Vũ Trụ Đại Phản Phái

Chương 77: Còn chưa đủ!




Nguồn: .
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Ầm ầm!!
Một tiếng vang thật lớn, thân thể to lớn của Mecha Wolf rơi từ trên trời xuống.
Sắc mặt Vương Hạo trắng bệch đi từ bên trong Mecha Wolf ra, nhìn Tư Đồ Tù sắc mặt dữ tợn trước mặt.
Hắn không phải thua trên chiến lực, mà là thua ở kinh nghiệm chiến đấu không đủ, nhưng bại ở trên chiến trường chính là thất bại, không có bất cứ cớ gì cả.
– Thằng nhóc này lại không chết!
Ánh mắt Tư Đồ Tù lạnh hẳn đi, nhặt chiếc rìu cực đại trên mặt đất lên, hai chân đạp mạnh một cái, cấp tốc phi về hướng Vương Hạo, cho dù Vương Hạo đã là nỏ mạnh hết đà, hắn vẫn phải tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không thể để Vương Hạo sử dụng vòng tay truyền tống chạy trốn được.
Hi Dung Hiên hơi nhíu mày, tự hỏi rốt cuộc có nên tiến lên cứu Vương Hạo hay không? Dù sao Vương Hạo vẫn là hi vọng duy nhất của hắn.
Vương Hạo lau máu nơi khóe miệng, trước mặt tất cả các tù nhân, uống một bình dược tề khôi phục cấp 3, thân thể trong nháy mắt khôi phục lại như ban đầu.
– Dược tề khôi phục cấp 3!
Đồng tử Tư Đồ Tù co rút mạnh, địa vị học sinh cấp 3 kia chắc chắn không đơn giản, không chỉ có kỵ thú giáp cấp 3, còn mang theo bên người dược tề khôi phục cấp 3.
Nhưng càng như vậy chỉ càng khiến Tư Đồ Tù điên rồ hơn mà thôi, có loại thiên tài đến mức này chôn cùng, như vậy mới khiến cho những kẻ của bốn trường đại học trọng điểm phải đau lòng.
Ánh mắt Vương Hạo bình tĩnh nhìn chăm chăm Từ Đồ Tù đang bay vụt tới, bước chân khẽ nâng lên, thân thể nhẹ nhàng, kéo động thành tàn ảnh, trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt Tư Đồ Tù.
– Người đâu rồi!
Tư Đồ Tù sửng sốt.
Chỉ trong tích tắc, thân hình Vương Hạo vẫn còn như quỷ mị xuất hiện trước mặt Tư Đồ Tù, tay cầm cự kiếm, khí tức toàn thân xuất hiện giống như nước lũ tràn đê, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Đồ Tù.
Cự kiếm mãnh liệt chém xuống, bóng kiếm nặng nề cùng với ý chí khí thế chém về phía Tư Đồ Tù.
– Không tốt!!
Sắc mặt Tư Đồ Tù hoảng sợ, nhanh, thật sự quá nhanh, cự kiếm đó căn bản chính là tốc kiếm mà!
Hắn không còn kịp suy nghĩ tại sao Vương Hạo có thể nhẹ nhàng vung cự kiếm như vậy, Tư Đồ Tù giơ rìu cực đại trong tay ngăn cản.
Keng!!
Tiếng kim loại va chạm chói tai bỗng nhiên vang lên, trong khoảnh khắc, một cỗ lực đạo mạnh mẽ lan tràn từ rìu cực đại đến cơ thể Tư Đồ Tù, hắn nhận lấy trọng kích, cả người bay ngược ra sau, phải lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch nhìn Vương Hạo đứng sừng sững trước mặt.
Chỉ trong mấy phút, vị trí của hai người trong nháy mắt đã đổi cho nhau, Vương Hạo từ kẻ bị đánh bại thoáng cái nắm chiến cuộc trong lòng bàn tay.
