Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 115: Ta giúp nàng xuất khí




"Sư huynh!".
Trần Thu Nguyệt sau khi được giải khai huyệt đạo, tựa như người chết đuối vớ được phao cứu sinh, không khỏi bật khóc nức nở chạy lao đến chỗ Trần Phàm, cũng chẳng hề nghĩ ngợi liền ôm chầm lấy hắn, nước mắt chảy đầm đìa.
Mà lúc này đám người Lâm Hổ kia cũng đã trấn định được tinh thần, vừa rồi giọng nói của đối phương quả thật là đáng sợ, tựa như ma quỷ tới đòi mạng bọn họ, cả đám đều bị hù dọa cho không ít, nhưng hiện tại tên nào tên nấy lập tức ánh mắt trừng trừng nhìn lấy gia hỏa trước mặt, miếng ăn đã tới miệng vậy mà bị tiểu tử này cướp đi, một tên trong số chúng không khỏi dữ tợn quát:
"Thằng nhãi, ngươi từ đâu tới, lại dám cả gan cướp miếng ăn trên miệng chúng ta?".
Trần Phàm mặt không biểu tình, chẳng thèm để ý đến cái gã đang nói, hắn quay ra khẽ vỗ bờ vai thon đang rung lên của Trần Thu Nguyệt rồi ân cần hỏi:
"Muội không sao chứ?".
Trần Thu Nguyệt sụt sịt lắc đầu:
"Muội không sao, cũng may mà huynh đến kịp lúc".
Gã thanh niên kia thấy Trần Phàm không hề ngó ngàng gì tới hắn, đã thế lại còn được mỹ nhân ôm ấp, bộ dạng vô cùng thân mật, hắn không khỏi nổi giận đùng đùng, đang tính chuẩn bị lao lên cho tên gia hỏa này một bài học, đột nhiên Lâm Hổ bên cạnh hắn giơ tay ngăn lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh Trần Phàm, cất giọng trầm nói:
"Tiểu tử, biết điều thì chớ có lo chuyện bao đồng, giờ ta cho ngươi cơ hội để nữ tử kia lại rồi mau chóng cút khỏi đây. Nếu không..."
Trần Phàm nghe vậy không khỏi nhếch mép cười:
"Nếu không thì sao?".
"Hừ! Vậy lập tức chết, chúng ta dù sao cũng là đệ tử ngoại môn, thân phận cao hơn ngươi một bậc, giết ngươi chỗ này cùng lắm cũng chỉ bị phạt diện bích một thời gian mà thôi".
Lâm Hổ sắc mặt hung ác nói.
"Oh! Đệ tử ngoại môn, ta nhớ không lầm mình mới đây đã phế khoảng bốn năm tên như các ngươi rồi, còn có một tên đệ tử nội môn, thân phận còn cao hơn cả các ngươi nữa đó".
Trần Phàm giọng điệu nhàn nhạt, nhưng lời hắn vừa ra đã khiến cả đám người Lâm Hổ không nhịn được phá lên cười:
"Ha ha ha...cái thứ nói khoác không biết ngượng! Nào, vậy ngươi nói ta nghe thử xem vị đệ tử nội môn đó là ai nào?".
Lâm Hổ giọng điệu mỉa mai, ánh mắt lúc này nhìn Trần Phàm như đang nhìn một tên ngốc vậy, đây theo như trong suy đoán của hắn thì chỉ là một tên gia hỏa muốn bày đặt chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, vậy hắn muốn xem xem gia hỏa này còn có thể khoác lác được đến mức độ nào.
"Hoàng Viên Hạo, các ngươi có biết kẻ này không?".
Trần Phàm thản nhiên nói, tất cả thái độ của mấy gã này đều được hắn thu vào trong mắt, nhưng Trần Phàm vẫn giữ bộ dáng ung dung như cũ, thậm chí còn có chút phối hợp với đám này.
"Ha ha ha..."
"Cười chết ta rồi, ngươi...ngươi vừa nói tới ai cơ, nói lại ta nghe xem nào?".
Đám người Lâm Hổ lại được dịp ôm bụng cười như nắc nẻ, nước mắt cũng sắp sửa chảy ra đến nơi.
Mà bộ dáng của năm gã thanh niên trước mặt này cũng khiến cho Trần Phàm không khỏi lắc đầu cười, nhìn chúng với ánh mắt đầy thương hại, cũng phải thông cảm cho bọn chúng, bởi vì trận chiến lần trước giữa Trần Phàm và đám người Hoàng Viên Hạo vốn được tiến hành ở một nơi khá là vắng vẻ, có khi giờ này thi thể bốn gã đàn em của hắn vẫn còn chưa tỉnh lại không chừng, cho nên đã có mấy ai biết được sự việc kinh thiên đó.
"Nực cười! Thằng nhóc, có nói khoác cũng phải có mức độ thôi, Hoàng sư huynh thân phận thế nào, há lại có thể cho ngươi đem ra sỉ nhục".
"Không sai, Hoàng sư huynh là người mà bọn ta vô cùng ngưỡng mộ, vừa mới tấn thăng làm đệ tử nội môn đã thu phục được một con linh thú, ngay sau đó đã được vinh dự trở thành thành viên của Thiên Mệnh Đảng, còn ngươi là cái thá gì?".
"Hừ! Ngươi nếu như bịa đại một cái tên nào đó chúng ta còn có thể miễn cưỡng phối hợp cùng ngươi, đằng này lại dám lấy thẳng tên của Hoàng sư huynh, đúng là không biết sống chết!".
