Vũ Toái Hư Không

Chương 311: Không hợp cách, tất cả đều không hợp cách!!




Một thân ảnh bay lên, đưa ra câu trả lời.
- Lệ lão huynh, đừng lo lắng, đối thủ của ngươi là ta.
Trầm Côn đứng ở trên Đoạt Nhật Chi Quan, hướng về phía Lịch Cửu Tiêu đang đứng ngẩn người, ngoắc ngoắc ngón tay. Tuy rằng bộ dáng hắn lúc này có chút buồn cười, nhưng ở giữa thiên quân vạn mã đang yên lặng, tiếng cười của hắn vang lên, tự nhiên lộ ra một khí phách bất phàm.
Không ngờ lại là hắn?
Mọi người tất cả đều sửng sốt, không ai ngờ rằng, kẻ đầu tiên động thủ lại là Trầm Côn.
Trầm Côn vẫn còn đứng trên Đoạt Nhật Lâu, quay người lại có thể thấy Cửu Châu Chân Long, gần quan được ban lộc, chắc hẳn hắn sẽ là người thứ nhất được Chân Long xét duyệt a.
Nhưng chính hắn cũng không nhìn Chân Long.
Cái này khác gì bỏ lỡ cơ hội được Chân Long xét duyệt, bỏ lỡ luôn cả cơ hội có thể trở thành Cửu Châu Thánh Chủ.
- Tên tiểu tặc đáng khinh.
Ánh mắt Đông Ca hiện lên một tia kính nể:
- Cửu Châu Chân Long ở sau lưng, chỉ cần quay lưng lại, thì có thể xoay chuyển cả cuộc đời hắn. Vậy mà ngay cả nhìn một hắn cái cũng không… tâm tư như vậy, đại nghĩa đặt lên đầu tiên, trong Thiên Minh hào kiệt, chỉ có Thập tam.
- Tên gia hỏa mắt ti hí.
Nguyên Quân lúc này cũng kinh hãi nhìn Trầm Côn.
Nàng có nằm mơ cũng không thể ngờ, Trầm Côn lại không thèm để mắt đến Cửu Châu Chân Long. Cửu Châu Chân Long là do Trầm Côn phóng xuất, có công lớn nhất tái tạo Viêm Hoàng. Chỉ bằng công lao này, chỉ cần Trầm Côn xoay người một cái, cơ hồ không ai có thể tranh được với hắn. Nhưng thật không ngờ hắn thật sự lại không hề để ý.
- Cuồng Lôi, nếu ta không thể còn sống trở về, ngươi hãy nói lại cho những Thiên Quân khác.
Nguyên Quân thấp giọng dặn Cuồng Lôi.
- Ở trước mặt Chân Long, Trầm Côn không một chút động tâm,đủ để chứng minh hắn thật sự phản kháng lại Hoàng Kim Huyết Tộc, hắn là một thiết hán, có chữ tín, có thể tin.
Cuồng Lôi đỏ mặt, một khắc ngay khi Chân Long vừa xuất thế, hắn đã động tâm, thiếu chút nữa thì đẩy đám binh lính chung quanh để xông tới.
Trong mắt Chân Long, chỉ có thiên hạ đại nghĩa.
Lúc này, Trầm Côn vẫn không biết, chỉ một hành động vô ý của hắn đã gây nên một cơn sóng lớn như vậy. Cổ Nguyệt Hà đã nói, Cửu Châu Chân Long kia, hắn không có phần, vậy thì còn phải nhìn làm gì, tìm Lịch Cửu Tiêu thí nghiệm Vũ Hồn một chút quan trọng hơn.
Hơn nữa, làm quân vương ở nhân gian bất quá cũng chỉ trăm năm, làm sao có thể so với Trầm Côn làm Địa Tàng Vương?
Thân là người kế thừa của Địa Tàng Vương, hắn còn cần một danh phận Thánh Chủ ở nhân gian làm cái rắm gì nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trầm Côn căn bản không để Chân Long vào mắt, nhưng Chân Long lại không coi thường ân nhân của mình.
- Người kia.
Trước ánh nhìn đầy ngưỡng mộ của mấy chục vạn người, Chân Long mở miệng.
- Là ngươi đã thả ta ra, số mệnh Cửu Châu cũng vì ngươi mà xoay chuyển…Tại sao ngươi không quay đầu lại, để cho ta xem thử tư chất của ngươi?
Chân Long nói vậy, là muốn hắn chủ động xoay người lại?
Số mệnh ngàn năm của Cửu Châu, không ngờ lại chủ động nói chuyện với Trầm Côn, chỉ cần hắn quay người lại nhìn một cái… cơ duyên này…?
