Vũ Trụ Đại Phản Phái

Chương 13: Oán hận trọng tài




Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
- Vương Hạo, ngươi làm như vậy là vi phạm quy định.
Mặt trọng tài tối sầm nói.
Vương Hạo nhìn trọng tài một cái, khinh bỉ nói:
- Ta thế nào lại phạm quy rồi? Là bản thân ngươi nói đã là thời đại nào rồi, chẳng nhẽ còn giống như thời cổ đại, sử dụng vũ khí lạnh quyết đấu sao? Vũ khí hiện tại ta sử dụng gọi là vũ khí sinh hóa.
- Ngươi...
Trong lòng trọng tài tức giận, tên khốn khiếp này quá vô liêm sỉ, không ngờ dùng lời của hắn để chọc giận hắn.
Nhưng vào đúng lúc này, trọng tài nhận được tín hiệu từ hiệu trưởng Chung Ly, trên đó có viết không tính là vi phạm quy định.
- Hừ
Trọng tài hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Khu vực khách quý.
Tay Tô Mộc vuốt chòm râu miệng cười ha hả, Vương Hạo thực sự đủ khốn khiếp, cũng có chút khôn vặt, tuy rằng thủ đoạn hèn hạ một chút, nhưng như vậy hắn đã yên tâm rồi, ít nhất sau này Vương Hạo sẽ không bị người khác tổn thương.
Nhiệm vụ chủ yếu nhất của hắn bây giờ chính là thử xem giới hạn của Vương Hạo ở đâu, có tâm tư xấu xa vô duyên vô cớ làm hại người dân hay không.
Mà tất cả tâm tư của hiệu trưởng các trường THPT lớn đều bắt đầu bị lung lay, từ việc Vương Hạo lĩnh ngộ bộ pháp Đăng Phong Tạo Cực, có thể thấy được, đây là một thiên tài có thiên phú cường đại hơn cả Vương Thiên Dật.
Tuy rằng tu vi hiện tại không mạnh, nhưng thiên phú đã nói lên tất cả. Như vậy chỉ cần liên tưởng, không cần nói cũng biết mục đích Tô Mộc đến Địa Cầu là gì.
Nếu như Trăm Trường Tranh Bá tiếp theo vẫn là cuộc đấu Lôi Đài Chiến, chắc hẳn Tô Mộc không còn tiếp tục kiên trì xem nữa.
Dù sao cái muốn xem hắn cũng đã xem rồi, Vương Hạo có thực lực như thế nào, hắn cũng đã biết, tiếp tục xem cũng không có gì cần thiết nữa.
Hơn nữa Địa Cầu có tất cả 99 trường THPT, mỗi một trường chọn ra 3 học sinh, tổng cộng cũng sẽ có 297 học sinh, như vậy tổ chức cuộc thi lôi đài, Tô Mộc thật sự có kiên trì xem tiếp sao?
Nếu là như vậy, học sinh của trường học bọn họ sẽ không có cơ hội thể hiện tài năng trước mặt Tô Mộc rồi.
Cho nên Trăm Trường Tranh Bá tiếp theo, tuyệt đối không thể dùng hình thức lôi đài để so tài, phải có một chút khác biệt mới được.
Trên lôi đài.
Vương Hạo nhìn thấy đôi mắt của Lâm Thính Bạch đỏ đến mức lợi hại, rất rõ ràng hắn đã sắp không chống đỡ nổi nữa.
- Các nữ học sinh, nếu như mọi người không tranh giành được, vậy thì đấu giá đi!
Vương Hạo đứng bên cạnh lôi đài cười nói.
- Ngươi là ai? Dựa vào cái gì bán đấu giá nam thần của ta?
- Không sai, ngươi chỉ là một một kẻ vô liêm sỉ, ngươi tính là thứ gì chứ?
- Nam thần của ta là người, không phải là hàng hóa.
Vương Hạo nhún vai, lộ ra vẻ vô tội nói:
- Nếu như mọi người không muốn bán đấu giá, vậy ta sẽ đánh hắn ngất đi, sau đó kết thúc thi đấu là được.
- Đợi một lát!
Các nữ học sinh hét lớn ngăn cản Vương Hạo, nếu như Lâm Thính Bạch bị đánh ngất, vậy kế hoạch bước vào hào môn của các nàng không phải sẽ thất bại giữa đường sao?
- Vương Hạo, đây là lôi đài thi đấu, không phải là buổi bán đấu giá.
Trọng tài lạnh lùng khiển trách.
Vẻ mặt Vương Hạo cũng lạnh lùng giận dữ nhìn lại:
- Ngươi chỉ là trọng tài, chỉ chịu trách nhiệm phán định thắng thua, lão tử muốn làm gì thì có liên quan gì tới ngươi, đừng có ở đây bắt chó đi cày, xen vào chuyện của người khác.
- Đúng vậy, một trọng tài quản rộng như vậy làm cái gì?
- Trách nhiệm của ngươi là tới phán định thắng thua, không ai cho ngươi quyền hạn quản loại chuyện này.
- Mẹ kiếp, TM tên này không biết xấu hổ.
- Đúng vậy, chúng ta ủng hộ Vương Hạo...
- Trọng tài đang xen vào chuyện của người khác...
- Tuy rằng nam tử đê tiện Vương Hạo vô liêm sỉ, nhưng hắn nói không sai, trọng tài đã quản quá nhiều rồi.
- …
Tất cả học sinh phía dưới lôi đài đều nói theo, trong lòng các nam học sinh, chỉ cần nam nhân đẹp trai hơn bọn họ, được nữ học sinh hoan nghênh hơn bọn họ đều sẽ là kẻ địch.
