Vũ Trụ Đại Phản Phái

Chương 83: Bị người đâm cột sống lưng




Nguồn: .
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Đài chỉ huy ở khu vực an toàn.
Vương Hạo vừa ngưng hoạt động xong robot cự lang, Chung Ly hiệu trưởng đi tới với vẻ mặt đau khổ.
– Làm sao vậy?
Vương Hạo tò mò hỏi.
– Còn không phải là phiền phức do thằng nhóc ngươi gây ra.
Chung Ly hiệu trưởng tức giận trợn mắt nhìn Vương Hạo một chút,
– Thằng nhóc ngươi cấu kêt với phạm nhân ở trong tuyển chọn thi đấu, dẫn đến hơn hai trăm vạn học sinh trúng độc, cuối cùng còn làm hỏng một chiếc phi thuyền Thương Long, phía trên ra lệnh, nhất định phải xử lý em nghiêm khắc, nếu không phải do biểu hiện của em rất tốt, kết quả sẽ không chỉ bắt em bồi thường phi thuyền Thương Long thôi đâu.
– Ý của thầy nói là, chiếc phi thuyền Thương Long kia bị tính lên đầu của em?
Vương Hạo tỏ vẻ vô tội chỉ chỉ chính mình.
Chung Ly hiệu trưởng bất đắc dĩ gật đầu.
– Nói đùa sao?
Vương Hạo một mặt không tin, sau đó tức giận nói:
– Là bọn họ đưa phi thuyền Thương Long cho Hi Dung Hiên, tại sao giờ lại tính tại trên đầu em.
– Điều này có thể trách ai được?
Chung Ly hiệu trưởng trợn mắt nhìn Vương Hạo một chút
– Em cũng không phải không biết những người kia đều là phạm nhân tội ác tày trời, em hợp tác cùng bọn hắn, cái này đã tính vi phạm pháp luật, cấp trên không truy cứu trách nhiệm luật pháp của em thì em đã có thể cươì trộm được rồi!
Vương Hạo bĩu môi, dáng vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi
– Đòi tiền thì đây không có, muốn mạng thì đây không cho, nếu bọn họ đưa em đi bán thì cũng đủ để mua một chiếc phi thuyền Thương Long.
Chung Ly hiệu trưởng trợn trắng mắt, quả nhiên rất phù hợp với cá tính chết cũng không biết xấu hổ của Vương Hạo, đáng tiếc là lần này hắn đã sai, bốn vị hiệu trưởng không có ý định cho Vương Hạo trả tiền mặt, mà là muốn trừ đi 270 vạn điểm tích lũy trong tay của hắn.
– Thằng nhóc em không nên đắc ý, mặc dù bán đi em cũng mua không được một chiếc phi thuyền Thương Long, nhưng cấp trên đã nói, lần chọn lựa thi đấu này em đã đạt được 270 vạn điểm tích lũy, tịch thu toàn bộ để đền bù.
Chung Ly hiệu trưởng tỏ vẻ đồng cảm nhìn Vương Hạo.
– Cái gì!
Vương Hạo kêu to một tiếng, con bà nó, làm trò đùa gì vậy, hắn phí hết tâm tư để kiếm được điểm tích lũy thế mà đòi một lần trừ sạch sẽ?
– Nghĩ thoáng chút đi! Nhớ kỹ, lần sau đã biết rõ là không thể làm thì đừng cố, mà thôi.
Chung Ly hiệu trưởng vỗ vỗ bả vai của Vương Hạo, thở dài, sau đó quay người rời đi.
Lần này thì hắn cũng tốn công vô ích, vốn nghĩ rằng giúp nói vài câu có ích giúp Vương Hạo thì có thể giữ lại số lớn điểm tích lũy, sau đó đổi thành thành điểm cống hiến, nhưng cuối cùng vẫn là người tính không bằng trời tính, Vương Hạo đã muốn chết thì ai cũng không cứu được.
– Muốn tịch thu điểm tích lũy của ông đây, không có cửa đâu, ông đây nhất định để các người nhả ra toàn bộ cả gốc lẫn lãi.
Vương Hạo tưc giận nói một nói, quay người rời đi, dự định nghỉ ngơi thật tốt, sau đó chơi đến cùng với đám lão già này.

