Vũ Trụ Đại Phản Phái

Chương 74: Quá phóng túng rồi đi!




Nguồn: .
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Đài chỉ huy, không khí tĩnh lặng bao trùm.
Tất cả giáo viên lẫn hiệu trưởng đều ngơ ngác nhìn màn hình, nhìn Vương Hạo đang lột lớp áo chống đạn cấp 3 của Trần Diệu.
– Con mẹ nó, đây là yêu nghiệt chuyển thế à?!
Một thầy giáo bạo câu chửi tục, khiến những người khác choàng tỉnh.
Lý Hạo ngơ ngác nhìn Hiệu trưởng Chung Ly:
– Ông đã sớm biết Vương Hạo đã Tinh Thông Cự Kiếm Hồn Nhiên Thiên Thành?!
Hiệu trưởng Chung Ly gật đầu, thở dài nói:
– Đâu chỉ biết, chính mắt tôi còn thấy cậu ta lĩnh ngộ, điều khiến người khác không ngờ nhất, cũng không dám nghĩ tới nhất là mức độ lĩnh ngộ của cậu ta đã đạt tới tinh thông đỉnh cao rồi, mà chỉ vẻn vẹn trong có một ngày, chỉ mất một ngày đã lĩnh ngộ Tinh Thông Cự Kiếm Hồn Nhiên Thiên Thành.
Nhiều tiếng rầm vang lên, mấy giáo viên và hiệu trưởng ở đây chân như nhũn ra, không đứng vững được trực tiếp ngã nhào xuống mặt đất, con mẹ nó quá đả kích người khác!
Thật sự coi võ kỹ Hồn Nhiên Thiên Thành là cải thảo à?! Muốn lĩnh ngộ như nhổ cây ra khỏi đất một cái là được à?!
Thứ này phải cực khổ tu luyện mấy chục năm, cộng với thiên phú không gì sánh kịp mới có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa cuối cùng của bộ võ kỹ.
– Hiệu trưởng Chung thì tôi không nghi ngờ gì rồi, chẳng qua loại chuyện này ông cảm thấy có thể hay không?
Vẻ mặt Lý Hạo bàng hoàng hỏi.
Hiệu trưởng Chung Ly không tức giận nói:
– Không cần anh phải nghi ngờ, chính tôi cũng đang hoài nghi không biết có phải thật nữa không đây. Có thể anh không biết, thật ra cậu ta không chỉ lĩnh ngộ bộ pháp Hồn Nhiên Thiên Thành và Tinh Thông Cự Kiếm, mà còn có một bộ chưởng pháp.
Vài tiếng rầm vang lên, mấy giáo viên và hiệu trưởng nữa lại té ngã.
Cái gì, như vậy con mẹ nó quá đả kích người khác rồi mà!
Bọn họ chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời của bản thân sống như một con chó cả, nhưng lúc này đây bọn họ bắt đầu hoài nghi nhân sinh của chính bản thân mình.
Lý Hạo trợn mắt há hốc mồm, rốt cuộc biết tại sao hiệu trưởng Chung Ly khi ban đầu nói với hắn rằng chờ sau khi hắn biết được toàn bộ thực lực của Vương Hạo sẽ bắt đầu hoài nghi nhân sinh của mình rồi!
So sánh với yêu nghiệt này, có ai không nghi ngờ nhân sinh của mình kia chứ?!
– Khụ khụ!
Hiệu trưởng Chung Ly ho khan hai tiếng, tiếp tục nói
Còn có một điều tôi cần phải nhắc nhở các vị, lần trước Vương Hạo phục dụng dược tề khôi phục cấp 3 thực sự không tuân theo quy định.
Lý Hạo nhướng mày:
– Hiệu trưởng Chung Ly, tuyển chọn thi đấu có quy định học sinh cấm sử dụng dược tề, cho dù thiên phú của Vương Hạo tốt, nhưng lộ liễu bao che cho cậu ta như vậy chẳng công bằng với các học sinh khác chút nào.
Hiệu trường Chung Ly thở dài:
– Tôi cũng biết rõ sử dụng dược tề không công bằng với học sinh khác, nhưng nếu thuốc này do Vương Hạo tự chế thành, anh còn có thể nói gì được sao?!
– Cậu ta còn là Dược Tề Sư?!
Mọi người kinh ngạc hô lên, đầu óc có chút choáng váng, cho dù bắt đầu dưỡng thai từ trong bụng mẹ cũng không thể khủng bố đến mức này được chứ?!
– Các vị có thể không biết quá khứ của thằng nhóc này.
Hiệu trưởng Chung Ly bèn giải thích
Các vị không nên chỉ coi thằng nhóc này năm nay mới 17 tuổi, nhưng thời gian luyện võ của nó mới chỉ có mấy tháng, thời gian còn lại đều học tập tri thức dược tề, hiện giờ đã đạt Dược Tông rồi.
– Mấy tháng? Dược Tông!
Khóe miệng Lý Hạo co giật, cảm thấy bản thân chắc hẳn đang nằm mơ rồi.
Thật sự có người có thể chỉ trong mấy tháng đã đạt tới tu vi Võ Sư không? Còn lĩnh ngộ ba cửa võ kỹ Hồn Nhiên Thiên Thành, còn đạt cấp Dược Tông ở tuổi 17?
– Các vị không tin sao?
Hiệu trưởng Chung Ly liếc mắt nhìn bao nhiêu giáo viên, hiệu trưởng đã té ngã, thở dài nói:
– Huy chương Dược Tông của cậu ta do chính Phó Hội trưởng công hội Dược Tề Mạc Lệ đích thân trao đấy.
Lại những tiếng rầm vang lên, Lý Hạo cũng không kiềm chế được nữa mà ngã té nhào xuống đất, nhìn Vương Hạo hiển thị trong màn hình, đầu óc trở nên mơ màng, có Tô Mộc bảo vệ còn chưa tính, lại còn có công hội Dược Tề làm chỗ dựa sau lưng, cậu học sinh cấp 3 này muốn nghịch thiên à!
Nhưng điều chính thức khiến Lý Hạo cảm thấy sợ hãi chính là thiên phú kinh khủng kia của Vương Hạo, tên này chắc chắn không phải một học sinh cấp 3 chưa trưởng thành, mà là một lão yêu quái chuyển thế mà.

