Vũ Tôn

Chương 23: Nam Thiên Học Viện




Chương 23:Nam Thiên Học Viện
- Vũ gia - Sau bữa cơm gia đình .
“Tôn nhi, ngươi muốn xử trí bọn chúng như thế nào?” Vũ Thiên Đô hỏi. “Lỗi là do bọn chúng, ngươi muốn xử trí thế nào ta cũng đồng ý, chỉ hi vọng ngươi vì tình gia tộc mà có thể tha chết cho bọn chúng một mạng.”
Khi Vũ Thiếu Dương cùng Trương Nhược Tíh mang theo Vũ Tôn trở về, Vũ Thiên Đô thực sự mừng muốn chết đi sống lại. Hắn biết, Vũ Tôn còn sống thì hi vọng quật khởi của Vũ gia nhiều khả năng sẽ thực hiện được rồi. Chỉ cần Vũ Tôn còn sống, với tình nghĩa phụ tử, món nợ gia tộc trước kia thì hắn tin sẽ giữ được phu thê Vũ Thiếu Dương – Trương Nhược Tích ở lại Vũ gia. Vì thế, vừa thấy Vũ Tôn hắn đã ân cần hỏi han, quan tâm đến mức thiếu điều ôm hôn Vũ Tôn nữa là vừa khiến Vũ Tôn nổi cả da gà.
Hơn nữa, mấy hôm nay hắn cũng đang điên đầu vì Trương gia. Bên Trương gia, Trương phu nhân nghe tin cháu trai của mình bị bức tử đã nổi khùng xách tai Trương lão gia kéo theo người tới chửi mắng Vũ gia suốt cả ngày rồi còn muốn nhảy vào đánh nhau với Vũ Thiên Đô. Nếu Vũ Tôn không trở về có lẽ Trương phu nhân không chừng xé xác Vũ Thiên Đô làm mắm cũng không chừng.

Cho đến tận khi thấy Vũ Tôn cùng Trương Nhược Tích trở về, Trương phu nhân sau một thời gian ân cần hỏi han, âu yếm, cưng chiều mới cháu trai cùng hăm dọa Vũ gia mới chịu trở về Trương gia. Vũ Thiên Đô sung sướng như trút được tảng đá trên lưng.Vũ Tôn a Vũ Tôn, sao bao nhiêu năm nay ta không phát hiện cháu lại có lúc đáng yêu đến thế chứ. Chỉ muốn lao tới hôn cháu thật nhiều.
“ Gia gia, chuyện đã qua thì cho qua đi. Dù sao ta vẫn còn sống rất tốt.” Sau một hồi suy ngẫm, Vũ Tôn trả lời. Có lẽ thực lực đề cao khiến tâm tình của hắn tốt hơn rất nhiều cũng không suy nghĩ chuyện nhỏ nhặt nữa. Nếu như trước kia, có thể hắn sẽ muốn giết hết những kẻ làm hắn đau khổ.
“ Gia gia thay bọn chúng đa tạ ngươi.” Vũ Thiên Đô mừng rỡ đáp. Dù sao đó cũng là con cháu, là tộc nhân của hắn. Nếu giết một lúc nhiều người như vậy quả thực hắn cũng rất xót xa.
“Gia gia, người đừng làm thế. Sau này người hãy quản lí Vũ gia cho tốt, đừng để những chuyện như vậy xảy ra nữa là được. Ta có thể tha cho bọn họ một lần nhưng nếu có lần 2, lần 3 thì sẽ không dễ dàng vậy đâu.”

