Vũ Toái Hư Không

Chương 183: Đại giới




- Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt.
Chu sư thúc kinh hỉ hô to một tiếng:

- Các đệ tử, lập tức bày Thiên Cơ đại trận. Không để cho Trầm Côn nói gì cả, gặp hắn lập tức tru sát.

- Chu sư thúc, môn chủ vừa mới hạ mệnh lệnh…

- Mệnh lệnh nào hả? Ngươi đã nghe rõ chưa?

Mắt nhìn tên đệ tử, Chu sư thúc lạnh lùng cười:

- Dù sao ta cũng không nghe thấy mệnh lệnh của môn chủ. Ta chỉ biết giết chết Trầm Côn, Hoàng sư huynh mới có thể tỉnh lại.

Các đệ tử trầm mặc một lát, đột nhiên cười ha ha:

- Đúng rồi. Môn chủ vừa rồi hình như có nói gì đó, nhưng ta không nghe rõ.

- Chính là, chính là… Này, ngươi nghe rõ mệnh lệnh của môn chủ sao?

- Âm thanh của môn chủ quá nhỏ, ta nghe không rõ.

Những môn nhân này hoặc là sư huynh đệ của Hoàng Hành, hoặc là con cháu vãn bối của hắn. Vừa nghĩ tới Hoàng Hành còn đang bất tỉnh vĩnh viễn, bọn hắn lập tức không để tâm đến mệnh lệnh của Kha Tây. Mấy trưởng lão mặc hắc bào lấy đồ chuyên dụng của phong thủy sư là la bàn cùng thạch anh. Còn các đệ tử cấp thấp bỏ đi hắc bào, thay vào đó là nhuyễn giáp. Đoàn người đằng đằng sát khí tiến ra ngoài.
A La cõng Trầm Côn qua cánh cửa, tiến vào đến giữa sân.
Từ lúc Trầm Côn hút độc tố Thiên Cơ Biến đến giờ đã nửa canh giờ. Toàn thân hắn biến thành màu vàng, không có khí lực gục trên lưng A La. Lúc này, Thực Cốt Tán trong cơ thể cũng đã bị Thiên Cơ Biến dẫn phát, làm mất đi linh khí phòng ngự trong cơ thể, hệ thống miễn dịch hoàn toàn bị phá hư. Lúc này, độc tố đã lan tràn tới mỗi tế bào trong cơ thể.
Trong thân thể A La tuy rằng đã áp chế chỉ còn lại một phần nhỏ độc tố, nhưng trên lưng nàng phải cõng một đại nam nhân hơn một trăm cân chạy với tốc độ cao nhất trong nửa canh giờ. Lúc này nàng cũng đã rất mệt mỏi, người đổ đầy mồ hôi, hai chân hơi hơi run rẩy. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nhìn mấy hắc bào lão nhân trước mặt, A La khẽ nhíu mày quát:

- Ai là đương gia nơi này, ta có chuyện muốn nói.

Các đệ tử sớm đã sốt ruột muốn báo thù, căn bản không để cho A La cơ hội nói chuyện. Một đệ tử kích động xuất ra trường thương, cố gắng đâm tới trước mặt A La.
A La huy kiếm đẩy trường thương ra:

- Ta đến đây không phải là để đánh nhau. Gọi đương gia các ngươi ra đây.

- Xuống âm tào địa phủ rồi hẵng nói.

Các đệ tử đồng loạt đánh tới. Phía trước đâm ra đại thương, chém ra đao kiếm. Phía sau đồng loạt giương cung lắp tên, giơ cao cường nỏ. Cung tiễn, nỗ tiễn như mưa rơi bắn về phía A La.

- Đám quỷ bẩn thỉu chết tiệt.

A La phẫn hận mắng một câu, đành phải huy kiếm đón đỡ. Nếu như lúc này nàng khôi phục lại thực lực của mình, cũng không phải sợ hơn chục đệ tử cấp thấp này. Nhưng mà lúc này nàng phải cõng Trầm Côn cao lớn hơn mình rất nhiều, làm hạn chế hơn phân nửa chiêu thức. Khó khăn lắm mới ngăn chặn được binh khí của đám người. Phốc, phốc, hai mũi tên dài đâm trúng cánh tay trái.
Cố gắng chịu đau, A La cúi đầu dùng miệng cắn lên mũi tên, dùng sức rút tên ra. Lập tức, hai cỗ máu tươi từ trong cánh tay phun ra.
Ném hai mũi tên xuống mặt đất, A La cả giận nói:

- Ta thực sự có việc, đừng ép ta phải giết các ngươi.

Trong âm thanh của nàng tràn ngập bi phẫn cùng bất đắc dĩ. Nhưng mà đệ tử Thiên Cơ môn trả lời:

- Yêu nữ rất lợi hại. Các đệ tử, chuẩn bị Tiên Thiên linh khí kỳ.

