Vu Thần Kỷ

Chương 739: Dung hợp Thiên Nhãn




Nguyên Nguyệt nhất mạch người đến vội vàng, rời khỏi càng thêm hoảng loạn.
A Phái La bị Cơ Hạo một quyền đánh thành hai đoạn, thiếu chút nữa bị đánh chết ngay tại chỗ. Lực sát thương đáng sợ của Cơ Hạo làm những người này rối loạn đầu trận tuyến, sau khi bỏ lại vài câu uy hiếp liền vội vàng rời khỏi.
Xích Phản tập đối với điều đó thì không có nhiều ý kiến.
Nơi này có quá nhiều tang vật không thể xuất hiện trước mặt người khác, cách mỗi một thời gian, luôn có người mất của hổn hển tụ tập một đám người tới tìm bảo vật nhà mình mất trộm. Loại kiều đoạn đánh tới tận cửa này trải qua quá nhiều rồi, những người khống chế phía sau màn của Xích Phản tập cũng sẽ không đem chuyện này đặt trong lòng.
Cơ Hạo thu Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn, lại lôi kéo Tự Văn Mệnh và Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm nói thầm suốt cả đêm, Cơ Hạo thay hình đổi dạng lén rời khỏi Xích Phản tập, một đường hướng bắc.
Mà Tự Văn Mệnh thì mở hết tốc độ quay về Bồ Phản, Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm càng liên tục phát ra thư lệnh cầu viện nhà mình, bởi vì giao dịch giữa Cơ Hạo cùng Đế Lạc Lãng, mạch nước ngầm mơ hồ kích động hẳn lên.
Nha Công biến thành một con quạ đen bình thường, uể oải rúc ở trong tay áo Cơ Hạo không lộ mặt, hai con rắn nhỏ càng biến thành nhỏ bé như con giun, một trái một phải quấn ở trên móng vuốt của Nha Công nghỉ ngơi.
Cơ Hạo dọc theo đường đi thi triển thủy độn thuật, mượn dùng mấy cái thủy hệ khổng lồ của Xích Phản sơn làm ngọn nguồn, nhanh chóng đi về phía bắc.
Long tộc thế lực ngầm khổng lồ, nhất là ở trong các phe thuỷ tộc càng có lực ảnh hưởng có thể so với Cộng Công thần tộc, trong mấy cái thủy hệ này, long tộc lén lút bày ra hàng trăm thủy phủ bí ẩn to nhỏ.
Nương lệnh bài của Ngao Lễ, Cơ Hạo dọc theo đường đi mượn truyền tống pháp trận của mấy chỗ thủy phủ long tộc, tiết kiệm của hắn rất nhiều thời gian đi đường. Chỉ hao phí ba ngày thời gian, hắn đã đi tới tận cùng phía nam lãnh địa trực thuộc Lương Chử thành.
Cây rừng dày đặc, bèo nước xanh thẫm ở trong nước sông như thủy quỷ tóc dài cấp tốc múa lên. Cơ Hạo gạt ra mấy cây bèo cực kỳ đầy đặn khổng lồ, lặng lẽ bước lên bờ sông. Hắn hướng bốn phía nhìn quét một phen, trong rừng thâm thúy không có bóng người.
Chân trời xa xa có tiếng ầm ầm trầm thấp truyền đến. Cơ Hạo nhìn chăm chú, chỉ thấy một ngọn núi toàn thân màu đồng xanh lơ lửng hầu như dán ngọn cây chậm rãi trượt qua. Dưới tù trên nhọn, trên ngọn núi bên trên đại khái hơn năm trăm mẫu mở ra mấy chục động quật lớn nhỏ, nhiều Ám tộc phó binh cưỡi song đầu dực long (rồng hai đầu có cánh) ra ra vào vào ở trong những hang động đó.
Đây là lệ thuộc đội ngũ dị tộc trinh sát tuần hành trực tiếp Lương Chử thành.
Cơ Hạo xa xa đánh giá một phen, trong ngọn núi bay này có mười mấy chiến sĩ Già tộc, quản lý gần ngàn phó binh Ám tộc, còn có nô binh nhân tộc số lượng không rõ theo quân nghe dùng.
Nhanh chóng rời xa bờ sông, Cơ Hạo chân đạp gió mát kề sát đầu bụi cỏ trong rừng cấp tốc lướt đi.
Trước đó vài ngày, Đế Lạc Lãng ở Nghiêu Sơn thành bị Cơ Hạo khuất phục, cố ý vô tình nói ra nhiều bí mật của dị tộc, kết hợp Tự Văn Mệnh cung cấp tình báo đến từ Vu Điện, Cơ Hạo biết xung quanh Lương Chử thành dày đặc cấm chế, hơi vô ý sẽ bị dị tộc phát hiện hành tung của mình.
Cho dù hiện tại Lương Chử thành đã bị phá hủy, sức nắm giữ của dị tộc đối với lãnh địa xung quanh đã yếu đến cực hạn, nhưng nơi này dù sao cũng là sào huyệt dị tộc kinh doanh nhiều năm, Cơ Hạo không dám có chút nào sơ ý.
Đi xuyên qua trong rừng hơn một canh giờ, Cơ Hạo đột nhiên dừng bước.
Ở dưới một bụi cây nhỏ không bắt mắt, Cơ Hạo buông ra thần thức phát hiện một cái cán thật nhỏ đúc từ hắc kim.
