Vu Thần Kỷ

Chương 888: Một miếng vỏ cây




Thu hồi Cửu Dương Qua, chân đạp Bắc Đẩu Thất Tinh Bộ, bộ pháp lóe lên mơ hồ có kim quang nhộn nhạo, mỗi một bước đạp xuống đều có một mảng ánh sáng chói lóa ngưng tụ hư không, như tinh tú hằng cổ bất diệt chiếu rọi hư không.
Cầm Cửu Dương Đãng Ma Kiếm, thi triển ra một bộ kiếm pháp Vũ Dư đạo nhân truyền thụ, Cơ Hạo động tác thong thả, từng chiêu từng thức nghiêm ngặt có độ, kiếm thế triển khai dẫn động thiên địa phong vân, Lưu Diễm Hải theo đó nhấc lên sóng cao nghìn trượng.
Mỗi một chiêu thi triển ra, chín phù ấn màu vàng chất chứa vô số huyền diệu trên thân kiếm Cửu Dương Đãng Ma Kiếm liền phun trào ánh sáng chói lóa, như chín vầng mặt trời nho nhỏ xếp thành hàng chữ Nhất ở trên thân kiếm, phóng ra khí tức cường đại làm người ta hít thở không thông.
Mỗi một chiêu thi triển qua đi, trong kiếm thế đều có một luồng nhiệt lực đáng sợ đang ngưng tụ. Cơ Hạo khi vừa mới bắt đầu vung bảo kiếm vẫn thoải mái sung sướng, nhưng sau ba năm chiêu thức, bảo kiếm càng lúc càng nặng, lấy thân thể mạnh mẽ có thể so với cao giai Vu Đế của hắn cũng dần dần không cầm giữ được.
Giống như toàn bộ thiên địa đều đặt ở trên thân Cửu Dương Đãng Ma Kiếm, mang tới cho Cơ Hạo áp lực vô cùng.
Dần dần, một bộ kiếm pháp còn thi triển chưa đến một thành, lực lượng tích tụ trên kiếm thế của Cơ Hạo đã ép đến mức xương khớp toàn thân hắn hầu như vỡ vụn từng tấc một, hắn cũng không sao khống chế kiếm thế nữa, chỉ có thể hét to một tiếng, hai tay cầm chuôi kiếm, vung trường kiếm tám thước hung hăng bổ về phía trước.
Chín mảng phù văn màu vàng trên thân kiếm đồng thời hiện lên một mảng ánh sáng mạnh, vang lên ‘Ông’ một tiếng, mặt trời bên trên hơi ảm đạm đi, một đạo kiếm quang nhanh chóng như lửa, cuồng dã như sét từ trên thân Cửu Dương Đãng Ma Kiếm chợt lóe, hóa thành một đạo kiếm khí to lớn cao nghìn trượng, rộng mấy chục trượng gào thét mà đi.
Kiếm khí ánh vàng rực rỡ chất chứa khí tức vô cùng uy nghiêm đã xé rách mặt nước Lưu Diễm Hải, cấp tốc lướt thẳng tắp về phía trước. Nơi kiếm khí đi qua, lượng lớn nước biển nháy mắt bị bốc hơi, trên Lưu Diễm Hải xuất hiện một vệt thẳng tắp rộng vài dặm, sâu trăm dặm.
Tổng cộng mười tám hòn đảo núi lửa hoạt động phun lửa chắn trước kiếm khí, kiếm khí ánh vàng rực rỡ cấp tốc lướt qua, mười tám đảo núi lửa nhỏ nhất chỉ bảy tám dặm phạm vi, lớn nhất ngàn dặm bị kiếm khí xẹt qua, từng cột sáng vàng huy hoàng phóng lên cao, mười tám hòn đảo huy hoàng ở trong kim quang vô thanh vô tức hòa tan, một chút tro bụi cũng không còn lại.
Một kiếm chém sập mười tám đảo núi lửa, kiếm khí lướt bay ba ngàn dặm!
Cơ Hạo cầm Cửu Dương Đãng Ma Kiếm, toàn thân mồ hôi như mưa rơi, tứ chi run rẩy không thôi, thân thể cường hãn đã tiêu hao toàn bộ khí lực, hắn thiếu chút nữa ngay cả khí lực thẳng người cũng không có.
