Vũ Trụ Đại Phản Phái

Chương 52: Thiên Địa Thăng Long Quyết




Nguồn: .
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Trái đất, trên đỉnh núi mây mù bao phủ.
Một người đàn ông trung niên tóc hoa râm đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, người này chính là Quan Kiệt Anh.Nếu như có người con gái nào nhìn thấy ông chắc chắn sẽ bị mê hoặc bởi vẻ ngoài anh tuấn và khí chất thành thục của ông, và phải hét lên.
Phì phò…
Một âm thanh xé tan ngọn gió vang lên, Lý Vân Dương đã đặt chân lên đỉnh núi và quỳ xuống bên cạnh Quan Kiệt Anh, uể oải nói:
– Sư phụ, đệ tử về rồi.
Quan Kiệt Anh mở mắt ra bình tĩnh không chút lay động nói:
– Thua rồi!
Lý Vân Dương gật đầu không cam tâm.
Quan Kiệt Anh khẽ cười nói:
– Không tồi.
– Con không giống trước kia, luôn tìm mọi lý do.
Lý Vân Dương mở miệng ra thở dài nói:
– Lần này đồ đệ thực sự đã thua rồi, thua một cách tâm phục khẩu phục.
– Ồ…
Quan Kiệt Anh nổi hứng mở chiếc vòng tay trí năng và tìm video Trăm Trường Tranh Bá ra và bắt đầu coi.
Sau khi coi xong Quan Kiệt Anh im lặng không nói gì, nhưng ngược lại ánh mắt của ông lại tràn đầy sự dao động,Thiểm Điện BộHồn Nhiên Thiên Thành, kiếm thuật tinh thông cùng với tốc độ pha chế dược tề đó và năng lực Dược Tông cấp ba của Vương Hạo khiến cho ông có cảm giác đó không phải là chân thật.
Đồng thời cũng khiến cho ông nhớ lại khoảnh khắc ông gặp Vương Thiên Dật năm đó, đó là một cảm giác “trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng.”
Năm đó ông là một thiên tài của Học viện Hoàng gia, cũng là một thiên tài trong lịch sử của Học viện Hoàng gia, đã phá vỡ các kỷ luật của các vị tiền bối, tất cả mọi người đều cho rằng ông là nhân vật dẫn dắt cả một thời đại, ngay cả bản thân ông cũng cho rằng như vậy.
Nhưng năm đó sau khi ông chiến đấu với Vương Thiên Dật xong, tất cả đều tan biến như bọt biển, cùng với sự thất bại là danh dự, địa vị đều rời xa ông.
Ông quá đau lòng nên đã rời khỏi Đế Tinh, bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh vũ trụ, một người đã từ bỏ tất cả như ông cho dù là tu vi hay là tâm cảnh tất cả đều được trùng sinh.
Đáng tiếc lúc mà ông muốn tìm Vương Thiên Dật quyết đấu lại thì Vương Thiên Dật đã mất tích khiến cho nguyện vọng của ông biến thành sự nuối tiếc.
– Vương Thiên Dật, anh vẫn đúng là đối thủ lâu năm của tôi!
– Ha ha…
Quan Kiệt Anh cảm khái nói, sau đó ông không kìm nổi cảm xúc mà bật cười, cười vui vẻ đến như vậy, thoải mái đến như vậy.
Sau khi Vương Thiên Dật mất tích, ông đau lòng rất lâu và lại bắt đầu đi du lịch các hành tinh khác. Ông đã gặp được Lý Vân Dương, ngay khi gặp được đứa trẻ có tài năng thiên phú này ông đã muốn bồi dưỡng cho Lý Vân Dương, để sau này quyết chiến với con trai của Vương Thiên Dật bù đắp lại sự nuối tiếc của ông ta.
Nhưng ai có thể ngờ được rằng, đường đường là con trai của Trấn Uy Nguyên Soái lại đi chơi dược tề, điều này khiến cho ông thêm một lần nổi giận.
