Vũ Toái Hư Không

Chương 339: Đấu với Yến Hoàng




Vừa nhìn thấy Trầm Côn chuẩn bị xuất thủ, Trầm Phương vội vàng chạy lên giữ chặt cánh tay của hắn, quay lại nói với Bắc Địa Vương:
- Tướng quân, còn muốn đánh sao? Được việc liền thu tay a! Chúng ta cũng đã thắng được mười tòa thành trì, như vậy cũng đủ rồi!
Hắn lo lắng nhìn qua Trầm Côn:
- Tiểu tử này chỉ có thể thắng một lần dựa vào vận khí của hắn, nhưng là lần thứ hai thì không có khả năng a!.
- Nếu vị tiểu huynh đệ này có hứng thú, vậy cứ để hắn đánh tiếp đi!
Bắc Địa Vương đã biết thân phận thật của Trầm Côn, tâm tình hắn lúc này thật tốt, càng cố ý trêu đùa Trầm Phương:
- Dù sao chúng ta cũng đã thắng mười tòa thành trì, cùng lắm là cho đi, chúng ta cũng không lỗ không lãi cái gì!.
- Tướng quân. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trầm Phương nhanh chóng dậm chân. Lúc này, Trầm Côn đã muốn giãy ra khỏi cánh tay của hắn, đi tới luận võ trường, hắn cúi thật thấp cầu xin Bắc Địa Vương,
- Tướng quân, ngài mau gọi tiểu tử đó trở về đi, vận khí của hắn không có khả năng tốt như vậy... Xú tiểu tử chết tiệt, vừa rồi ngay cả chủy thủ của ta cũng không tránh thoát được!
Dưới tình thế cấp bách, Trầm Phương nói ra chuyện mình dùng trủy thủ uy hiếp Trầm Côn vừa rồi!
Sắc mặt Bắc Địa Vương lập tức liền thay đổi,
- Trầm Phương, ngươi dám dùng chủy thủ uy hiếp hắn?
- Đúng a!
Trầm Phương sững sờ, ở trong ấn tượng của hắn, sau khi Bắc Địa Vương đầu nhập Trầm Gia hắn luôn luôn cẩn thận chặt chẽ, chưa bao giờ xung đột cùng huyết thống chính của Trầm Gia. Hiện giờ tuy hắn là cấp trên, nhưng là phi thường tôn trọng mình, chính là tại sao vừa nghe mình uy hiếp tiểu tử đó.
Ba!
Bắc Địa Vương phiên một cái tát thật to trên mặt Trầm Phương, phẫn nộ quát:
- Trầm Phương, ngươi bao nhiêu tuổi rồi a!
- Ta, ta mười bảy tuổi, lập tức muốn mười tám tuổi!
Sau khi bị đánh, Trầm Phương liền có điểm không rõ ràng.
- Mười bảy tuổi cũng đã sắp thành niên, xin ngươi có đầu óc một tí được không?
Bắc Địa Vương mắng:
- Mấy năm nay, ở Xích Tiêu Thành này, thân phận ngươi tôn quý, tất cả mọi người đều nhường cho ngươi, nhân nhượng ngươi. Vì thế ngươi liền cho là mình chính là đệ nhất thiên hạ, thiếu niên anh hùng sao?
Hắn điều tức một chút lửa giận, trầm giọng nói tiếp:
- Ngươi mở rộng ánh mắt của mình một chút, trên đại lục có rất nhiều hào kiệt. Thành chủ đại nhân của chúng ta lúc bằng tuổi ngươi bây giờ, hắn đã là Tử Nguyên Vũ Tông! Ngươi có thể được như hắn sao? Bằng này tuổi, còn chỉ là Hoàng Nguyên Vũ Tông.
- Ngươi cho rằng, vừa rồi, hắn thật sự là e ngại uy hiếp của ngươi sao?
Bắc Địa Vương cười lạnh nói:
- Nói cho ngươi biết, đó là người ta so với ngươi càng trầm ổn, hắn không muốn chấp nhặt với một vãn bối cỏn con như ngươi! Còn có, ngươi thực cho là hắn đánh thắng Ti Nam chỉ bằng vào vận khí sao?
- Không, không phải sao?
Trầm Phương vẫn còn sững sờ.
- Thúi lắm! Đó là do ngươi quá yếu, căn bản xem mà không hiểu cấp độ chiến đấu của bọn hắn!
Bắc Địa Vương hừ lạnh một tiếng, phất tay chỉ vào luận võ trường,
- Không tin,chính ngươi xem! Xem hắn chiến bại Yến Nan Quy như thế nào, áp chế Thiết kích Ôn Hầu như thế nào!
