Vu Thần Kỷ

Chương 706: Kết thúc




Trên không trung một luồng ánh sáng vàng bay qua, tiếng gào rú của Cơ Hạo truyền ra mấy trăm dặm. Ở bên hắn một bóng đen nhỏ bé lúc ẩn lúc hiện, ngẫu nhiên nổ vang một tiếng, hư không bên người Cơ Hạo sẽ sụp xuống một mảng lớn, lộ ra cả mảng lớn lỗ đen tối như mực.
Chợt, một mảng hư không Cơ Hạo vừa mới bay qua vặn vẹo một trận, đám đông cao thủ nhân tộc từ trong một mảng hỗn độn chi khí lao ra.
Một bóng người mông lung đầu đội nón cao, vóc người cực cao lớn chắp tay sau lưng, tò mò nhìn Cơ Hạo gào rú một đường bay qua: “Đứa nhỏ này, Nghiêu Bá Cơ Hạo, ta nhớ rõ hắn… Đây là có chuyện gì? Ai đang đuổi giết hắn?”
Sau khi thông đạo vượt giới mở, bởi vì Bàn Cổ thế giới cướp đoạt cùng cắn nuốt đối với Bàn Hi thế giới, cho dù Ngu tộc thần tháp mở thông đạo đã rút lui toàn bộ, thông đạo vẫn duy trì ổn định.
Lấy bóng người mũ cao không biết tên và Cộng Công Thị cầm đầu, đại đội cao tầng nhân tộc xông qua thông đạo vượt giới, buông xuống Bàn Hi thế giới.
Những người thân phận cao nhất, ví dụ như nói bóng người mũ cao không biết tên, còn có Cộng Công Thị, còn có mấy đại trưởng lão của Vu Điện…, bọn họ chiếm cứ trời cao, tận tình thưởng thức phong cảnh Bàn Hi thế giới, đồng thời cảnh giác nhìn chăm chú động tĩnh xung quanh.
Mà thủ lĩnh các bộ tộc, các trưởng lão bộ tộc địa vị khá thấp, thì khẩn trương liên hệ con em tinh anh nhà mình tham chiến.
Thông qua liên hệ giữa vu phù, tinh anh các bộ tộc tham gia sinh tử đổ chiến nhanh chóng tới hội hợp với trưởng lão nhà mình, cao tầng bộ tộc đám con em tộc nhân bảo tồn hoàn hảo tất nhiên là vui vẻ, cũng có trưởng lão bộ lạc con em tộc nhân tổn thất hầu như không còn thì âm thầm rơi lệ.
Khi mọi người ở đây bận kiểm kê tổn thất, kiểm kê nhân thủ chết trận, mất tích, triệu hồi khắp thiên hạ những tộc nhân có thể trốn ở bí cảnh nơi nào đó, đoàn người Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh đã lâm vào hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ.
Đám người Da Ma Sát, Da Ma Đà ngã xuống, bí phù bọn hắn dùng để khống chế Bàn Hi cũng bị Cơ Hạo đánh bất ngờ phá huỷ, Bàn Hi mất đi khống chế, lại vẫn nhớ rõ Cơ Hạo là kẻ địch của nàng, quả thực giống như giòi trong xương hướng Cơ Hạo phát động tiến công không chết không thôi.
Trên trời, cương phong gào thét, Cơ Hạo hóa thân kim quang, không ngừng húc vỡ từng đám mây, chật vật chạy lung tung khắp trời.
Bàn Hi như quỷ mỵ đuổi theo ở phía sau Cơ Hạo. Vô luận Cơ Hạo bay nhanh bao nhiêu, thân hình nàng nhoáng lên một cái trực tiếp xé rách hư không dịch chuyển đến bên người Cơ Hạo, hướng về phía Cơ Hạo quyền đấm cước đá một trận, ép Cơ Hạo lên trời không lối xuống đất không cửa.
Hiện tại Cơ Hạo cũng không dám để quyền cước của Bàn Hi thật sự đụng tới mình, nguyên thần hắn ngầm khống chế Bàn Hi Thần Kính, mạnh mẽ áp chế năng lực chủ động hộ chủ của Bàn Hi Thần Kính.
Bọn Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm còn nhìn chằm chằm Cơ Hạo, Bàn Hi Thần Kính chí bảo bực này làm người ta quá động lòng, Cơ Hạo thật không dễ gì dùng biện pháp thay mận đổi đào, trước mặt nhiều người như vậy, để một vật phẩm thay thế chuyển hóa ra Bàn Hi Thần Kính cứng rắn chống đỡ một đòn của Tồi Thành Cự Pháo, khiến khối Bàn Hi Thần Kính thay thế này ở dưới tầm mắt của mọi người bị một đòn của cự pháo phá vỡ.
Trong lòng hắn biết rõ sự tham lam trong xương tủy của hai tộc long phượng, nếu để Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm biết Bàn Hi Thần Kính chưa bị phá hủy, mà là vẫn hoàn hảo không tổn hao gì mà nói, ai biết bọn người kia sẽ làm ra chuyện gì?