Có điều bây giờ cũng xem ra sau cơn mưa trời lại sáng, thằng nhóc Vương Hạo đã quay đầu, tu luyện võ đạo khiến cho ôngcó cơ hội bù đắp lại sự nuối tiếc của mình.
– Vương Thiên Dật, Vương Hạo, lẽ nào…
Lý Vân Dương giương to mắt, cuối cùng cũng nhớ ra đối thủ lâu năm mà Quan Kiệt Anh xác định cho anh lúc đầu đó chính là con trai của Vương Thiên Dật.
– Đúng, Vương Hạo chính là con trai của Vương Thiên Dật, con có niềm tim là có thể chiến thắng cậu ta không!
Quan Kiệt Anh cười hỏi.
Lý Vân Dương nhếch mép, anh ta phải chiến thắng Vương Hạo như thế nào, hai người bọn họ đang trên một sự bắt đầu nữa sao!
Quan Kiệt Anh vỗ vào vai Lý Vân Dương, nghiêm túc nói:
– Vân Dương, công pháp mà con tu luyện là Thiên Địa Thăng Long Quyết mà tổng thống đời thứ nhất của Liên Bang Tinh Tế tu luyện, hàng trăm ngàn năm nay ngoài tổng thống đời thứ nhất ra thì chỉ có con mới học được, con có biết điều này có ý nghĩa gì không?
Lý Vân Dương lắc đầu, trong lòng muốn chửi bậy. Sư phụ ngày ngày rót lời đường mật vào tai ta, nói bản thân tu luyện Thiên Địa Thăng Long Quyết lợi hại như thế nào, nhưng không chỉ tu vi của ta tăng lên rất chậm mà đến ngay cả sức chiến đấu cũng chẳng ra làm sao, khiến cho ta cũng muốn đổi cuốn bí kíp tu luyện này.
– Con vẫn còn quá nhỏ nên vẫn chưa biết được rằng Thiên Địa Thăng Long Quyết đại diện cho cái gì.
Quan Kiệt Anh thở dài, sau đó nghiêm túc nói:
– Năm đó tổng thống đời thứ nhất chính là dựa vào Thiên Địa Thăng Long Quyết mà tung hoành trái đất, trên đường đi thần cản thì giết thần, phật cản thì giết phật đã xác lập nên vị trí bá chủ không thể lay động của Liên Bang Tinh Tế trong Dải Ngân Hà.
Lý Vân Dương ngẩn người ra một lúc, tại sao sức chiến đấu của anh ta và tổng thống đời thứ nhất không giống nhau, lẽ nào cuốn Thiên Địa Thăng Long Quyết mà ta tu luyện là giả!
Quan Kiệt Anh tiếp tục nói:
– Thiên Địa Thăng Long Quyết tiền kỳ cần phải lấy tinh khí thần dùng chín phần của bản thân để nuôi dưỡng Long Thai, điều này cũng dẫn tới sức chiến đấu của con không mạnh.
– Khi mà con dưỡng thành Long Thai, sau đó phóng thích nó ra sức chiến đấu của con sẽ phát sinh sự biến hóa trời long đất lở, cho nên tu luyên Thiên Địa Thăng Long Quyết cần nhẫn nại và bền lòng.
Lý Vân Dương hiếu kỳ hỏi:
– Vậy phải đến khi nào con mới có thể phóng thích Long Thai của mình!
– Khi mà con không thể nào ngăn chặn được sự bộc phát của nó.
Quan Kiệt Anh vỗ vai Lý Vân Dương sau đó ngưng thanh nói:
– Có điều, khả năng thiên phú của Vương Hạo là thứ mà trước nay ta chưa hề thấy nó tồn tại, cho dù con có luyệnThiên Địa Thăng Long Quyết, cũng không nhất định là đối thủ của nó, ta cần đưa con đến một nơi tiến hành huấn luyện đặc biệt đối với con, để cho con có thể so tài cao thấpvới Vương Hạo.