Trong đài chỉ huy.
Bốn vị hiệu trưởng nhìn xem Vương Hạo trong video, nhịn không được cười ha hả.
– Nhóc con vậy mà vẫn không chịu thua, thật sự là thú vị!
Hoa Tử Húc đưa tay vuốt vuốt sợi râu cười ha hả.
– Tôi rất muốn nhìn thử xem thằng nhóc Vương Hạo ở dưới loại tình huống như thế này còn có thể làm ra được chuyện gì.
Vương Côn Luân cũng vui vẻ cười nói, đạt đến loại tầng thứ này của bọn hắn thì cơ bản đã không có chuyện gì có khả năng hấp dẫn bọn hắn chú ý, nhưng mà bây giờ lòi ra thằng nhóc Vương Hạo rất thú vị này để bọn hắn nhanh chóng có niềm vui thú.
– Mặc dù so sánh với Thiên Dật là hoàn toàn trái ngược, nhưng cái cá tính không chịu thua này, chính xác là hai cha con.
Vũ Thiên Luân nhìn hình ảnh của Vương Hạo trong video, trong đầu liền hiện lên hình ảnh Vương Thiên Dật năm đó.
Ánh mắt không chịu thua, quyết tâm muốn chiến thắng tất cả, làm bọn họ xúc động sâu sắc.
Mặc dù nói Tô Mộc là thầy của Vương Thiên Dật, nhưng tương tự, bọn hắn cũng dạy Vương Thiên Dật rất nhiều thứ, chỉ là tên học trò mà bọn họ dùng hết tâm tư bồi dưỡng cuối cùng lại mất tích, trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bọn họ.
Nhưng mà hiện tại lại xuất hiện thằng nhóc Vương Hạo này, cũng xem như là cho bọn họ an ủi tuổi già.
– Tôi nói các ông ba cái lão già nhìn cũng nhìn qua, tuyển chọn thi đấu cơ bản cũng kết thúc, còn không đi về mau.
Tô Mộc hạ lệnh đuổi khách, hắn hiểu rất rõ điểm tiểu tâm tư kia của ba lão gia hỏa này, còn không phải là muốn lén tiếp xúc Vương Hạo, truyền thụ cho hắn một hai môn tuyệt kỹ, sau đó trở thành sư phụ trên danh nghĩa Vương Hạo sao.
Đối với chuyện như vậy, Tô Mộc thể hiện rõ ràng, đừng có mơ.
Năm đó sau khi Vương Thiên Dật được hắn thu làm đồ đệ, ba lão gia hỏa này chính là như vậy quấy rầy đòi hỏi, cuối cùng truyền Vương Thiên Dật hai môn tuyệt kỹ, sau đó nhìn thấy Vương Thiên Dật sử dụng,
Rồi mặt dày nói với người bên ngoài, đây là tuyệt kỹ của hắn, khiến người khác hiểu lầm trong nháy mắt, Vương Thiên Dật cũng là đệ tử của bọn hắn.
Sau khi nghe nói việc này, Tô Mộc thế nhưng là tức giận trợn mắt, ba lão gia hỏa này thật không có khuôn phép gì cả.
Mà lại lấy Vương Hạo kia dối trá cá tính, cái này nếu là cùng ba cái già không biết xấu hổ tiếp xúc, cam đoan lập tức phối hợp gian trá với nhau, cuối cùng còn không biết bị làm hư thành hình dáng gì.
Cho nên vì phòng ngừa loại chuyện như vậy xảy ra, kiểu gì hắn cũng không thể để Vương Hạo tiếp xúc với ba lão già không biết xấu hổ này.
– Lão Tô, ông thật không tử tế gì cả, không chỉ lừa gạt tình cảm của chúng ta, bây giờ lại đuổi chúng ta đi, ông liền không sợ bị người đâm xương sống lưng của ông sao!
Hoa Tử Húc nhảy ra trách móc Tô Mộc.
– Không sai, chúng ta chờ ở nơi này muốn nhìn thử Vương Hạo vùng vẫy giãy chết như thế nào, không phải là bởi vì ông, ông đừng tự luyến như vậy.
Vương Côn Luân nhìn tới với ánh mắt khinh bỉ.
– Vương Hạo là con trai của Thiên Dật, ta là thầy của Thiên Dật, kiểu gì cũng phải đi gặp con trai của học trò chứ!
Vũ Thiên Luân nghiêm túc nói.
Vừa dứt lời, Tô Mộc lập tực nhìn tới với ánh mắt khinh bỉ, thật sự là một tên so một tên càng không biết xấu hổ.
Lúc trước ba lão gia hỏa này đào góc tường của hắn, khi đó tại sao lại không sợ bị người đâm cột sống a!?
Còn nói cái gì mà ở lại nhìn Vương Hạo vùng vẫy giãy chết, có bốn người bọn họ ra lệnh, Vương Hạo kết cục đã xác định,còn cần mấy người ở lại nhìn cái rắm.
Không biết xấu hổ nhất chính là Vũ Thiên Luân, vậy mà tự cho mình là thầy của Vương Thiên Dật, thật sự nghĩ là hắn đã chết ak!
– Cút hết cho ông!
Tô Mộc tức giận trợn mắt.
Nhưng ba vị hiệu trưởng chỉ phản ứng Tô Mộc một chút, sau đó nên làm gì liền đi làm cái đó, không để ý tới Tô Mộc một chút nào.