Trầm Phương sững sờ nói không ra lời. Đả bại Yến Nan Quy, tiểu tử này có thể sao? Trầm Côn cũng đang suy tư vấn đề này.
Ba năm không thấy, Yến Nan Quy càng trở nên bí hiểm. Trường kích trên tay, bất động như núi, lạnh lùng đứng đó, từ người hắn tự nhiên tản ra một cỗ hơi thở thần bí khó lường. Nhất là điện thờ của hắn, nó hóa thành một đoàn sương mù màu đen, chậm rãi uốn lượn bên người hắn!
Mỗi một lần Yến Nan Quy xuất hiện, bên người hắn đều có một cái điện thờ như vậy.
Bên trong điện thờ, khẳng định phụng dưỡng một pho tượng thần. Chính là, không biết vị thần Yến Nan Quy thờ là vị thần nào, điện thờ này ở trong chiến sẽ đấu phát huy ra tác dụng như thế nào.
Đi tới trước mặt Yến Nan Quy, Trầm Côn cũng thu suy nghĩ của mình lại, cười híp mắt thăm dò:
- Lão huynh, nga, Hoằng Võ bệ hạ, ngươi vừa nói đánh bạc mười tòa thành trì, là mười tòa thành trì nào a?
Yến Nan Quy liếc mắt một cái liền xem thấu tâm tư của Trầm Côn,hắn cười nói:
- Là chín tòa thành giáp với Xích Tiêu thành, cùng với….. quê hương của Trầm Gia các ngươi: Tân Nguyệt thành!
- Ai u, vậy đa tạ lão huynh!
Trầm Côn cười hì hì chà sát hai tay, hưng trí bừng bừng giống như bắt được thứ tốt.
- Vậy chúng ta bây giờ liền bắt đầu?
- Ngươi không cần binh khí?
Yến Nan Quy hỏi Trầm Côn.
- Hắc hắc, binh khí của ta đã đánh mất, còn chưa có tìm trở về!
Trầm Côn hai tay mở ra,
- Chống lại Phương Thiên Họa Kích của ngươi, dùng binh khí bình thường còn không bằng một đôi tay. Cứ như vậy đi, ta dùng tay không, ngươi dùng Phương Thiên Họa Kích
Xôn xao!!!!
Lại muốn tay không khiêu chiến Yến Nan Quy Tiểu tử này, hắn nghĩ mình là ai?
Ba năm qua, Yến Nan Quy đã cường đại đến mức không ai có thể biết được thực lực chân chính của hắn. Ba Sơn Vũ, Tố Tâm, Ca Thư Ứng Long, những nhân vật đại danh đỉnh đỉnh tại Cửu Châu đại lục, cũng không ai dám nói mình có thể dùng tay không đánh bại Yến Nan Quy a!
Hắn thực nghĩ vận khí của mình rất tốt, có thể dọa chạy Ti Nam liền có thể dọa chạy được Yến Nan Quy sao!
Trong mọi người, chỉ có Thanh Vũ thiên quân, Dương Vô Mệnh, hai người này có chút hứng thú đánh giá Trầm Côn, trong ánh mắt của bọn hắn không có chút nào khinh miệt.
Nghe xông lời nói ngông cuồng của Trầm Côn, Yến Nan Quy liền mỉm cười có chút ngỗ ngược. Từ khi hắn làm hoàng đế đến bây giờ, hắn vẫn chưa bao giờ lộ ra nụ cười như vậy.
- Một khi đã như vậy, đến đây đi!
Trường kích nâng lên, hướng cổ họng của Trầm Côn đâm tới. Trầm Côn cũng không có hoàn thủ, hắn lui về phía sau tránh đi thế công của Yến Nan Quy, chậm rãi đánh giá hắn.
Ba năm trước đây, Trầm Côn không biết thực lực chân chính của Yến Nan Quy. Ba năm sau càng như vậy. Chống lại đối thủ như vậy, Trầm Côn chỉ có một xác định duy nhất, đó là không thể cùng hắn chiến đấu linh hồn!
Chiến đấu lượng của linh hồn Yến Nan Quy ít nhất cũng phải trên mười vạn, Võ Hoàng cấp. Hơn nữa, còn có Lữ Phụng Tiên( Lã Bố ), chiến đấu lượng của hắn ít nhất cũng là trăm vạn điểm! Chiến đấu linh hồn, chính là muốn chết!