– Rời khỏi trái đất sao!
Lý Vân Dương trong lòng hồi hộp, thần sắc có chút lẫn lộn, rời khỏi trái đất, điều này cũng đồng nghĩa với việc sau này không thể gặp được Nhạc Huyên nữa.
Quan Kiệt Anh gật đầu…

Bệnh viện Thánh Tâm.
Sau khi Tuyết Thiên Cầm bị đào thải liền bị đưa đến đây để trị liệu.
Lúc này, Tô Mộc tới phòng bệnh của Tuyết Thiên Cầm, nhìn vẻ mặt cảnh giác của Tuyết Thiên Cầm, ông không nhịn nổi cười nói:
– Cô bé, ông không phải là người xấu.
– Ông là ai!
Tuyết Thiên Cầm vẫn cảnh giác hỏi.
– Ông là Tô Mộc.
Tô Mộc vuốt chòm râu và tự giới thiệu bản thân.
– Ông là Tô Mộc hiệu trưởng trường Đại học Thiên Bắc!
Tuyết Thiên Cầm ngẩn người ra, sau đó giương to mắt, cảm thấy điều này là không thể tưởng tượng được.
– Cô bé, ông có một người bạn tốt đang đi khắp nơi tìm kiếm đệ tử, nhưng vẫn chưa tìm được người vừa ý.
Tô Mộc cười nói:
– Trong đó nguyên nhân chủ yếu là ông ấy giống con đều là ám linh thể, không biết con có hứng thú hay không!
Tuyết Thiên Cầm ngạc nhiên bặm đôi môi hồng, liên tục gật gật cái đầu nhỏ, cảm giác như bản thân sắp ngạt thở rồi, cô bé thực sự không thể nào tin nổi bản thân có thể gặp được một chuyện tốt như thế này, bạn tốt của Tô Mộc, nghĩ thử xem thực lực cũng không phải đơn giản.
Đột nhiên, Tuyết Thiên Cầm lấy lại tinh thần, dừng mơ mộng lại nói:
– Vậy việc con thi đại học thì…
– Yên tâm đi!
Tô Mộc xua tay nói:
– Con đi tu luyện cùng với bạn tốt của ta, nhưng học bạ sẽ được ghi tại Đại học Thiên Bắc, chỉ cần bài kiểm tra cuối kỳ mỗi năm quay về là được rồi.
– Đa tạ, Tô Mộc tiền bối!
Tuyết Thiên Cầm hưng phấn khom lưng cảm tạ, trong lòng đang nghĩ, đợi đến cái ngày thành công và quay trở về, nhất định sẽ treo tên tiện nhân Vương Hạo lên và đánh cho thừa sống thiếu chết, để trả mối thù bị Vương Hạo rút máu.
Nhưng Vương Hạo lúc này, không hề biết rằng vô duyên vô cớ anh ta đã có thêm vài đối thủ, mà là tiêu tốn 20 triệu để mua dược thảo, chuẩn bị về để bào chế một chi Dược Tề Phá Mạch, dự tính chính thức đột phá Võ Sư.
Sau khiVương Hạo mua xong dược tề, thì nhận được tin, hội thi tuyển của bốn trường đại học trọng điểm lần này hai ngày sau sẽ được tổ chức, đồng thời cũng tuyên bố hội thi tuyển lần này có tiến hành cải cách, hy vọng các tuyển thủ tham gia có thể chuẩn bị trước.
– Mấy lão này có nhầm không vậy!
Vương Hạo chịu không nổi thốt ra một câu. Trăm Trường Tranh Bá thay đổi quy tắc, bây giờ hội thi tuyển cũng thay đổi quy tắc, mấy trăm năm đều không thay đổi, đến khi ta thi thì tất cả đều đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.