Hiện tại Vương Hạo bán đấu giá Lâm Thính Bạch, đây là đang sỉ nhục Lâm Thính Bạch một cách trắng trợn, sau này xem Lâm Thính Bạch còn có thể ngẩng đầu nên làm người nữa không.
Mà các nữ học sinh đều có ý nghĩ muốn tiến vào hào môn, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội lần này!
Trọng tài tức giận đến nỗi chỉ có thể hít sâu, bây giờ hắn thật sự muốn lên lôi đài đánh cho Vương Hạo một quyền, không chỉ dùng vũ khí sinh hóa, còn bán đấu giá nam tử nhà lương thiện, TM thật sự quá đê tiện rồi.
- Ta ra một nghìn!
- Một nghìn cũng muốn ngủ với nam thần sao?Ta ra ba nghìn.
- Hôm nay bản cô nương liều mình, một vạn.
- Ta ra mười vạn.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên, một nữ sinh to béo thô kệch cùng những bước chân to lớn mạnh mẽ đi tới, trên tay vẫn cầm một túi khoai tây chiên đang ăn dở.
- Ta ngất, không ngờ là Cao Đại Mai.
Nam học sinh xung quanh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người vừa tới, cùng lúc đó, bọn họ đều cười hả hê trên nỗi đau của người khác.
Cao Đại Mai là người có tiếng trong trường THPT số 11, nàng tuổi mới mười bảy mười tám đã nặng hơn ba trăm cân, hơn nữa mấu chốt là ở chỗ gia đình nữ tử này rất có nhiều tiền, còn có cả thế lực.
Phụ thân là tổng tài của tập đoàn khoa học kỹ thuật điện tử Cao Hùng, mẫu thân là nghị viện chính phủ Địa Cầu, gia thế kéo dài qua hai giới chính thương, thật sự không có mấy người trên Địa Cầu dám trêu chọc vào nàng.
- Cao Đại Mai, nàng đến đây làm gì?
Ánh mắt các nữ học sinh có chút kiêng kỵ nhìn Cao Đại Mai.
- Phụ thân ta muốn sau khi ta tốt nghiệp phải lập tức kết hôn, nhưng mãi không có người nào cần ta, ta không có cách nào chỉ có thể mua một người thôi.
Nữ học sinh Cao Đại Mai lớn tiếng kêu lên, nàng liếc mắt nhìn các nữ sinh xung quanh, nhưng không ai dám đối diện nhìn nàng.
Lâm Thính Bạch nhìn thấy Cao Đại Mai, hắn chợt rùng mình một cái thật mạnh, dùng một chút ý thức còn lại cuối cùng, giơ tay lên.
- Ta nhận...
- Binh.
Hắn còn chưa nói dứt lời đã bị Vương Hạo giẫm chân lên mặt, chặn lại lời nói của Lâm Thính Bạc. Cùng lúc đó, hắn cũng lấy chiếc nhẫn Điện Từ trên tay Lâm Thính Bạch ra.
- Thực sự quá đáng thương rồi!
Nam học sinh phía dưới không đành lòng nhìn tiếp, trong lòng tất cả đều thầm mặc niệm ba phút cho Lâm Thính Bạch, so đấu với Vương Hạo không chỉ trúng phải Mị dược, còn bị bán đấu giá, ngay cả đến chiếc nhẫn Điện Từ đắt giá cũng bị lấy mất, khiến người ta càng tuyệt vọng hơn chính là Cao Đại Mai đã ngắm trúng hắn.
Nhưng đồng thời, trong lòng những nam học sinh này đều có một chút vui mừng. Kết cục của một nam nhân đẹp trai hơn bọn họ, kết quả học tập tốt hơn bọn họ, còn giàu có cao quý hơn lại là như thế đấy.
- Mười vạn quá ít, ít nhất cũng phải một trăm vạn.
Vương Hạo thấy không có ai dám ra giá, trực tiếp ra giá cố định.
Cao Đại Mai sảng khoái đáp lời:
- Không thành vấn đề, đợi lát nữa sẽ đưa cho ngươi một trăm vạn, thực ra người bản tiểu thư vừa ý hơn là ngươi, nếu ngươi làm nam nhân của ta, sau này ngươi sẽ là tổng tài của tập đoàn khoa học kỹ thuật điện tử Cao Hùng.
Vương Hạo chợt rùng mình mạnh một cái, dù chết hắn cũng phải lắc đầu, TM đùa cái gì vậy? Dáng dấp như tiểu thư đây, hắn không có gan leo lên.
- À, vậy thật đáng tiếc rồi.
Cao Đại Mai có chút thất vọng, chỉ có điều nàng rất nhanh đã hồi phục lại.
Vương Hạo dùng một chân đá Lâm Thính Bạch cho Cao Đại Mai, hắn quay đầu nhìn trọng tài khiển trách nói:
- Bây giờ hắn đã rơi xuống lôi đài rồi, còn không nhanh chóng phán ta thắng. Thật không biết ngươi làm trọng tài cái kiểu gì nữa, lúc cần ngươi nói thì không nói, lúc không cần ngươi nói thì lại liều mạng nói.
Trọng tài tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trên trán, hắn phải giết chết tên khốn khiếp này, hắn nhất định phải giết chết tên khốn khiếp này!
- Người thắng cuộc, Vương Hạo, lọt vào danh sách tám người mạnh nhất.
Trọng tài nghiến răng nghiến lợi nói, cuối cùng hắn vẫn không dám ra tay.
Vương Hạo ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đi xuống lôi đài với bộ dạng của người thắng cuộc, mà khi hắn nhìn thấy Lâm Thính Bạch ý loạn tình mê trong lòng của Cao Đại Mai, một luồng khí lạnh từ bàn chân xuyên lên đến đỉnh đầu, da gà rơi đầy mặt đất...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.