– Vẫn chưa xong đã muốn chạy sao!
Hai con ngươi Vương Hạo xuất hiện lãnh ý, cự kiếm phá toái hư không vang lên những tiếng xèo xèo nhỏ, trong nháy mắt vọt tới trước đâm lên ngực Tư Đồ Tù, dòng máu nóng hổi tuôn ra ngoài.
Hi Dung Hiên kinh ngạc nhìn một màn này, đầu óc trở nên trống rỗng, bộ pháp Hồn Nhiên Thiên Thành, Tinh Thông Cự Kiếm Hồn Nhiên Thiên Hành, đùa phải không?
Chẳng lẽ chỉ mới nửa tháng không gặp, Vương Hạo đã phát triển đến mức yêu nghiệt thế này rồi sao?
– Lão đại Tư Đồ chết rồi!
Đám tù nhân hoảng sợ rống lên, sững sờ nhìn Vương Hạo và Tư Đồ Tù đã chết.
– Rống cái rắm!
Một gã mặt sẹo hừ lạnh một tiếng
Chúng ta đều là tử tù, có gì mà phải sợ, hiện giờ mọi người cùng nhau xông lên giết thiên tài này đi, trên đường xuống hoàng tuyền không sợ tịch mịch.
– Đúng, giết nó đi!
Lúc này từng tiếng hét giết chóc vang lên, sắc mặt đám tù nhân dữ tợn nhìn Vương Hạo, không quan tâm mà vọt tới hướng Vương Hạo, không có một chút ý định phòng ngự nào.
Hai mắt Vương Hạo sáng như đuốc, hai tay nắm thật chặt, giới chỉ điện từ cấp 2 trên ngón tay bộc phát ra những luồng điện sáng chói, bao phủ trăm mét xung quanh.
– A…
Cả đám tù nhân bị điện giật điên cuồng run lên, thảm thiết kêu to.
Đồng thời, cự kiếm trong tay Vương Hạo nâng lên, kiếm khí mãnh liệt bắn ra, nhảy bước thấp bước cao giống như nhàn nhã đi chơi chạy trong đám người chằng chịt, không đếm xỉa đến những đao quang kiếm ảnh đáng sợ kia.
Quá đáng sợ!
Hi Dung Hiên nhìn bóng dáng lơ đãng bất định giống như quỷ mị của Vương Hạo, trên gương mặt chảy xuống vài giọt mồ hôi.
Bộ pháp Hồn Nhiên Thiên Thành cùng với Tinh Thông Cự Kiếm Hồn Nhiên Thiên Thành đã khiến Vương Hạo chiếm được vị thế bất bại, lại thêm sức lực kinh khủng kia, trang bị hoàn mỹ cùng với cảm giác lực cường đại, khiến hắn không sợ hãi bất kỳ thứ gì gọi là quần chiến.
Điều khiến Hi Dung Hiên cảm thấy sợ hãi nhất chính là tim của Vương Hạo này chưa bao hề đập loạn nhịp, bất kể chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi, giống như bất kể chuyện nào khó giải quyết trên thế gian này, hắn đều có thể thoải mái đối phó vậy.
Thật ra Hi Dung Hiên không biết sức mạnh của Vương Hạo đã được khôi phục lại nằm ở đống kim tệ phục hồi được cho ở trong gói quà tân thủ.
Không chỉ sau khi chết có thể sống lại, còn có thể như Thiên Thần Phụ Thể.
Thử hỏi có loại bảo bối này trong người, trên đời còn có chuyện gì có thể khiến hắn cảm thấy sợ hãi đây?
– Leng keng, chúc mừng ký chủ sát hại tính mạng kẻ khác, đạt được mười nghìn điểm phản diện.
– Leng keng, chúc mừng ký chủ…
Sau khi Vương Hạo giết được Tư Đồ Tù, bên tai luôn vang lên âm thanh thông báo, khi Vương Hạo giết được năm trăm tù nhân, sau đó đạt được năm triệu điểm phản diện thì hắn mới ngừng lại.