Như vậy ... Cùng hắn tỉ đấu thân thể, võ ý sao?
%$$#%^^!
Đánh thì đánh! Trước tiên thăm thực lực chân chính của Yến Nan Quy đã.
Nghĩ đến đây, Trầm Côn đóng chặt U Minh hồn phủ, vận chuyển toàn bộ tầng thứ bảy hồn kinh, phòng ngừa Thiết kích Ôn Hầu bất ngờ đánh lén thế giới linh hồn của hắn. Mà hai chân vừa động, phi thân tới gần Yến Nan Quy. Vừa lên, cũng không có lưu thủ, linh khí cấp Võ Hoàng toàn bộ tán phát ra!
Bạch, hoàng, lục, hồng, lam, tử, hắc, bảy loại màu sắc linh khí từng cái hiện lên trên người Trầm Côn, cuối cùng huyễn hóa thành thất thải linh khí!
Chứng kiến vẻ mê huyễn của thất thải linh khí, dấu hiệu của thực lực này, giữa luận võ trường vang lên không ngớt lời kinh hô!
- Võ hoàng?
Thanh Vũ thiên quân thầm nghĩ.
- Quả nhiên! Hắn đả bại Ti Nam là bằng bản lãnh thật sự.
Mà trong sân Yến Nan Quy, khóe miệng ngỗ ngược mỉm cười càng thêm nồng đậm, mắt thấy Trầm Côn đi vào phụ cận, thân mình run lên, thất sắc Võ Hoàng linh khí cũng dần hiện ra! Mà trong sân, khóe miệng Yến Nan Quy mỉm cười càng thêm nồng đậm. Mắt thấy Trầm Côn tiến vào phụ cận, thân mình run lên, Võ hoàng thất thải linh khí cũng dần hiện ra!
Quát!
Trường kích tùy ý đâm ra, vẫn hướng thẳng cổ họng Trầm Côn đi tới.
Đối với Yến Nan Quy có thể xuất ra thực lực cấp Võ hoàng, mọi người cũng không quá mức kinh ngạc, chính là đang nhìn Trầm Côn sẽ ứng phó như thế nào!
Chỉ thấy trường kích đi vào cổ họng của Trầm Côn, bất qua hắn cười hì hì chìa tay phải ra"Ba…" bắt được Phương Thiên Họa Kích của Yến Nan Quy, bàn tay liền nắm tại phía trên đầu thương.
Tay không bắt lợi nhận( lưỡi đao sắc)? Hắn muốn chết sao?
Yến Nan Quy cũng không nhịn được, có chút kinh ngạc. Cấp bậc của hai bên ngang nhau, nhục chưởng chắc chắn không thể sánh bằng cương thiết. Hắn không sợ bàn tay của mình của mình bị chặt đứt sao?
Đang trong nghĩ ngợi, Yến Nan Quy đột nhiên cảm giác được một cỗ băng hàn lạnh đến tận xương tủy. Cỗ băng hàn theo trường kích rót vào tay của mình, sau đó lan tràn đến toàn thân, đông lạnh đến cơ hồ hắn mất đi ý thức!
- Uống!
Yến Nan Quy vội vàng quát lên một tiếng lớn, vứt bỏ trường kích, lui nhanh về phía sau hơn mười bước. Cỗ băng hàn kia lúc này mới chậm ra tan đi... .
Lại nhìn Trầm Côn, hắn đang cười híp mắt, cầm lấy trường kích, tay phải hắn ngưng kết thành một màu trong suốt của vạn niên băng hàn
Vạn niên băng hàn có bao nhiêu cứng rắn? Không ai có thể tính toán rõ ràng. Nhưng tuyệt đối cứng rắn hơn Phương Thiên Họa Kích. Dưới sự bảo vệ của nó, song chưởng của Trầm Côn cũng cứng rắn, sắc bén không kém thần binh lợi khí!
Một chiêu, chỉ trong một chiêu có thể cướp đi binh khí của Yến Nan Quy!
Mọi người đang xem trận chiến không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi. Nhưng là ánh mắt của bọn họ không nỡ rời khỏi luận võ trường. Kích thích cùng tinh thần tập trung cao làm cho bọn họ nhất thời quên cả nói chuyện.
- Băng hệ võ ý?
Yến Nan Quy đã nhìn ra chiêu thức của Trầm Côn, hắn không chút hoang mang cười cười
- Trầm gia lại vẫn có Hoàng cấp cao thủ như ngươi. Không sai! Không sai! Bất quá, binh khí của trẫm có thể dễ dàng đoạt đi như vậy sao?