Giờ khắc này, nếu Trầm Côn đã thật sự có thể lên ngôi làm Cửu Châu Thánh Chủ, thì mọi người cũng không cảm thấy gì ngoài ý muốn.
Tất cả mọi người ngừng thở, ngơ ngác nhìn Trầm Côn.
- Long huynh, huynh không thấy được Hoàng Kim Huyết tộc đang muốn xử lý người sao? Ngươi còn bận việc của ngươi, ta giúp ngươi giải quyết Lịch Cửu Tiêu, ngươi nhất định tuyển cho Cửu Châu một vị hoàng đế tốt a.
Trầm Côn vung chân múa tay cười hì hì, bộ dáng như đã giết được Lịch Cửu Tiêu.
Thấy một màn như vậy, Chân Long lộ ra một tia tiếu ý.
- Quyền lực cũng không động tâm, cho dù nổi danh vẫn không đổi ý chí, nhân sinh trăm vạn, chỉ có một mình ngươi lại bỏ qua cơ duyên này…
Chân Long ngửa mặt lên trời thở dài.
- Ba ngàn năm Viêm Hoàng, chỉ có một chân quân tử, anh hùng như vậy a.
Lão huynh, Bần tăng trong mắt người thực sự vĩ đại như vậy sao.
Không nghĩ tới, hành động của mình lại đổi lấy một câu " Chân quân tử" của Chân Long. Trầm Côn cười thầm, một đạo bùa đã từ trong tay áo bắn về phía Lịch Cửu Tiêu.
Trầm Côn cùng Lịch Cửu Tiêu động thủ, Chân Long cũng thu hồi lại nhãn quang, đôi mắt màu vàng tức thì quét qua đám người đang đứng dưới mặt đất.
" Hắn đã bỏ đi cơ hội làm Thánh Chủ, kế tiếp, là ai?"
- Ta
Cuồng Lôi đột nhiên bạo rống một tiếng. Ngay khi đám Thiên Minh tướng sĩ nhíu mày, không hài lòng, hắn liền chụp lấy cơ hội, vỗ ngực
- Ta cũng không cần, Thập tam Thiên Quân một lòng vì việc công, Cuồng Lôi ta cũng không cam chịu làm người đi sau, ngươi cứ việc tuyển người, ta giúp ngươi giữ chân đám Hoàng Kim cẩu tặc.
Nói xong hướng về đám Thiên Minh binh lính, rống to.
- Các ngươi, đừng để ý đến Chân Long nữa, mau theo ta đi đánh chết đám Hoàng Kim cẩu tặc.
Bất quá cũng chỉ có vài trăm người đi ra, mười mấy vạn người, chỉ có mấy trăm cái này quả là một tỷ lệ quá thấp. Nhưng Chân Long lại mỉm cười gật đầu, vài cái long phiến ( vảy rồng) rơi xuống đầu đám người Cuồng Lôi.
- Tuy các ngươi không có mạng lên ngôi cửu ngũ, nhưng ta cho các ngươi số mệnh suốt đời vinh hoa, muôn đời được lưu danh sử sách. Cuối cùng, cả đời các ngươi sẽ đi theo Thánh Chủ thảo phạt Cửu Châu, lập vô số công lao, muôn đời hưởng vinh hoa phú quý.
- Ha ha, đa tạ.
Cuồng Lôi căn bản không để mấy lời đó trong lòng, hắn lúc này đang nhắm vào đám Hoàng Kim đại tướng, điên cuồng giết tới.
Một câu buông bỏ, có thể đổi lấy số mệnh được lưu danh thiên cổ? Đám Thiên Minh tướng sĩ còn lại nhìn vào đám người Cuồng Lôi, lúc này bọn hắn tưởng như sắp điên lên. Cơ hội trở thành Thánh Chủ vô cùng mơ hồ, mù mịt, nhưng là một danh tướng, sau khi chết đi được lưu danh sử sách, thì thật là tốt a.
Lập tức có mấy chục người noi theo Cuồng Lôi, nhưng Chân Long ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn bọn hắn một cái.
Nếu thực sự có lòng thì các ngươi chẳng phải đã sớm đi rồi sao? Đến khi nhìn thấy ưu đãi của ta mới đứng ra, chỉ là đám tiểu nhân, người như thế mà muốn trở thành Cửu Châu Thánh Chủ, chỉ sợ làm một con tiểu cầm cũng không đủ tư cách.
- Kế tiếp, là ai?
Chân Long tiếp tục hỏi.
- Ngươi xem, ta thế nào?