Không phải hắn không muốn giết, mà vì thể lực đã chống đỡ hết nổi rồi.
Nếu như lại tiếp tục giết thêm nữa, một lát nữa hắn thật sự không thể đi nổi nữa rồi. Dù sao đối phương có đến hai trăm năm mươi nghìn tù nhân, cho dù đứng bất động để cho hắn giết cũng khó có thể chèo trống được.
Hơn nữa dược tề khôi phục cấp 3 mỗi ngày đều có giới hạn, uống nhiều quá cũng sẽ không có hiệu quả gì.
Vương Hạo cầm kiếm, ánh mắt nhìn vè phía những tù nhân không dám tiến lên phía trước kia, thản nhiên nói:
– Còn ai nữa?
Ực, ực!
Đám tù nhân nuốt ngụm nước miếng, toàn thân cảm thấy hàn ý lan tràn. Con mẹ nó, giết hơn năm trăm người mà đến cả mày cũng không nhăn lại chút nào, có học sinh cấp 3 nào như thế này không?
Cho dù bọn chúng bị kết án tử hình, nhưng trong cả cuộc đời cũng chưa từng giết đến hơn năm trăm người đâu.
Vào giờ khắc này, Vương Hạo trong mắt đám tù nhân chính là một cuồng ma giết người, còn là một cuồng ma giết người trời sinh.
– Leng keng, chúc mừng ký chủ nhận được nhận định là Sát Nhân Cuồng, đạt được mười điểm phản diện.
– Leng keng, chúc mừng…
– Leng keng, chúc mừng ký chủ tổng cộng đạt được ba triệu điểm phản diện.
Vương Hạo vô tội trừng mắt, bị tù nhân nhận định là người xấu, loại cảm giác này tại sao lại không thoải mái như vậy nhỉ? Chẳng lẽ mình còn ác hơn cả so với những tử tù này sao?
– Thôi vậy, ghê tởm thì ghê tởm vậy!
Vương Hạo cầm cự kiếm trong tay đi tới Mecha Wolf, đi ngang qua Hi Dung Hiên liền đưa hai lọ dược tề màu trắng cho hắn, thản nhiên nói một câu
Hai trăm năm mươi nghìn còn chưa đủ!
Khóe miệng Hi Dung Hiên co giật, thật sự rất muốn tiến lên phía trước nắm lấy cổ áo Vương Hạo mà hét lớn: “Tổng cộng có năm trăm nghìn tù nhân, một mình cậu độc chiếm hai trăm năm mươi nghìn người còn chưa đủ sao. Con mẹ nó có thể để cho những học sinh khác con đường sống không hả?!”
Nhưng cuối cùng Hi Dung Hiên vẫn không nói ra, mà là hỏi:
– Đây là loại dược tề gì?
– Thuốc giải!
Vương Hạo khoát tay áo, nhảy lên Mecha Wolf phóng thẳng lên trời.
– Thuốc giải?!
Hi Dung Hiên nhíu mày nhìn lọ dược tề trắng trong tay, chẳng lẽ Vương Hạo định dùng độc? Nhưng hắn không sợ bốn đại học trọng điểm sẽ gây rắc rối cho hắn sao? Tuyển chọn thi đấu này rõ ràng đã quy định không thể sử dụng dược tề rồi mà, chứ chớ nói tới độc dược.
– Không đúng, khi nãy Vương Hạo cũng uống dược tề khôi phục cấp 3, nhưng vì sao lại không bị đá ra khỏi cửa?
Sắc mặt Hi Dung Hiên đột nhiên thay đổi rõ rệt, hắn nhớ ra trong tài liệu điều tra về Vương Hạo ở Trái Đất đã nói từ nhỏ hắn là thiên tài Dược Tề Sư thích nghiên cứu dược tề…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.