- Cẩn thận!
Thanh âm của Bắc Địa Vương theo sát mà vang lên, nhắc nhở Trầm Côn:
- Vũ Hồn của Yến Nan Quy là vũ trung tuyệt thế, Thiết kích Ôn Hầu! thuộc tính đầu tiên, chính là Xích Thố mã, Phương Thiên họa kích, Lữ Phụng Tiên, ba người phối hợp. Trên Phương Thiên Họa Kích, có chiến ý của Lữ Phụng Tiên. Mau buông tay!
Không cần hắn giải thích, Trầm Côn cũng đã cảm nhận được.
Trường kích khi bị mình đóng băng ở bàn tay, bên trong lập tức phát ra một cổ chiến ý mãnh liệt. Giống như năm đó Dương Vô Tuyệt mượn bá ý của Tây Sở Bá Vương, đây chính là chiến ý của Thiết kích Ôn Hầu – chiến ý của Tam Quốc đệ nhất chiến thần!
Bất quá...
Yến Nan Quy ngươi có thể giấu chiến ý ở trong trường kích, bần tăng lại có thể không ẩn dấu một chút thủ đoạn sao!? Vừa rồi khi hắn bắt lấy Phương Thiên Họa Kích chính là sử dụng võ ý băng hỏa cửu trọng thiên tần thứ nhất, băng huyền!
Bây giờ là tầng thứ hai
- Hỏa bạo!
Tay trái của Trầm Côn đột nhiên nắm lấy trường kích. Nhưng không giống với hàn băng ở tay phải, tay trái của hắn giống như nham thạch nóng chảy trong lòng trái đất, đỏ rực như lửa hơn nữa còn giống như một ngọn núi lửa đã tồn tại ngàn năm! Một cỗ lực lượng nổ mạnh toàn bộ phát tiết lên Phương Thiên Họa Kích.
Cực hàn, cực nhiệt!
Có thứ tài liệu vật liệu nào trong thiên hạ này có thể chịu được khi hai loại lực lượng cực đoan này trong nháy mắt đánh lên!?
Két!
Một tiếng động thanh thúy vang lên, Phương Thiên Họa Kích sau khi chịu hai loại lực lượng đánh vào liều nứt ra mấy khe hở nhỏ. Chiến Ý của Lữ Phụng Tiên bị tiết ra, Phương Thiên Họa Kích cũng bị phế đi!
- Lão huynh, không lâu trước, ta hiểu được một đạo lý là làm việc không thể quá tuyệt tình. Như vậy, ta liền lưu lại cho ngươi một chút nhân tình!
Trầm Côn đem Phương Thiên Họa kích đã bị tổn hại ném cho Yến Nan Quy cười nói:
- Lấy thực lực của Lữ Phụng Tiên, phục hồi Phương Thiên Họa Kích cũng không phải là vấn đề, như vậy, trả lại cho ngươi!
Tiếp nhận Phương Thiên Họa Kích, Yến Nan Quy có chút cười cười:
- Nói vậy cũng không sai, bất quá... Hiện tại khẳng định ngươi cũng không tốt đi?
Trầm Côn cũng cười...
Không sai, trong nháy mắt, khi hắn phế bỏ Phương Thiên Họa Kích, cũng có một bộ phận xông chiến ý của Lữ Phụng Tiên đánh vào thân thể hắn, khiến cho hắn nội thương nhẹ. Một hiệp này, chỉ có thể coi là ngang tay.
- Còn đánh sao?
Yến Nan Quy cười vang nói.
- Yến hoàng bệ hạ không muốn đánh tiếp?
Lông mi Trầm Côn có chút nhướng lên.
- Thực lực của chúng ta đã tới cấp độ này, chuyện nên làm hẳn là bày mưu nghĩ kế, chỉ điểm giang sơn mà không phải liều mạng ngươi chết ta sống như bọn mãng phu!
Yến Nan Quy cười tao nhã:
- Không bằng trận này chúng ta tính hòa. Như đã đặt cược, trẫm đem Tân Nguyệt Thành đưa cho Trầm Gia. Mà ngự thú sơn trang của Trầm Gia, đưa cho trẫm một ngàn con Độc Giác mã.
Một ngàn yêu thú đổi lấy Tân Nguyệt Thành!
Trầm Côn chặc lưỡi một cái, ném một cái ánh mắt dò hỏi về phía Bắc Địa Vương. Bây giờ, hắn không biết thiên hạ đại cục, cũng không biết một nghìn con Độc Giác mã cùng một tòa thành thị bên nào nặng bên nào nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.