Ngoài dự đoán của mọi người, kẻ trả lời không ngờ lại là Đông Ca.
Thanh âm vừa buông ra, Đông Ca cũng bay lên trên đỉnh đầu Chân Long, ngạo nghễ liếc nhìn Cửu Châu Chân Long.
- Không phải là Viêm Hoàng nhất tộc thì không thể trở thành Thánh Chủ.
Chân Long nổi giận nói
- Ngoại tộc súc sinh, mau lui lại.
- Ha ha, không sai, ta không phải là Viêm Hoàng nhất tộc, bất quá ngươi cũng đừng mơ có thể chọn ra được Cửu Châu Thánh Chủ.
Đông Ca không phải là đến để muốn làm Chân Mệnh Thiên Tử, một lời không hợp, hắn liền lập tức rít gào, miệng mở rộng hơn cả Chân Long, muốn một ngụm nuốt luôn Cửu Châu Chân Long.
Nguyên Quân từ phía sau đánh tới, Ỷ Thiên kiếm lập tức chấn trụ miệng Đông Ca, quay đầu hỏi Chân Long.
- Chân Long, Cửu Châu Thánh Chủ, ta có cơ hội không?
- Ngươi?
Chân Long quét mắt nhìn Nguyên Quân, nói ba câu
- Khi còn sống, ngươi không chịu xưng vương, sau khi chết còn đến đây tìm náo nhiệt sao?
- Ngươi chỉ có thể là một tướng tài, có thể cầm quân thảo phạt thiên hạ, chứ không có có số mệnh Cửu Ngũ.
- Ngươi sớm đã có một lần, cần gì phải thêm một lần nữa?
Nói xong ba câu, ánh mắt của Chân Long liền hướng về những người khác.
Nguyên Quân đờ đẫn một chút, thiếu chút nữa thì bị Đông Ca đánh trúng, sau đó nàng cười khổ nói.
- Ta cũng không được sao? Chân Long tiêu chuẩn lựa chọn Thánh Chủ của ngươi rốt cuộc có những gì?
Chân Long cũng không trả lời nàng, mà lại chậm rãi hỏi.
- Kế tiếp là ai?
Hồi lâu vẫn không có ai trả lời.
Thiên Minh tướng sĩ rất muốn giết lên để đến gặp Chân Long, nhưng chính là người của Hoàng Kim Huyết tộc lại quá nhiều, nhất là sau khi Chân Long tự mồm nói ra, người thuộc Hoàng Kim Huyết Tộc không có khả năng trở thành Cửu Châu Thánh Chủ, làm cho bọn chúng lại càng ra sức, muốn phá hủy lựa chọn của Chân Long, quấy rối đám Thiên Minh tướng sĩ, không cho bọn họ thời gian để hỏi.
Cứ như vậy, Chân Long lặng lẽ liếc mắt nhìn qua toàn bộ Thiên Minh tướng sĩ.
Hắn thờ dài một hơi, sau đó bay về phía đại hải.
Ở đây có mười vạn quân, nhưng lại không có một ai xứng đáng là Cửu Châu Thánh Chủ.
Chân Long không ngờ lại bay đi.
Sĩ khí của Thiên Minh tướng sĩ tức thời toán loạn, Thập tam Thiên Quân không để ý tới Chân Long, Cuồng Lôi Thiên Quân chỉ lấy được số mệnh làm danh tướng, đại soái Nguyên Quân bị Chân Long cự tuyệt, mười vạn đại quân lại không có ai đủ tư cách…
Vất vả khổ chiến một ngày, vứt bỏ mấy vạn nhân mạng, hoàn toàn không có ý nghĩa sao?
Bất tri bất giác, Thiên Minh tướng sĩ sĩ khí thấp tới cực điểm, Hoàng Kim tướng lĩnh thấy vậy, liền lập tức chớp lấy cơ hội, huy động đại quân điên cuồng chém giết.
- Nguyên Quân, lui đi.
Thanh âm của Bất Thế Bình Tiên rơi vào tai Nguyên Quân.
- Chúng ta đã thất bại, không thể tiếp tục để binh lính chịu chết.
- Không!!!
Nguyên Quân không cam lòng gầm lên giận dữ.
- Vì Chân Long này mà Thiên Minh đã phải trả giá quá đắt…. Nếu Chân Long không chọn ta, cũng nhất định phải khiến hắn ở lại Thiên Minh.
- Nguyên Quân.
Thanh âm của Bất Phụ Thiên Hạ cũng truyền ra.