Lúc này, Vương Hạo đang đi vào nghỉ ngơi trong phòng.
Nhưng mới vừa vào cửa, trong đầu liền vang lên thanh âm của hệ thống,
– Leng keng, chúc mừng chủ nhân trợ giúp người khác vượt ngục thành công, thu hoạch được 2000 vạn điểm nhân vật phản diện.
– Vượt ngục thành công? 2000 vạn điểm!
Vương Hạo kinh ngạc ngay tại chỗ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.
Làm cho hắn nghĩ mãi không hiểu, vậy mà Hi Dung Hiên có thể đào tẩu trong tình huống nhiều binh lính đuổi bắt như vậy.
Còn làm cho Vương Hạo vẫn không hiểu rõ chính là tại sao trợ giúp Hi Dung Hiên vượt ngục lại có thể thu được 2000 vạn điểm?
– Hệ thống nhắc nhở, cấp bậc của nhà tù trên sao Gia Đạt rất cao, chủ nhân có thể ở trong loại tình huống như vậy mà vẫn thành công trợ giúp người khác vượt ngục, ban thưởng tất nhiên là rất nhiều.
– Cấp bậc rất cao?
Vương Hạo nhăn mày suy nghĩ, vẫn không thể rõ ràng,
– Mặc kệ cấp bậc của hắn cao bao nhiêu, chỉ cần có điểm là được rồi.
Nghĩ tới đây, Vương Hạo liền không kịp chờ đợi cửa đóng lại, chuẩn bị trắng trợn tiêu pha một phen.

Mà trong đài chỉ huy, bốn vị hiệu trưởng vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ.
Có bốn người bọn họ ở chỗ này, thế mà bị một phạm nhân cấp bậc võ sư chạy mất, đây là trắng trợn làm mất mặt bọn họ!
– Tôi không quan tâm các anh dùng biện pháp gì, lập tức đưa người tìm ra cho tôi, sau đó xử bắn ngay tại chỗ.
Vũ Thiên Luân lạnh lung ra lệnh.
– Vâng vâng…
Tất cả mọi người tại đây đều vuốt mồ hôi trên đầu, liên tục kêu vâng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.