Nhưng trong lòng hắn lại mừng như điên không thôi. Uy năng Cửu Dương Đãng Ma Kiếm, uy lực bộ kiếm pháp này của Vũ Dư đạo nhân, hai cái cộng vào nhau, Cơ Hạo chỉ phát huy không đến một phần vạn lực lượng trong đó, đã có lực sát thương đáng sợ như thế!
Chưa thấy Vũ Dư đạo nhân mặt lộ vẻ cười đắc ý, mà sắc mặt Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân càng thêm cay đắng sao?
Cơ Hạo cầm Cửu Dương Đãng Ma Kiếm, phát huy ra uy lực càng cường đại, lại càng khiến Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân khó chịu!
“Đa tạ sư tôn ban kiếm! Đa tạ sư tôn ban pháp!” Cơ Hạo hai tay nâng Cửu Dương Đãng Ma Kiếm, quỳ gối giữa không trung, hướng Vũ Dư đạo nhân liên tục dập đầu vang chín cái.
Đứng dậy, Cơ Hạo nghiêm nghị hướng Thanh Vi đạo nhân cũng dập đầu vang chín cái, cung kính nói: “Đa tạ nhị sư bá hậu thưởng, nhị sư bá hao tổn tinh huyết thành toàn đệ tử, đại ân đại đức đệ tử ghi nhớ trong lòng!”
Thanh Vi đạo nhân cũng cười lên rất ấm áp. Gương mặt hắn vẫn cứng ngắc như tấm ván cửa, nhưng trong ánh mắt lại đã thêm vài phần ôn hòa. Hắn nhìn Cơ Hạo biết tiến thối, hiểu lễ tiết, tán dương gật gật đầu: “Ừm, quả nhiên là đệ tử vô cùng tốt. Tam đệ, đệ tử này ngươi thu không sai.”
Vũ Dư đạo nhân ngửa mặt lên trời cười dài ‘Ha ha’, trong mắt hắn lóe ra tinh quang, đột nhiên hướng toàn thân Cơ Hạo quét một lần.
“Y? Hộ thân pháp y kia của ngươi…” Vũ Dư đạo nhân đột nhiên phát hiện, Kim Ô Liệt Diễm Bào hắn tự rèn mà thành cho Cơ Hạo lại không thấy đâu nữa. Hắn thoáng cảm ứng một chút, liền phát hiện Kim Ô Liệt Diễm Bào là bị người ta bạo lực phá hủy.
“Pháp y sư tôn ban tặng bị ma đầu phá hủy rồi.” Cơ Hạo cười khổ nói: “Bọn ma đầu này thực lực quá mạnh, đệ tử không ngăn được.”
Vũ Dư đạo nhân trầm ngâm một lát, hắn đột nhiên lấy ra một viên kim đan to bằng ngón cái, toàn thân màu vàng nhạt như hổ phách, long lanh trong suốt như hạt châu hoàng ngọc, bên trong mơ hồ có chín phù văn cực kỳ nhỏ bé như ẩn như hiện.
“Mộc đạo hữu, đây là Cửu Chuyển Uẩn Hồn Đan đại huynh luyện chế, là vô thượng linh đan duy nhất trong thiên địa có tác dụng đối với chúng ta các tồn tại cấp độ này thần hồn bị thương.” Vũ Dư đạo nhân thưởng thức viên đan dược này, cười ha ha nhìn Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân.
Mắt Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân thoáng cái ngây ra.
Hoa đạo nhân còn tốt chút, vẻ mặt hắn lạnh lùng nghiêm túc nhìn viên Cửu Chuyển Uẩn Hồn Đan đó, ánh mắt lóe lên không biết đang nghĩ cái gì.
Nhưng tròng mắt Mộc đạo nhân thiếu chút nữa bị viên đan dược đó hấp dẫn từ trong hốc mắt nhảy ra. Hắn nhìn chằm chằm viên Cửu Chuyển Uẩn Hồn Đan, cho dù là Cơ Hạo cũng nhìn ra sự khát vọng của hắn đối với viên đan dược này.