- Ngươi nhất định phải bình tĩnh, Chân Long đi rồi, còn có biện pháp tìm trở về, thế nhưng tướng sĩ chết sạch, thì Thiên Minh coi như xong rồi, lúc đó ngươi có tìm được Cửu Châu Chân Long cũng sẽ không có biện pháp tranh đoạt thiên hạ.
Nguyên Quân cắn chặt răng, cắn vào môi đến chảy máu, nàng bình tĩnh suy tư một hồi.
- Ta sẽ không sao.
Nàng bình tĩnh phân phó nói.
- Còn có Quang Minh Hoàng, lấy ánh mắt của hắn, thì nhất định sẽ điều viện quân đến… lúc đó quyền chỉ huy giao cho Quang Minh Hoàng, ta sẽ lo Chân Long.
Quét mắt, Chân Long đã bay về đại hải phía đông, Nguyên Quân cũng đã truy đuổi tới.
Đông Ca cũng đuổi tới.
Chân Long tranh đoạt chiến, tựa hồ vẫn chưa có hồi kết?
Tuy rằng bên ngoài vẫn liều mạng ẩu đả, nhưng trong lòng ai cũng có những nghi vấn khó hiểu… Hoàng Kim Huyết tộc không được, Thiên Minh cũng không được, mấy chục vạn người không được, vậy rốt cục tiêu chuẩn chọn lựa của Chân Long là gì a.
Điều kiện như thế nào mới phù hợp với lựa chọn của Chân Long đây?
Giờ khắc này, Tiếu Đông Phong đang ở trên chiến hạm cũng có tâm tư như vậy. Hắn vừa mới nhận được tin tình báo, Chân Long tranh đoạt chiến đã thất bại.
- Chúa thượng, nhòm Thiên Quân đã thất bại, ngươi không thử đi một lần sao?
Tiếu Đông Phong có chút hăng hái hỏi.
- A?
A Phúc đang ở trên giường tránh lạnh,run rẩy, ngây ngốc hỏi.
- Đông, Đông Phong, ngươi nói ta nên đi sao?
Người này…. Đông Phong bất đắc dĩ cười.
- Chuyện khác ta có thể thay ngươi làm chủ, nhưng cái này là Chân Long số mệnh… Ha ha, ngươi dù sao cũng là chúa thượng, chính mình quyết định đi, kia kia.
A Phúc leo lên cửa sổ nhìn ra ngoài, Thiên Minh tướng sĩ đang từ trong thành chiến đấu, thi thể chất thành núi, tiên huyết nhuộm đỏ biển khơi.
Cái này… thật là đáng sợ.
- Ta không đi.
A Phúc nhanh nhẹn chui trở lại vào chăn.
- Không đi coi như xong, số mạng là thứ không thể cưỡng cầu.
Đông Phong cũng không tin Chân Long sẽ nhìn trúng A Phúc, dứt khoát cũng không cưỡng cầu. Hắn cảm ứng một chút phát hiện Đông Ca đang đuổi theo Chân Long tới gần nơi này, vội vàng nói.
- Đông Ca sắp đến, chúa thượng, hạm đội cứu viện đã bắt đầu hành động, vì sự an toàn của ngươi, kỳ hạm trước tiên mau lui lại đai hải a.
- Hảo, hảo, chủ ý này rất tốt.
A Phúc rất thích hai chữ " lui lại" này.
Chính là mới từ trên giường bò ra, sắc mặt A Phúc liền biến đổi, không đúng, Cuồng Lôi nói… Đại thiếu gia cũng ở trong thành.
- Chúa thượng, làm sao vậy?
- Đông Phong, nếu soái hạm của ta lui lại, thì những người trong thành còn có thể sống sót nữa không?
A Phúc run rẩy cắn môi đến trắng bệch.
- Hoặc ít ra còn có thể sống sót được một ít chăng?
- Không có kỳ hạm chỉ huy.
Đông Phong thanh âm có chút nặng nề.
Hẳn là đại bộ phận sẽ chết trận, bất quá cũng không có biện pháp, Đông Ca đang đến gần, bảo vệ tính mạng của chúa thượng là quan trọng nhất.
- Ta không đi.
A Phúc sợ tới mức tiểu cả ra quần, nhưng trên khuôn mặt mập mạp lại xuất hiện một vẻ kiên quyết chưa từng có, nói:
- Ta phải đi cứu người… Đông Phong, lần này ta không thể nghe lời ngươi… Ta phải đi cứu người.
- Chư quân tướng sĩ.
Ở trên trời, Cửu Châu Chân Long đang bị Đông Ca truy đuổi, A Phúc lại xông lên đài chỉ huy trên kỳ hạm, điên cuồng hét lên.
- Xuất binh, mau đi cứu người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.