“ Gia gia biết. Ta sẽ không để chuyện này tái diễn nữa. Cháu nghỉ ngơi đi, gia gia đi giải quyết chút chuyện gia tộc”.
Đợi Vũ Thiên Đô đi rồi, Vũ Thiếu Dương và Trương Nhược Tích đóng cửa phòng lại sau đó bày ra một số cấm chế cách âm. Vũ Thiếu Dương nói:
“Tôn nhi, sau này con dự định thế nào? Ta thấy ý của Xích Huyết Hoàng là một ý kiến rất tốt.”
“ Nhi tử cũng nghĩ vậy. Theo lời Xích Huyết Hoàng, sớm hay muộn con cũng phải phi thăng thượng vị diện, điều nhi tử cần làm bây giờ là mài giũa bản thân. Xích Huyết Hoàng tiền bối kinh lịch vô số, có lẽ nên làm gì thì nên hỏi ông ấy một chút sẽ tốt nhất.”
“Chúng ta tin con nên biết làm gì tốt nhất cho bản thân. Dù có chuyện gì con cũng còn có ta và mẫu thân ở đây. Trời sập xuống chúng ta cũng che chở cho con và Vân nhi. Nam nhi xông pha thiên hạ là tốt, nhưng con nên nhớ lòng người hiểm ác. Làm bất cứ chuyện gì cũng phải lo tốt cho bản thân đã. Ta và mẫu thân luôn chờ con. Mặc dù chúng ta chỉ là Võ Thánh nhưng ai muốn đụng đến Nhi tử của chúng ta cũng phải vượt qua xác bọn ta đã.
“Vâng thưa phụ thân. Dù có chuyện gì hai người luôn là những người con yêu thương nhất. Phụ thân cùng mẫu thân có thể nói những hiểu biết của mình về Tiềm Long Đại Lục cho nhi tử nghe được không?”
“Tất nhiên rồi. Muốn làm gì thì con sớm hay muộn cũng phải hiểu rõ về Đại Lục mình đang sống. Ta cùng mẫu thân con kinh lịch không ít, chúng ta sẽ tóm tắt sơ lược mọi thứ chúng ta biết, đọc qua sách vở cũng như nghe được từ người khác cho con nghe.”
“ Tiềm Long đại lục chia làm 2 khu vực là Lục Địa và Hải Ngoại. Lục Địa lại chia thành 5 Châu gồm có : Đông Châu – Tây Châu – Nam Châu – Bắc Châu và Trung Châu. Hải Ngoại thì có Đông Vực – Tây Vực – Nam Vực và Bắc Vực. Nơi chúng ta đang sống là Nam châu. Tại Nam châu có đứng đầu là tam đại môn phái : Thiên Long Môn , Nhạc Dương Môn và Vô Cực Môn. Nam Châu đa phần tu sỹ tu luyện Vũ Kỹ, có 1 số ít tu luyện ma pháp như trước kia chúng ta từng kể cho con và Vân Nhi lúc rảnh rỗi.
Tuy nhiên, ngoài tam đại môn phái trên còn có một con quái vật khủng bố không kém mà chúng ta chưa nói đến đó là : Nam Thiên Học Viện. Nam Thiên Học Viện tuy nằm ở giữa tam đại môn phái, lại sở hữu một khu vực rộng lớn cùng tài nguyên phong phú nhưng không tham gia chuyện tranh đấu thế tục, chỉ nhận nguyên tinh rồi giáo dục đệ tử, khi thành tài đệ tử có quyền ở lại học viện hoặc rời đi nơi khác chứ không ép buộc phải cống hiến tính mạng như các môn phái nên ít người biết đến Nam Thiên Học Viện hơn là tam đại môn phái.