Không biết là trưởng lão nào rống lớn một tiếng. Các đệ tử chỉ để lại hơn chục người trì hoãn A La. Những người khác lập tức lui về phía sau, kết thành một loại trận pháp kỳ diệu xung quanh trưởng lão. Sau đó, Chu trưởng lão ở trong đám đệ tử giơ cao cánh tay, hô to:

- Thiên mệnh tại nhân, Tiên Thiên linh khí tụ hợp.

- Hô

- Hô

- Hô

Trong sân bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong. Nhìn kỹ lại, mỗi cơn gió ẩn chứa linh khí tạo thành xiềng xích. Gió đến dày đặc bao nhiêu, xiềng xích to dày cỡ đó. Những cuồng phong này vòng quanh A La vài vòng, sau đó dần dần biến mất, chỉ lưu lại xiềng xích linh khí trên người A La.
Hơn một trăm xiềng xích quất chặt quanh người A La, khóa chặt tay chân nàng. Lúc này A La cùng Trầm Côn trên lưng nàng giống như chiếc bánh trưng được gói lại.

- Ha ha. Yêu nữ, ta xem ngươi còn làm sao mà trốn được?

Chu sư thúc cười lớn một tiếng:

- Các đệ tử, đem yêu nữ cùng với Trầm Côn treo cổ lên.

- Tuân mệnh.

Các đệ tử Thiên Cơ môn mỗi người cầm lấy một cái xiềng xích, rất nhanh di chuyển. Mà xiềng xích được bọn họ kéo, càng ngày càng xiết chặt. A La cúi đầu xuống nhìn, vài cái xiềng xích như đã muốn mài rách làn da, vặn vào trong thịt. Mà Trầm Côn ở sau lưng nàng, dường như cũng nghe thấy tiếng gẫy của xương cốt.
Nếu không hạ tử thủ, đừng nói là cứu người, chỉ sợ là mình cùng Trầm Côn cũng sẽ bị giết chết.
A La thở dài, nàng đến là để van cầu Thiên Cơ môn. Vốn không muốn giết người, nhưng cục diện bây giờ đã làm cho nàng không thể không giết.

- Ai! Đành phải vận dụng chiêu đó rồi.

A La đột nhiên nhắm hai mắt lại, bầu trời trên đầu nàng dần dần mờ ảo.

- Chu sư thúc, yêu nữ dường như sắp sử dụng cấm chiêu.

Đệ tử Thiên Cơ môn kinh hô.

- Không sợ.

Nhìn kỹ bộ dạng của A La, Chu sư thúc lớn tiếng nói:

- Yêu nữ này chính là Hoàng Nguyên thượng đoạn, đừng hòng có thể đảo ngược được linh khí thiên mệnh đã bị khóa.

- Thiên mệnh? Nếu ta dùng để giết các ngươi thì sao?

Tóc A La trong nháy mắt biến thành màu tuyết trắng. Trên bầu trời trăng, sao cũng đã biến mất, biến ảo thành một mảnh trắng mờ mịt.

- Đây là…

Chu trưởng lão nhớ lại một truyền thuyết, hắn đã đánh giá quá thấp bạch y nữ nhân này. Nàng tuyệt đối không chỉ đơn giản là một Hoàng Nguyên thượng đoạn.

- Các đệ tử, mau.

Chu trưởng lão muốn nhắc nhở các đệ tử mau tránh xa, nhưng lúc này đã là quá muộn. Chỉ thấy A La mở to mắt, một đôi mắt đẹp mê người lúc này đã biến thành trắng dã.

- Hiên Viên Thiên Chi kiếm.

A La nhẹ nhàng nói năm chữ.

- Bật, bật, bật.

Khóa linh khí trên người nàng lập tức nổ tung, sau đó những mảnh nhỏ này lại bị A La hút lên trên người, ở sau lưng nàng kết thành một thanh đại kiếm. Đại kiếm phóng lên cao, xuất vào không trung trắng xóa. Nghìn vạn đạo trường kiếm từ trên trời giáng xuống, giống như là mưa to rửa sạch sân Thiên Cơ môn.

- Ầm… Ầm…

Gạch dưới sân bị kiếm vũ làm cho vỡ tung.

- Ầm… ầm…

Phòng ốc cũng bị kiếm vũ đánh sụp.
Lúc này thiên địa biến sắc, tất cả đều khuynh đảo dưới thân kiếm. Phân đà Thiên Cơ môn trong chốc lát hôi phi yên diệt, biến thành một đống hoang tàn. Tại đây quỷ thần kinh khóc, càn khôn xoay chuyền dưới thân kiếm.
Sau một lúc, bụi mù tan hết, hơn chục đệ tử Thiên Cơ môn đã không còn thấy bóng dáng, trên mặt đất chỉ còn một mớ huyết nhục hỗn độn. Mà mấy hắc bào trưởng lão tuy rằng còn sống, nhưng uể oải ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn A La, lẩm bẩm nói:

- Tiên môn chi kiếm… Tại sao ngươi lại có được kiếm pháp của thần?

