Vũ Trụ Đại Phản Phái

Chương 64: Bạo Long hình người




Nguồn: .
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Gia Đạt Tinh.
Cơ Giáp Cự Lang từ không trung hạ xuống, Vương Hạo bước ra từ trong buồng phi cơ, lắc lắc cái đầu có chút choáng váng.
Mặc dù hắn có thể khống chế chiếc Cơ Giáp Cự Lang cấp ba này, nhưng ngoại trừ hai thanh Gatling chỗ hai vai, có rất nhiều công năng khác đều không thể khởi động.
Hơn nữa mức độ tiêu hao tinh thần lực cũng vô cùng khủng khiếp, như vừa rồi bay một vòng trên bầu trời, đầu liền có chút choáng, nôn khan muốn ói.
– Khó trách những tên kia sẽ đồng ý để Cơ Giáp dự thi, nếu không có trí thông minh bên cạnh phụ trợ, khống chế quả là phí sức.
Vương Hạo ngồi xuống, tựa vào trên Cơ Giáp nghỉ ngơi.
Trong chiến tranh Liên Bang Tinh Tế, Cơ Giáp tuyệt đối là sát khí lớn trên chiến trường.
Nhưng một khi bị hacker của quân địch xâm nhập, như vậy thì sẽ đem họng súng nhắm thẳng người mình, trở thành hung khí đồ sát người mình.
Vì vậy để tránh chuyện như vậy xảy ra, Liên Bang Tinh Tế liền quyết định áp dụng não người để khống chế Cơ Giáp, cũng chính là dùng tinh thần lực để khống chế năng lực hành động của Cơ Giáp.
Nhưng làm như vậy, yêu cầu đối với người điều khiển lại trở nên vô cùng cao, nhưng so với tổn thất trong chiến tranh, điểm ấy lại chẳng đáng là gì, dù sao nhân khẩu của Liên Bang Tinh Tế đông đảo, cho dù là chục tỷ người chọn một, cũng có thể tìm ra đủ số người điều khiển.
Thế là, từ đó về sau, điều khiển Cơ Giáp trở nên vô cùng khó khăn, chiến sĩ Cơ Giáp liền trở nên giống với Võ giả, thuộc về chức nghiệp tu luyện, chỉ có tu vi càng cao, mới có thể điều khiển Cơ Giáp cao cấp hơn.
Có điều, sau khi Võ giả có thể dùng vũ khí trong tay đánh bại chiến sĩ Cơ Giáp, trực tiếp dẫn đến trong các trận đấu về sau, liên tiếp xuất hiện cảnh tượng chiến sĩ Cơ Giáp cùng Võ giả quyết đấu.
Cuối cùng khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng, Cơ Giáp chỉ có thể được xem là một loại vũ khí, có thể vận dụng tự nhiên thanh vũ khí này hay không, điều này phải xem tu vi của người điều khiển có lợi hại hay không.
Điều này cũng giống như xem tu vi khi giao đấu cùng Võ giả, không có cách nói ai chiếm lợi, ai không chiếm lợi.
– Két két…
Đột nhiên, một tiếng vang nhỏ vang lên, Vương Hạo đột nhiên đứng dậy nhìn quanh bốn phía:
– Ai!
– Vậy mà là một tiểu oa nhi có tiền.
Bốn người đàn ông hung thần ác sát đi tới, trên mặt hiện vẻ dữ tợn, dù sao cho dù là ai khi biết mình là con mồi của một đám học sinh non nớt, đều vô cùng tức giận, nhất là những ác đồ như bọn hắn
những kẻ giết người không chớp mắt.
– Tôi còn tưởng là ai cơ! Hóa ra người có tu vi cao nhất cũng chỉ có Võ Đồ cấp hai.
Vương Hạo nhếch miệng, rút ra Kiếm laser bên hông, căn bản không hề đặt bốn người trong mắt, cũng không có ý định sử dụng Cự Kiếm.
Cho dù bốn trường Đại học trọng điểm phát vũ khí cho những tù phạm này, cũng khó tạo thành uy hiếp gì với hắn.
– Khẩu khí của tiểu oa nhi rất lớn, thế mà không dùng Cơ Giáp, đây là định liều mạng với chúng ta sao.
Người đàn ông dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, đại đao trong tay chấn động kêu lên ong ong, chân khí đáng sợ lưu chuyển trên đao, đột nhiên nhấc lên đâm mạnh về phía Vương Hạo.
– Thật là nhàm chán!
Vương Hạo hoạt động một chút thân thể, chân đạp Thiểm Điện Bộ Hồn Nhiên Thiên Thành, trong nháy mắt biến mất ở chỗ cũ.
– Phốc!!
Một giây sau, máu tươi bắn tung toé, sau đó người đàn ông dẫn đầu như diều đứt dây ngã nhào trên đất, trên mặt lưu lại một dấu vết mờ mờ.
Hắn đến chết đều không hiểu, tại sao chỉ nhìn thấy tàn ảnh, mà không nhìn thấy bản thân Vương Hạo.
– Ực ực…
Ba tên tù phạm còn lại nhấp nhô một chút yết hầu, cảm nhận được sát ý lạnh như băng tràn ngập bốn phía, khiến cho bọn hắn không hiểu sao rùng mình một cái.
Vừa rồi bọn hắn tuyệt đối không nhìn lầm bộ pháp kia, nhất định là bộ pháp của Hồn Nhiên Thiên Thành, nhưng loại bộ pháp này sao lại xuất hiện trên người một học sinh trung học!?
Phốc!
Máu bắn tứ tung.
Còn không đợi ba tên tù phạm kia nghĩ xem rốt cuộc tại sao, liền cảm thấy trên cổ đau đớn, sau đó ngã nhào trên đất, mất đi ý thức.
– Keng keng, chúc mừng chủ nhân giết được tính mạng người khác, tổng cộng thu được 4 vạn điểm Điểm Phản Diện.
Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, hắn vậy mà quên mất, giết người là có thể đạt được điểm số, mặc dù để hắn ra tay với những bách tính bình dân kia có chút gánh nặng tâm lí, nhưng động thủ với những tù phạm này, hắn lại không hề có một chút gánh nặng tâm lí.
Nghĩ tới đây, Vương Hạo nhanh chóng tiến lên, dùng vòng tay thông minh của mình quét qua vòng tay màu đen trên cổ tay tù phạm, tất cả đạt được 40 điểm tích lũy.
– Nhẹ nhàng liền được 40 điểm tích lũy, xem ra sau khi đến Đại học Thiên Bắc, mình nhất định có thể trở thành đại gia trong lòng các sư tỷ.
Vương Hạo nhảy lên Cơ Giáp Cự Lang, bắt đầu tìm kiếm tù phạm trong Gia Đạt Tinh hoang vu.

