoại môn kia làm sai cái gì, sao không đổi luôn tên thành chấp trá đội đi".
Đám người Dương Khôi đứng cạnh Trần Phàm, mặc dù trong lòng có một chút e ngại, nhưng thân là huynh đệ không thể để cho một mình lão đại đứng đó chịu trận, bọn họ vẫn là dũng cảm tiến lên, kể cả biết hành động này của mình sẽ phải nhận lấy trừng phạt từ phía chấp pháp đội, giờ phút này trong đầu mỗi người vẫn còn văng vẳng lời nói của Trần Phàm:
"Cá bị người ta câu lên, dù có biết dãy dụa van xin thì kẻ câu cá cũng sẽ tha cho nó chắc. Vào trong thánh địa tông môn, chúng ta không làm những kẻ huênh hoang tự đại, nhưng cũng không thể để mặc cho người khác chà đạp khi dễ".
Đúng vậy, trong thời qua mọi người vừa làm nhiệm vụ cũng đã biết được một chút tình hình ở đây thế nào, chấp pháp đội là những tên lang sói độc ác, hôm nay nếu Trần Phàm bị cái lũ này đưa đến Chấp Pháp Điện, cho dù trong sạch đến mấy cũng thành tội lớn ngập trời, bọn họ là người của hắn sớm muộn cũng bị liên lụy mà thôi, không bằng hôm nay thống khoái một trận.
Trần Phàm nhìn những huynh đệ của mình, nhẹ nhàng gật đầu, hài lòng và cảm kích, đúng là những huynh đệ tốt của ta!
"Lớn mật!".
Toàn bộ chấp pháp đội giận dữ quát lên, ầm ầm như sấm, ánh mắt hung hăng nhìn lấy nhóm người Trần Phàm, như thể muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Chúc Sơn Long cánh tay đưa lên ra hiệu cho những người phía sau bình ổn, hắn sắc mặt trầm xuống, ánh mắt sắc bén quét qua nhóm người Trần Phàm một lượt, khi trông đến Trần Thu Nguyệt đột nhiên trong lòng không khỏi sinh ra chủ ý, hắn nhếch mép cười lạnh:
"Tốt! tốt lắm! Sáu con chuột nhắt đã hợp chung một chỗ, đứng là vật hợp theo loài, đã vậy cũng đỡ tốn công sức cho ta, tất cả chấp pháp đội nghe lệnh!".
"Có!".
"Trần Phàm gây rối làm loạn tông môn, bất kính với bề trên, phàm là những người có liên quan tới hắn đều là đồng lõa, bắt hết chúng lại, kẻ nào phản kháng giết không tha!".
"Rõ!".
Hơn 40 tên chấp pháp đội hùng hổ tiến lên, đao kiếm giáo mác, khí thế tuôn ra cuồn cuộn, khiến cho tất cả những tân sinh nơi này, bao gồm cả thanh niên chấp sự Khảo Hạch Đường đều là kinh hãi dạt hết cả ra.
Ai nấy đều cho rằng đám người Trần Phàm hôm nay chết chắc!
Nhưng đối mặt với khí thế kinh khủng của đám chấp pháp đội, Trần Phàm vẫn rất là điềm tĩnh thản nhiên, dường như trên đời không chuyện gì có thể khiến hắn mảy may dao động, Trần Phàm bước lên phía trước quay người nhìn năm huynh đệ phía sau mình rồi mỉm cười, nói:
"Các ngươi làm rất tốt, còn bây giờ tới lượt ta, cứ đứng đó mà xem ta biểu diễn".
Nói xong thân thể của hắn chợt động, chớp mắt đã biến mất tại chỗ, chân khí ầm ầm ngưng tụ, hai cánh tay vung lên đấm về phía trước, một màn hoa lửa bao trùm như muốn xé nát khí thế của 40 tên chấp pháp đội.
"Quần Tinh Loạn Vũ!".
Từng trùm quyền ảnh tuôn ra như như thác lũ, con số phải lên tới hàng vạn, một đợt nối tiếp nhau một đợt, cứ thế xoay quanh rồi bao vây kín lấy toàn bộ đám người chấp pháp đội, bên trong quyền phong còn có ba đạo quyền khí gia trì, uy lực tăng lên một cách khủng khiếp, e là đã sánh ngang với võ kỹ huyền cấp rồi, hơn nữa đây không phải là một bộ võ kỹ bình thường, là thứ võ kỹ mà trước đây người sáng tạo cũng đã từng tu luyện.
Vốn dĩ chiêu cuối của Liệt Hỏa Lưu Tinh Quyền này phải đạt tới cảnh giới ngưng dịch mới có thể phát huy được hết hoàn toàn uy lực của nó, cái này là vấn đề về tu vi, nhưng hiện tại thực lực của Trần Phàm đã tương đương với cao thủ kết đan cảnh, mặc dù hơi chút miễn cưỡng nhưng một thế xuất ra vẫn vô cùng đáng sợ và kinh khủng,
Tốc độ của Trần Phàm như lưu quang ánh chớp, khiến cho 40 tên trước mặt không kịp trở tay, quyền ảnh bao phủ đã che khuất tầm nhìn của chúng, giống như sắp sửa bị nhấn chìm trong mênh mông biển quyền.