Đám người Lâm Hổ sau khi cười cợt một hồi, lúc này tên nào tên nấy mới sắc mặt hung tợn nói, hiển nhiên Hoàng Viên Hạo kia là nhân vật được chúng rất hâm mộ.
"Các ngươi ẳng xong chưa?".
Trần Phàm khóe miệng mỉm cười, nhìn năm gã trước mặt như nhìn một lũ hề ngu xuẩn, nói:
"Ta quản các ngươi có tin hay không, dám đụng tới người của ta vậy hôm nay đừng tên nào mong còn lành lặn trở về".
"Muốn chết!".
Đám người Lâm Hổ cặp mắt long lên sòng sọc, gia hỏa này muốn thể hiện trước mặt mỹ nhân quá cho nên đầu óc đã hóa khùng rồi sao.
"Nếu ngươi đã một lòng tìm chết như vậy, các sư huynh đây sẽ thành toàn cho ngươi, kiếp sau nhớ kỹ, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sẽ bỏ ra đại giá thế nào".
Lâm Hổ ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Phàm gằn giọng, hắn cùng với mấy gã đi cùng đang chuẩn bị động thủ...
Nhưng Trần Phàm lúc này đã không còn nhìn đến bọn chúng, giống như trước mặt mình hiện tại chỉ là mấy con ruồi vo ve mà thôi, hắn quay sang thản nhiên nói với Trần Thu Nguyệt:
"Ta giúp nàng xuất khí".
Nói xong thân ảnh Trần Phàm đã như lưu quang biến mất tại chỗ, cước bộ phiêu diêu, trong đêm tối lại có một trận chiến không ai để ý sắp sửa bắt đầu.
Trần Thu Nguyệt chỉ kịp đưa mắt nhìn theo bóng hình trước mặt, "Ta giúp nàng xuất khí", câu nói ấy đang liên tục vang vọng trong tai nàng, tất cả ủy khuất nãy giờ đều theo gió tiêu tan hết, thần sắc mê ly nhìn theo Trần Phàm, giờ phút này trong lòng nàng chỉ còn lại toàn là ngọt ngào mà thôi.
Mà lúc này thân ảnh Trần Phàm cũng đã hòa vào bên trong vòng vây của kẻ địch, tựa như hổ nhập bầy dê, đáng thương thay tên nào tên nấy trong số chúng vẫn còn hung hăng hùng hổ, vẫn tưởng rằng mình mới là mãnh hổ ở đây.
"A...a...a..."
Cũng không phải mất bao lâu hô hấp, giờ phút này người bên ngoài chỉ nghe thấy từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, đám người Lâm Hổ giống như những con dê bị làm thịt, từng tên từng tên đau đớn kêu gào, mà ai trong số chúng cũng đều có động tác như nhau, đó là hai tay đang phải ôm lấy bộ hạ.
Chỉ thấy trong đêm lúc này có một đạo huyết quang lóe lên, Trần Phàm cứ thế cầm huyết kiếm của mình xẹt qua xẹt lại, kết hợp với bộ pháp Ám Vân Dạ Hành, thân thể như ma quỷ trong đêm tối, trường kiếm lướt tới đâu có máu tươi vẩy ra tới đó, máu người hòa lẫn cùng kiếm quang khiến cho người ta không còn phân biệt được đâu mới là máu thực sự.
"A...Thằng khốn...sao ngươi dám!".
Lâm Hổ kêu lên bi thống, cả khuôn mặt nhăn như một cái ghẻ lau, hắn đau đớn phát hiện ra tiểu đệ của mình đã không từ mà biệt, dưới quần máu tươi chảy ròng ròng, như nhắc nhở hắn từ nay đã không còn là một nam nhân nữa, Trần Phàm ra tay quá nhanh khiến cho hắn không kịp phản ứng, mà mấy gã đồng bọn bên cạnh giờ phút này cũng đã cùng chung cảnh ngộ.
"Khôngggg..."
"Nguồn gốc con cháu của ta!".
"Tiểu tạp chủng, ta phải giết ngươi!".
Đám người Lâm Hổ gào thét điên cuồng, cái này đúng là sống không bằng chết, niềm tự hào bấy lâu này của chúng không ngờ lại bị Trần Phàm ra tay cắt bỏ, mà hận nhất là bọn chúng lại không làm gì được, không thể mảy may ngăn cản chút nào, kiếm trong tay đối phương tựa như một con huyết xà lướt qua lượn lại, Trần Phàm mặc dù không có am hiểu về kiếm pháp cho lắm, nhưng hắn lại sở hữu tốc độ quá mức kinh người, mà để đối phó với đám ngoại môn hạng bét này thế đã dư xài rồi.
Năm gã thanh niên hai chân run rẩy, bàn tay vẫn còn năm lấy chỗ đó của mình, ánh mắt đầy tơ màu nhìn chằm chằm lấy Trần Phàm, tràn ngập phẫn hận.
Bọn chúng nằm mơ cũng sao ngờ được, tại sao gia hỏa này lại mạnh tới như vậy, chúng ta đều là những đệ tử ngoại môn, nhập tông lâu hơn ngươi, đãi ngộ cũng tốt hơn ngươi nhiều, đã thế lại còn là năm người đánh một, vậy mà ở trước mặt ngươi một chút hoàn thủ cũng không có là sao!!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.