Dù tồn tại theo kiểu học viện nhưng Nam Thiên Học Viện cũng tồn tại một số lão quái vật thực lực khủng bố như Võ Thánh giống ta và mẫu thân con, ngoài ra nghe đồn có cả cường giả Võ Đế tọa trấn. Vì thế Nam Thiên Học Viện mới tồn tại được hàng ngàn năm mà không bị tam đại môn phái chèn ép. Ta và mẫu thân con trước kia cũng là học sinh của Nam Thiên Học Viện.
Ngoài Vũ Kỹ, Ma pháp, còn có một loại tu sỹ nữa đó là Hồn đấu sĩ. Hồn đấu sĩ tu luyện Hồn Hoàn, khác biệt hoàn toàn so với Ma pháp sư và Vũ Kỹ Chiến sĩ. Ta là Vũ Kỹ Chiến sĩ, còn mẫu thân con là Ma pháp sư. Hồn đấu sĩ chúng ta rất ít gặp được. Hồn đấu sĩ xuất hiện cách đây hơn 4000 năm, nhưng theo sử sách thì tổ tiên của giới Hồn đấu sĩ từng gây thù chuốc oán quá nhiều nên bị cường giả khắp nơi truy sát rồi chết thảm. Sau đó Hồn kĩ dù công pháp vẫn được lưu truyền xuống do vị đó cũng có đệ tử nhưng Hồn kĩ càng ngày càng tụt lùi đi.Hồn kĩ khó tu luyện, yêu cầu khắt khe, phân cấp không như ma pháp hay vũ kỹ mà phân theo 100 cấp nên số người tu luyện rất ít, càng ngày càng ít đi. Có lẽ Hồn Đấu sĩ sẽ sớm biến mất khỏi Tiềm Long Đại Lục mất. Không biết các Châu lục khác thế nào chứ Nam Châu thì chỉ có vài trăm người tu luyện Hồn sỹ là cùng. Cường giả đỉnh cao nhất của Hồn Đấu sĩ mà chúng ta biết hiện tại là Hồn Thiên Đế tiền bối, 89 cấp Hồn Đấu sĩ. À đúng rồi, đây là một ít ghi chép những chuyện về đại lục, con giữ lấy mà đọc đi. Có gì thắc mắc hãy đến hỏi chúng ta. Chuyện gì chúng ta biết sẽ nói hết cho con.”
“Thôi, con nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì cần thiết thì nói với ta và mẫu thân con, nếu không cần thì thôi. Dù sao con cũng đã khôn lớn, đã tới lúc tung cánh bay xa khỏi vòng tay phụ mẫu.”
Nói xong, Vũ Thiếu Dương cùng Trương Nhược Tích trở về phòng. Vũ Tôn cầm Xích Huyết Kiếm, truyền ý niệm vào Xích Huyết Châu. Xích Huyết Châu lóe lên, linh hồn Xích Huyết Hoàng từ từ trồi ra. Trông hắn đã khá hơn rất nhiều.
“Tiểu Tôn, ngươi cùng phụ mẫu ngươi nói gì ta đã nghe được hết rồi. Ngươi tính tình thiện lương, ta dù không phải kẻ hiền lành gì nhưng cũng không muốn hại ngươi. Ta đã suy nghĩ nhiều, đây là những gì ta nghĩ ngươi nên làm. Không giấu ngươi, ta chính là Tổ tiên giới Hồn đấu sĩ mà thân mẫu ngươi vừa kể. Trước ta, ngoài sư phụ thì chưa từng có ai tu luyện Hồn kĩ. Ta trong lúc hứng thú đã thu nhận vài tên đệ tử kí danh rồi truyền cho bọn chúng một ít công pháp Hồn kĩ để Hồn kĩ càng ngày càng phát triển. Bọn khốn kiếp Tinh Không và Huyền Thiên chắc chắn đã bịa đặt, chèn ép những người tu luyện Hồn kĩ để Hồn kĩ ngày càng tàn lụi . Thử hỏi 4000 năm trước, nhắc đến Xích Huyết Hoàng có kẻ nào không run sợ, kẻ nào không muốn quỳ xuống nhận ta làm sư phụ chứ nói gì không thèm tu luyện công pháp của ta. Tiểu Tôn, phân thân ngươi hãy tu luyện Hồn kĩ đi, ta sẽ chỉ bảo ngươi từng chút để ngươi cho thiên hạ biết sự lợi hại của Hồn Đấu sĩ là như thế nào.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.