"Đây là cái gì?".
Đám người chấp pháp kinh hãi hô lên, tên nào tên nấy mặt mũi đại biến, tựa như đang chứng kiến ngày tận thế xảy ra với mình, toàn bộ nhao nhao xuất sử ra bản lĩnh, không ngừng là đủ loại võ kỹ bay múa đầy trời, pháp bảo oanh tạc tứ tung, nhưng quyền ảnh chi chít như dòng thác lũ vẫn không hề suy giảm, như thể không nghiền nát bọn chúng sẽ không hề dừng lại.
"Cái này...đây là chân khí cảnh có thể làm ra được sao?".
Thanh niên chấp sự Khảo Hạch Đường vẻ mặt khiếp sợ, giờ phút này chứng kiến màn thể hiện của Trần Phàm chỉ ước rằng đây chỉ là một giấc mơ, những quyền ảnh kia mặc dù chỉ được tạo thành từ chân khí, nhưng uy lực từ đó tỏa ra khiến cho bản thân vị chấp sự cũng phải rùng mình, hắn thừa nhận nếu cơn lũ quyền kia cuốn về phía mình thì đảm bảo trong chưa đầy đây hai cái hô hấp hắn sẽ hồn lìa khỏi xác.
Chân khí liên bất tuyệt, nội tức cuồn cuộn không dứt, mới chỉ là chân khí mà chất lượng đã viên siêu cao thủ ngưng dịch cảnh, sơ với bất cứ thiên tài nào nào mà thanh niên chấp sự đã gặp còn tinh thuần hơn, trên đời này còn có thứ quái vật khủng bố đến vậy sao?
Thực lực thế này còn đi khảo hạch ngoại môn để làm gì, trực tiếp tấn thăng lên chân truyền còn được!
Thanh niên chấp sự đã như thế, thì đám tân sinh đứng ở bên ngoài đã không còn lời nào để diễn tả, tất cả là một bộ mặt như người tâm thần, ngơ ngơ ngác ngác nhìn xem một màn trước mắt.
Trần Phàm đang dùng sức một mình chiến lại cả chấp pháp đội!
"Ta là đang nằm mơ sao?".
"Lão thiên ơi...ta không tin..."
"Tên nào làm ơn vỗ cho ta một chưởng, vỗ thật mạnh vào!".
Nhận thức giống như hoàn toàn bị phá vỡ, thế giới quan tưởng chừng như đã bị sụp đổ!
"Hừ!".
Duy chỉ có đội trưởng Chúc Sơn Long là khá nhất ở đây, mặc dù bị một màn của đối phương hù cho giật mình không nhẹ, nhưng rất nhanh hắn đã trấn định được tinh thần, gã họ Chúc hừ lạnh một tiếng, từ trong người lấy ra một thanh chiến mâu sắc nhọn, thân thể chợt động, bàn chân đạp nhẹ xuống mặt đất rồi lăng không tung người nhảy lên, chiến mâu vẽ lên một đường trong không khí, hiển nhiên là một chiêu thức cực kỳ lợi hại.
"Hoành Giảo Thương Long!".
Đột nhiên trên bầu trời có tiếng long ngâm vang vọng, nhìn lại chỉ thấy một một con rồng cực lớn đang bay lượn trên không trung, thân hình dài tới hàng trăm mét, vảy vàng lóe sáng kim quang, dù chỉ là một long ảnh thực thực hư hư nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác sống động vô cùng, long ảnh xoay tròn mấy vòng trong không khí rồi bất chợt lao xuống tấn công Trần Phàm.
Gần nửa số quyền ảnh trong tích tắc bị thương long giảo phá, 40 tên chấp pháp trong nháy mắt được tự do, long ảnh thế công không giảm tiếp tục lao tới, miệng lớn há ra rống lên những tiếng long ngâm đầy uy lực, lướt qua đám chấp pháp đội mà lại chẳng gây hề hấn tới một tên nào, có thể thấy khả năng khống chế lực lượng của Chúc Sơn Long đã đạt tới một cảnh giới cực cao.
"Đội trưởng uy vũ!".
"Đội trưởng uy vũ!".
Đám người chấp pháp tên nào tên nấy không khỏi lớn tiếng reo hò, âm thanh vang dội cả một góc linh sơn.
"Hừ!".
Trần Phàm thấy thế cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, thân hình có hơi chút lùi lại, mấy ngàn quyền ảnh được hắn huy động một cách không thể nhuần nhuyễn hơn, tựa như một đoàn lưu tinh sáng rực được thánh thần điều khiển, vòng lại một vòng xoay chuyển rồi phóng thẳng về phía con rồng.