Không trả lời, A La vẫn lơ lửng giữa không trung. Bên người còn tản ra kiếm khí mời ảo. Tóc của nàng cũng vẫn còn trắng xóa, đôi mắt vẫn không một chút thay đổi. Một chiêu kiếm pháp này tên là Hiên Viên Thiên Chi kiếm, cùng với một chiêu kiếm ngày hôm qua A La đối phó với Huyền Khổ chính là Thương Khung Địa Chi kiếm, còn một chiêu kiếm chưa từng xuất hiện tại nhân gian là Cấm Kỵ kiếm pháp, nó được xưng là tiên môn tam kiếm. Lý Trích Tiên từ thiên môn lấy được thần chi tam kiếm, cũng chính là ba chiêu võ công mạnh nhất của A La.

- Đại giới.

Nhân loại sử dụng kiếm pháp của thần, nhất định phải trả giá một ít đại giới. Huống hồ lúc này còn bị thương, trúng độc, giống như là đèn hết dầu.
Cùi đầu bạc nhìn xuống trước ngực mình, lại nhìn đầu Trầm Côn trên vai, A La chợt phát hiện tóc của của nàng biến đã biến thành hai màu hắc bạch, màu đen muôn thuở đã mất đi. A La cười khổ một tiếng:

- Lý Trích Tiên, ngươi quả nhiên là không gạt ta. Thôi động Hiên Viên Chi kiếm, tất phải nhận thiên khiển. Nhưng mà như thế này cũng là tốt rồi. Dù sao ông trời còn để lại cho ta một mạng, chỉ là mất đi nhan sắc mà thôi.

A La cười cười, hạ xuống mặt đất, chao đảo suýt nữa không đứng vứng. Nàng chống trường kiếm đi tới chỗ cao nhất đống hoang tàn Thiên Cơ môn, chậm rãi ngồi xuống.

- Các ngươi không chịu nghe lời ta nói. Ta sẽ đợi, đợi đến khi nào các người nghe ta nói mới thôi.

Các hắc bào trưởng lão đã sớm sợ ngây người. Bọn họ dù sao cũng chỉ là phong thủy sư không am hiểu chiến đấu, chưa từng gặp qua trận huyết tinh mạnh mẽ như thế.

- Yêu nữ, yêu nữ.

Không để ý tới lời nhục mạ của bọn họ, A La đem Trầm Côn đặt bên cạnh, nhắm mắt yên lặng chờ đợi.
Sau một lúc, trên không rốt cục truyền lại một tiếng thở dài:

- Thiên mệnh không thể nghịch chuyển a.

Kha Tây từ bên ngoài thành trở về, nhìn bộ dạng đầu bạc của A La, một bên còn có Trầm Côn đang hôn mê, nhất thời đại khái đoán được sự tình. Sau đó hắn quay đầu hướng về phía mấy trưởng lão quát mắng:

- Là các ngươi buộc hắn phải động thủ phải không? Vì cái gì phải động thủ, không nghe lời phân phó của ta sao?

- Môn chủ, chúng ta chỉ là…

- Các ngươi chỉ muốn báo thù cho Hoàng Hành?

Kha Tây phẫn nộ giống như một con mãnh quỷ, mắng to:

- Muốn báo thù, liền không nghe mệnh lệnh của môn chủ sao? Đồ khốn, đồ khốn, các ngươi không biết sao? Ta đã tính ra Thiên Cơ môn hôm nay sẽ xảy ra tai ương, mới không cho các ngươi động thủ.

- Nếu đã tính ra, ngươi vì sao lại không nói rõ ràng?

Các trưởng lão phẫn nộ, nhưng mà lập tức hiểu được nỗi khổ tâm của Kha Tây. Phong thủy sư nếu dám đem tính toán tự mình nói ra, sẽ gặp phải thiên khiển.
Kha Tây đã rất nhiều lần bị thiên khiển. Vì vậy đã từ rất lâu, hắn đã không tự mình nói ra quẻ bói đến tương lai.

- Ai, việc này cũng nên trách ta.

Kha Tây ảm đạm cúi đầu, không lòng có nhiều mâu thuẫn khó giải quyết. Vừa rồi hắn xem dạ quan thiên tượng cũng biết Thiên Cơ môn sẽ có một trận đại chiến. Nhưng hắn cũng quan sát thấy, tại phần mộ tổ tiên xảy ra chuyện lớn, tự mình phải đi ra ngoài thành một lần.
Một mặt là đệ tử, một mặt là phần mộ tổ tiên. Tại Cửu Châu đại lục luôn lấy hiếu làm trọng, Kha Tây chỉ có thể lựa chọn đi đến phần mộ tổ tiên trước, đồng thời để lại ám chỉ cho các đệ tử. Nhưng mà các đệ tử không có đem lời của hắn để trong lòng.
Ai! biết đến vận số càng nhiều, khổ não cũng càng nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.