Sau khi Vương Hạo lột sạch áo chống đạn của Trần Diệu xuống, những học sinh xung quanh cũng thở dài.
Hóa ra là lột đồ bên trong, hại bọn họ còn tưởng Vương Hạo này là gay chứ.
Lúc này, Hạ Vi Vi và Tiền Vạn Dương cũng đang ngưng chiến, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Vương Hạo.
Sau khi Vương Hạo phô diễn hai cửa võ kỹ Hồn Nhiên Thiên Thành, tất cả mọi người đều biết cái tên độc lĩnh trên bảng xếp hạng ngoài Vương Hạo ra còn ai, thực cố chấp mà.
Điều này cũng khiến cho những kẻ cho rằng Vương Hạo đạp phải vận cứt chó cũng không dám tiến lên khiêu khích Vương Hạo nữa.
– Vương Hạo, anh có sao không?
Nhạc Huyên gọi Vương Hạo vài tiếng, thấy Vương Hạo không đáp lại mình liền tiến lên phía trước xem xét.
Vương Hạo vô tội chớp mắt, thấy miệng Nhạc Huyên cử động, nhưng lại không nghe được tiếng gì, chỉ có thể bất lực chỉ lỗ tai mình, tỏ vẻ bản thân không nghe thấy được.
Hạ Vi Vi cũng đi tới, nắm một phát lấy cổ tay Vương Hạo, tùy tiện nói:
– Khách khí với thằng nhóc này làm gì, cũng đâu phải không quen biết nhau.
Nhạc Huyên trợn mắt, quả nhiên chỉ có biến thái mới có thể nói chuyện với biến thái mà thôi.
Khi Hạ Vi Vi kéo Vương Hạo đến trước mặt một học sinh bị thương thì Vương Hạo giống như đã hiểu ra ý tứ Hạ Vi Vi muốn biểu đạt:
– Cô muốn tôi chữa trị cho cậu ta?
Hạ Vi Vi gật đầu, dựng một ngón cái làm dấu OK.
Vương Hạo gãi cằm, chỉ Tiền Vạn Dương, sau đó lại chỉ xuống vòng tay mà Tiền Vạn Dương đang đeo:
– Tôi muốn cái đó.
Hạ Vi Vi vỗ ngực, tỏ vẻ không thành vấn đề, sau đó vác cự kiếm đi về hướng Tiền Vạn Dương.
– Cô muốn làm gì?
Tiền Vạn Dương bị hù dọa liên tiếp lùi lại phía sau. Sau khi đã được chứng kiến quái lực kinh khủng của Hạ Vi Vi, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám tìm loại bạn gái này đâu.
– Vòng tay mà cậu đang đeo chính là vòng tay năng lượng hộ thuẫn cấp 3 phải không?
Cự kiếm của Hạ Vi Vi phịch một tiếng nện xuống đất
Không muốn chịu nỗi đau da thịt thì tự giác giao ra đây.
Vẻ mặt Tiền Vạn Dương cầu xin, lặng yên đưa cái vòng tay năng lượng hộ thuẫn cấp 3 có thể phòng ngự công kích Võ Tông trị giá 5 tỷ cho Hạ Vi Vi.
Đồng thời, Tiền Vạn Dương cũng tự an ủi trong lòng, chỉ cần tuyển chọn thi đấu kết thúc có thể lấy vòng tay về là được.
Căn cứ theo quy tắc tuyển chọn thi đấu, trong một trận đấu mà trang bị hỏng là chuyện bình thường, nhưng sau trận đấu đó phải trả lại cho người mất, nếu không bốn trường đại học trọng điểm sẽ lựa chọn cưỡng chế là sai lầm.
Hơn nữa, trước trận đấu, trang bị của tất cả những người dự thi đều phải nộp lên, vì để ghi chép lại những trang bị mà mỗi người có, đề phòng trận đấu sau xảy ra vấn đề.
– Cho cậu!
Hạ Vi Vi ném vòng tay năng lượng hộ thuẫn cấp 3 cho Vương Hạo.
Sau khi Vương Hạo nhận lấy cũng không dây dưa, lập tức đưa hơn mười bình dược tề khôi phục cấp 3 cho Hạ Vi Vi, sau đó lâng lâng đi về phòng.
Nhưng đúng lúc này, một đội binh lính vọt vào, ngăn cản Vương Hạo, hơn nữa còn muốn lấy đi dược tề khôi phục cấp 3 trong tay Hạ Vi Vi.
– Đợi chút!
Hạ Vi Vi trừng liếc nhìn đám binh lính, sau đó đi lên phía trước không nói không rằng bắt đầu lột quần áo của Vương Hạo.
Vương Hạo trợn tròn mắt…
Đám lính trợn tròn mắt…
Các học sinh trợn tròn mắt…
Các giáo viên, hiệu trưởng cũng trợn tròn mắt…
Loli bạo lực này có phải quá phóng túng rồi không? Lột đồ con trai trước mặt bao nhiêu người…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.