Cột hắc kim to cỡ ngón cái, dài hơn ba thước bị bùn đất vùi lấp hơn phân nửa, chỉ có một đoạn ngắn dài không đến một tấc lộ trên mặt đất. Trên cột nhỏ đen nhánh điêu khắc trận pháp phù văn phức tạp, một ít hạt đá quý màu đỏ nhỏ bé ở đỉnh chóp cái cột nhỏ được khảm thành phù văn một con mắt dựng thẳng.
Cơ Hạo thu liễm khí tức toàn thân, tránh cái cột nhỏ đó, tận khả năng thả chậm động tác của mình.
Loại cột nhỏ này là phát minh độc đáo của dị tộc. Bọn hắn luyện chế không biết bao nhiêu pháp khí như vậy, rải lung tung khắp thiên hạ. Ngay cả dị tộc cũng không biết rốt cuộc bọn hắn rải bao nhiêu loại pháp khí giám sát đơn giản này.
Nhưng một khi có người thi triển bất cứ pháp thuật nào đi ngang qua bên cạnh những cái cột nhỏ đó, hoặc là tạo thành động tĩnh hơi lớn một chút, những cái cột nhỏ này sẽ lập tức kích hoạt, hướng dị tộc ở xa tận Lương Chử thành báo động trước. Mà dị tộc ở quanh Lương Chử thành bố trí trọng binh phòng thủ, như ngọn núi bay vừa rồi, một khi có một chỗ cảnh báo, quân đội dị tộc bốn phương tám hướng sẽ lập tức chạy tới bao vây tiễu trừ.
Rất nhiều năm qua, nhiều thám báo, thám tử nhân tộc chính là chịu thiệt bởi món đồ chơi nhỏ không bắt mắt này, còn chưa tới gần Lương Chử đã bị quân đội dị tộc vây giết.
Một đường tiến lên về phía trước, thật không dễ gì rời khỏi cánh rừng rậm này, phía trước có một ngọn núi lớn chặn đường.
Cơ Hạo đi tuần tra trong núi một phen, tránh được mấy chi phân đội dị tộc trinh sát tuần hành, ở trong núi, trong một thung lũng yên tĩnh tìm cái hang bắt đầu bố trí.
Vài toà trận pháp kỳ môn bố trí thỏa đáng, lại dùng túi Vân Vụ phát ra sương mù mờ mờ che phủ toàn bộ thung lũng, Cơ Hạo lúc này mới yên tâm ở trong hang lấy ra Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn kia.
Lúc ở Xích Phản tập, Cơ Hạo không dám gây ra động tĩnh lớn, dọc theo đường đi lại chưa có cơ hội xuống tay, mãi cho đến lúc sắp đến mục tiêu, Cơ Hạo mới tìm được cơ hội tế luyện Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn này.
Dài hai tấc, bóng loáng trơn bóng, cứng rắn có thể so với kim cương. Cơ Hạo đem Thiên Nhãn nắm trong tay, mơ hồ có thể cảm thấy một luồng lực lượng đáng sợ trong đó đang ngủ đông. Không chỉ có thế, Cơ Hạo còn cảm nhận được một hơi thở sinh mệnh cường đại. Viên Thiên Nhãn này tuy bị luyện chế thành pháp bảo, nhưng nó vẫn là một vật còn sống, không phải vật thuần túy.
“Lão gia hỏa, ngươi nói trong này không có cạm bẫy chứ?” Cơ Hạo cầm lấy viên Thiên Nhãn này nhìn hồi lâu.
“Sẽ không. Toàn bộ linh trí của nó đều đã bị gạt bỏ. Nhưng dấu vết sinh mệnh của nó, cũng chính là ký ức của Già Lâu Nguyên Già cũng bảo trì hoàn hảo.” Hư ảnh hiện ra thân hình, rất nghiêm túc nhìn kỹ Thiên Nhãn: “Sợ cái gì, cho dù linh trí hắn còn giấu ở bên trong, dám làm càn ở trước mặt ta, vậy cũng là hắn xui xẻo.”
Cơ Hạo liền yên lòng. Hắn cười gật gật đầu, khẽ cắn môi, dựa theo phương pháp tế luyện Xích Phản tập đưa ra, hạ quyết tâm dùng móng tay đem mi tâm mình rạch ra một vết thương dài hơn hai tấc, sau đó đem viên Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn này đặt ở trên vết thương.
Khi Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn cùng máu của bản thân tiếp xúc, trong đầu Cơ Hạo nháy mắt hiện lên vô số ý niệm. Hắn luôn cảm giác, hình tượng mình sắp có được, chung quy có chút quái dị.
Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn sau khi chạm đến máu tươi của Cơ Hạo, còn có vô số sợi tơ nhỏ long lanh trong suốt từ sâu trong Thiên Nhãn, nhanh chóng chui vào trong máu thịt của Cơ Hạo. Xương sọ mi tâm Cơ Hạo phát ra tiếng vang nhỏ, những sợi tơ nhỏ đó mở ra xương sọ của hắn, ở trên xương sọ của hắn mở ra một cái hố lõm giống hốc mắt.
Kèm đau đớn thể xác khó có thể chịu được, Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn chậm rãi hòa hợp một thể với thân thể Cơ Hạo.
Một loại cảm giác kỳ diệu không nói rõ được dần sinh ra, Cơ Hạo đột nhiên cảm giác mình trở nên đặc biệt mẫn cảm, giống như mỗi một hạt tro bụi rơi ở trên da hắn, đều có thể dẫn phát phản ứng mãnh liệt nhất của hắn.
Màu sắc toàn bộ thiên địa cũng trở nên khác biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.