"Lão đại vô địch!".
"Lão đại vô địch!".
Nhóm người Dương Khôi giờ phút này cũng không ngừng la lối, trong đó Hạ Hoài An và Đỗ Mậu mồm to nhất cả bọn, liên tục cổ vũ trợ uy cho Trần Phàm.
Uỳnh!
Hai chiêu thức khủng bố trong nháy mắt va chạm với nhau, quyền long đụng độ, một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên, đất đã bụi bay mù mịt, sương khói tản đi, tất cả mọi người lúc này mới tập trung tinh thần nhìn vào hai thân ảnh phía trước.
Màn giao phong vẫn còn chưa có dừng lại, kim long sau khi phá được quyền ảnh cũng đã triệt để tiêu tán, Chúc Sơn Long tay cầm chiến mâu một kích đâm tới, không khí như bị xé toạc đâm thủng, Trần Phàm nắm chặt song quyền một đường xuất ra, thiết thủ oanh tạc như muốn đấm nổ cả không khí.
Đám người xung quanh không thể tin được nhìn một màn trước mắt, gia hỏa kia đang muốn lấy nhục thân của mình để ngạch kháng lại chiến mâu?
"Tiểu tử này muốn chết, cây Phụng Tiên Chiến Mâu của Chúc Sơn Long kia chính là một kiện binh khí hoàng cấp rồi, hắn dám lấy tay không để đón đỡ hay sao?".
Thanh niên chấp sự hai mắt mở to lẩm bẩm nói, giờ phút này tâm trí hắn đã bị cuốn vào màn cuộc chiến giữa Trần Phàm và Chúc Sơn Long, cũng đã quên mất luôn cả thân phận của mình, coi như bản thân là một khán giả đang theo dõi trận đấu.
Những tân sinh khác cũng đều giống như hắn, người nào người nấy đôi con ngươi sắp sửa rớt cả ra ngoài, chỉ biết chết lặng mà quan sát trận chiến, đây đã là một trận chiến mà bọn họ còn không có đủ từ cách để bình luận.
Nhưng mà trái ngược lại với trong suy nghĩ của mọi người...
Keng!
Thanh âm giòn giã vang lên, chiến mâu va chạm với song quyền của Trần Phàm lại phát ra một đạo thanh âm như kim thiết va chạm, nắm đấm của hắn cũng chẳng hề có dấu hiệu sứt mẻ chút nào.
"Làm sao có thể?".
Chúc Sơn Long khiếp sợ kinh hô, Phụng Tiên Chiến Mâu của hắn chính là một kiện hoàng binh, đây là phần thưởng của tông môn dành cho cũng là niềm tự hào từ trước tới nay của hắn, vậy mà không làm gì được đôi tay quỷ dị của tiểu tử trước mặt này.
Điều này khiến cho Chúc Sơn Long trong lúc nhất thời có chút không thể tiếp nhận.
"Hừ! Đội trưởng của chấp pháp đội cũng chỉ có vậy thôi sao?".
Trần Phàm khóe miệng giương lên, lực phòng ngự của Đế Vương Chiến Khải cũng khiến hắn có chút giật mình, không nghĩ tới đủ để ngạnh kháng được cả hoàng binh, rồi không để cho đối phương lấy lại tinh thần, Trần Phàm cánh tay phải co lại, động tác như chớp đám ra một quyền ở cự ly ngắn.
Chúc Sơn Long không kịp để ý, lập tức bị lực lượng đánh cho lảo đảo lùi lại, mà có để ý cũng có thể làm nên chuyện gì, rõ ràng chỉ trong chốc lát ngắn ngủi mà cao thấp đã phân.
"Hự!".
Chúc Sơn Long yết hầu cảm thấy ngòn ngọt, một ngụm máu tươi trực trào ra khỏi miệng bị hắn cưỡng ép nuốt xuống, sắc mặt hơi tái đi, bàn tay cầm chiến mâu đang không khỏi run lên từng đợt, mặc dù cả khuôn mặt nhìn qua có vẻ trầm tĩnh nhưng để ý kỹ vẫn thấy được một tia hoảng sợ khó che giấu hiện lên trong mắt hắn.
Giờ phút này trong lòng gã đội trưởng đang dậy sóng không ngừng, thực lực của Trần Phàm đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn, đây thực sự chỉ là một tên ký danh đệ tử thôi sao.
Tất nhiên hết thảy đều được Chúc Sơn Long thu vào nội tâm, dù sao thân cũng là một đội trưởng chấp pháp đội, hiện tại đang có vô số ánh mắt nhìn vào, làm sao có thể để mấy tên đàn em trong đội biết là hắn đang sợ hãi, chút tôn nghiêm cuối cùng làm sao có thể đánh mất cho được.
- -----
(PS: Cầu kp hoặc đề cử!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.