Trong lòng Cơ Hạo khẽ động.
Lấy đạo hạnh tu vi của Mộc đạo nhân, lấy tâm cảnh của hắn, cho dù là bảo bối tốt bao nhiêu đặt trước mặt hắn, hắn cho dù động lòng, cũng sẽ không biểu hiện như vậy!
Hắn có biểu hiện như thế, giải thích duy nhất chính là, tâm cảnh Mộc đạo nhân đã bị hao tổn!
“Vũ Dư đạo hữu!” Mộc đạo nhân dồn dập nói.
“Ừm, bần đạo vừa rồi còn có hoài nghi, hiện tại bần đạo dám khẳng định, tâm thần đạo hữu ngươi đã bị hao tổn!” Vũ Dư đạo nhân nghiêm túc nhìn Mộc đạo nhân, lạnh lùng nói: “Ngươi và các vực ngoại thiên ma đó, rốt cuộc khúc mắc thế nào? Sao có thể khiến tâm cảnh ngươi phập phù như vậy?”
Hoa đạo nhân tiến lên một bước, chắn trước mặt Mộc đạo nhân, hắn trầm giọng nói: “Vũ Dư đạo hữu…”
Vũ Dư đạo nhân ngắt lời Hoa đạo nhân, hắn trầm giọng nói: “Bần đạo mặc kệ các hoạt động lén lút của các ngươi, viên Cửu Chuyển Uẩn Hồn Đan này, đại huynh luyện chế cũng rất tốn sức, mỗi ngàn năm cũng chỉ có ba năm viên xuất phẩm, hơn nữa quá khứ tích trữ, bị đám đệ tử không nên thân kia của bần đạo lãng phí hơn phân nửa.”
Cơ Hạo cười lên ‘Ha ha’.
Thanh Vi đạo nhân tức giận trừng mắt nhìn Vũ Dư đạo nhân một cái —— lời này cũng chỉ có Vũ Dư đạo nhân có thể đúng lý hợp tình nói ra. Môn nhân đệ tử Vũ Dư đạo nhân tính cách thẳng thắn hào sảng, thấy việc bất bình liền rút kiếm mà lên, đánh nhau vật lộn đó là chuyện thường, tâm thần bị hao tổn càng bình thường.
Cho nên Vũ Dư đạo nhân thường xuyên chạy tới đàn tràng của Đại Xích đạo nhân, nhìn trông mong đem Cửu Chuyển Uẩn Hồn Đan tồn kho lấy đi hơn phân nửa.
Đến hiện tại, cho dù là Đại Xích đạo nhân muốn lấy ra một hai viên Cửu Chuyển Uẩn Hồn Đan, đó cũng là chuyện không dễ dàng, thật sự là bị đám môn nhân đệ tử kia của Vũ Dư đạo nhân lãng phí quá nhiều, nhiều lắm rồi.
“Một viên này, sợ là một viên duy nhất trong ba năm trăm năm tới đây.” Vũ Dư đạo nhân nhìn Mộc đạo nhân cười nói: “Đạo hữu một cái lượng kiếp sẽ lột da một lần. Bần đạo muốn đạo hữu sau khi tiến vào Bàn Cổ thế giới, lột xuống cái vỏ cây thứ nhất!”
Mộc đạo nhân ngẩn ngơ, Hoa đạo nhân cả giận hừ một tiếng.
Vũ Dư đạo nhân cười thưởng thức Cửu Chuyển Uẩn Hồn Đan, chậm rãi nói: “Cửu Chuyển Uẩn Hồn Đan không phải thứ gì tốt, nhưng tâm thần bị hao tổn, đối với chúng ta tồn tại bực này mà nói, ha ha!”
Mộc đạo nhân trầm mặc một lát, lắc đầu, thở dài một hơi, vung tay ném ra một cuộn vỏ cây bích quang ngập trời.
Vũ Dư đạo nhân búng ngón tay, Cửu Chuyển Uẩn Hồn Đan bay vào trong tay Mộc đạo nhân.
Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân nhìn nhau một cái, đồng thời lắc đầu không nói, đều nhập vào hư không biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.