Hai người Hạ Vi Vi, Nhạc Huyên đang lái một chiếc mô tô bay, chạy trên Gia Đạt Tinh hoang vu.
Dù sao sân thi đấu cũng là toàn bộ Tinh cầu, cho nên để tiện cho các học sinh tăng tốc, bốn trường Đại học trọng điểm đều sẽ cung cấp công cụ đi lại.
– Hạ Vi Vi, đừng sờ lung tung. – Nhạc Huyên quay đầu trừng mắt liếc nhìn Hạ Vi Vi ngồi phía sau lưng, tiểu la lỵ bạo lực này không chỉ có khí lực lớn khiếp người, còn vô cùng háo sắc, nhìn thấy mỹ nữ liền muốn tiến lên đùa giỡn một phen, hiện giờ cái móng vuốt nhỏ kia đang từ hông của cô dần dần di chuyển lên trên.
– Quỷ hẹp hòi! – Hạ Vi Vi phồng má, vẻ mặt vô cùng không vui.
– Ừm, có kẻ địch!
Lông mày Nhạc Huyên khẽ nhíu, nhanh chóng dừng xe lại, chỉ thấy đối diện xuất hiện hai tù phạm, đang lao tới với khí thế hừng hừng.
Hai mắt Hạ Vi Vi lóe ra kim quang, rút Cự Kiếm sau người ra, nhảy lên một cái, lực đạo khủng bố khiến không khí rung động, trên Cự Kiếm còn có thể nhìn thấy ánh lửa.
– Hừ!!
Hạ Vi Vi hét lớn một tiếng, cự kiếm đập mạnh vào trên người một tên tù phạm.
– Ầm ầm!!
Một tiếng vang thật lớn, mặt đất đột nhiên lắc lư một cái, trên mặt đất xuất hiện từng vết rách.
– Ây…
Tù phạm phát ra tiếng nói cuối cùng, sau đó liền biến thành một vũng bùn thịt.
– Đây, đây…
Một tù phạm khác sợ đến mức hai mắt trợn tròn, tè ra quần tại chỗ, đây nào phải một học sinh cấp ba, rõ ràng là một con Bạo Long hình người a!
– Hạ Vi Vi, cậu có thể nhẹ một chút hay không? Thật sự là buồn nôn chết đi được.
Nhạc Huyên thấy dạ dày cuồn cuộn, rút súng ra quay bắn một phát vào tên tù phạm còn lại. Chỉ là một phát súng này của Nhạc Huyên cũng không sử dụng đạn, mà là dùng chân khí ngưng tụ ra một viên đạn chân khí.
– Mình đã rất nhẹ rồi, dùng chưa đến một phần mười khí lực.
Vẻ mặt Hạ Vi Vi tràn ngập tủi thân, từ sau khi tiếp nhận truyền thừa của gia tộc, khí lực của cô liền vô cùng khủng khiếp.
Nhạc Huyên lắc đầu, tiến lên thu lấy điểm tích lũy, mỗi người mười điểm, sau đó hai người điều khiển xe mô tô bay rời đi.

Đài chỉ huy trong khu vực an toàn.
Bốn trường Đại học trọng điểm phái ra rất nhiều giảng viên, hiệu trưởng đang xem tỉ mỉ cảnh tượng được truyền về từ vệ tinh truyền.
Bọn hắn cần tìm ra những học sinh có thiên phú tu luyện trong hơn bốn trăm vạn học sinh kia.
Về phần tu vi? Chẳng có giảng viên nào sẽ để ý đến thứ này, dù sao những học sinh này đều đến từ Tinh cầu cấp một, tu vi thường là không cao.
Hiệu trưởng Chung Ly lúc này cũng đang trong phòng chỉ huy, nhưng hắn hoàn toàn không giống các giảng viên khác, đang tìm kiếm học sinh có thiên phú. Mà là nhàn nhã uống trà chiều, điều này khiến cho rất nhiều giảng viên khác đều nhao nhao ném tới ánh mắt khinh bỉ.
Lí Hạo, hiệu trưởng một phân viện của Đại học Tây Hoa, do hắn làm việc cẩn thận có trách nhiệm, cho nên Đại học Tây Hoa liền giao trách nhiệm chọn lựa học sinh có thiên phú lần này cho hắn.
Nhưng sau khi Lí Hạo tiến vào đài chỉ huy, lại vô cùng khó chịu đối với hiệu trưởng Chung Ly
người phụ trách của Đại học Thiên Bắc.
Bọn hắn đều làm ngành giáo dục, sao có thể nhàn nhã như vậy cơ chứ!? Điều này căn bản là không có trách nhiêmh với học sinh, bôi đen bốn trường Đại học trọng điểm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.