Chỗ dựa của Cơ Hạo hiện tại cũng đủ cứng, hắn quả thật không sợ Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm trở mặt với mình. Nhưng hắn sợ bởi vì quan hệ mình, phá hủy giao tình của hai tộc long phượng cùng nhân tộc; hắn càng lo lắng bởi vì giao tình giữa ba tộc, sẽ có cao tầng nhân tộc ra mặt cưỡng bức lợi dụ mình giao ra Bàn Hi Thần Kính!
Nếu thực có chuyện như vậy xảy ra, vậy sẽ buồn bực bao nhiêu?
Cho nên cứng rắn chống đỡ Bàn Hi đuổi đánh dữ dội, Cơ Hạo chỉ có thể nghiến răng dùng hết sức bú mẹ chạy lung tung khắp trời.
Ba vầng mặt trời chiếu vào đầu. Thân thể Cơ Hạo dung nhập trong ánh nắng vàng rực rỡ, tốc độ bay của hắn so với Bàn Hi thuấn di cũng chỉ chậm hơn một bậc mà thôi. Bàn Hi dù sao không phải bản tôn ở đây, chỉ là một con rối bị luyện hóa, thần thông pháp lực so với lúc còn sống đã yếu đi không biết bao nhiêu, Cơ Hạo còn có thể miễn cưỡng đấu sức với nàng.
Đột nhiên, Cơ Hạo không cẩn thận, tốc độ xê dịch hơi chậm, thân hình Bàn Hi mơ hồ bắn ra nhoáng lên một cái, chợt tới trước mặt Cơ Hạo, Cơ Hạo thiếu chút nữa đã lao đầu vào trong lòng Bàn Hi.
Nắm tay nhỏ nhắn của Bàn Hi hung hăng hướng ngực Cơ Hạo đánh đến. Cơ Hạo kêu một tiếng quái dị, Cửu Dương Qua hung hăng vung ra, chật vật chặn một đòn của Bàn Hi.
Nổ vang một tiếng, Cửu Dương Qua phát ra tiếng gào thét bén nhọn, xương khớp đôi tay Cơ Hạo kịch liệt đau đớn, kèm theo tiếng ‘Răng rắc’ không ngừng vỡ ra, toàn thân bị một quyền này của Bàn Hi đánh bật ra trên trăm dặm, thiếu chút nữa lao đầu vào trên một ngọn núi lớn.
“Văn Mệnh a thúc!” Cơ Hạo đáng thương hét to một tiếng.
Linh phù, đạo phù Huyền Đô đạo nhân đưa tới còn có nhiều, nhưng đến trước mắt, đại quân dị tộc hầu như toàn diệt, Xi Vưu mang theo chiến sĩ dưới trướng đã bỏ trốn mất dạng, nhân tộc đã là cục diện thắng chắn rồi, những linh phù, đạo phù cùng Thiên Lôi Tử uy lực to lớn kia, Cơ Hạo thật sự không nỡ sử dụng.
Những bảo bối đó người thường muốn có được một món hai món cũng vô cùng khó khăn, Cơ Hạo bây giờ làm sao nỡ bỏ?
Cho nên hắn chỉ có thể cứng rắn đỡ Bàn Hi công kích, bị Bàn Hi đuổi giết bay loạn khắp nơi. Hiện tại bị một quyền của Bàn Hi đánh bay, bản thân Cơ Hạo bị thương nặng chỉ có thể rên rỉ cầu viện.
Thân thể Bàn Hi chợt lóe tiếp tục hướng Cơ Hạo lao tới, nhưng Tự Văn Mệnh khiêng tấm Ngũ Nhạc Thần Thuẫn nọ của hắn từ bên cạnh lao ra, hai tay vung tấm khiên lớn mây khói lượn lờ hung hăng vỗ vào trên người Bàn Hi.
Nổ vang một tiếng, trước mặt dính đón nặng, Bàn Hi có chút mờ mịt dừng bước, Tự Văn Mệnh thì ho ra từng ngụm máu, kéo hai cánh tay hầu như vỡ nát chật vật vội lui về phía sau: “Thực… Đòi mạng… Khó… Đỡ…”
Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng đồng thời bay nhanh đến. Bàn Hi lắc lắc đầu, hướng Cơ Hạo nhìn một cái, bỏ lại Cơ Hạo liền hướng Tự Văn Mệnh cho đầu mình một đòn đuổi giết. Hoa Tư Liệt và Liệt Sơn Kháng vội vàng ra tay, vung binh khí hướng về phía Bàn Hi điên cuồng công kích một trận.
Mặc cho hai người dùng hết sức, da Bàn Hi lại là chưa rách một chút nào. Nàng lắc mình một cái đến phía sau Tự Văn Mệnh, mũi chân phải nhẹ nhàng điểm, kéo theo một trận gió dữ hung hăng điểm ở trên lưng Tự Văn Mệnh.
Tự Văn Mệnh hét to một tiếng, một ngụm máu nóng phun ra xa mấy chục trượng, một cái giáp mềm da rồng mặc bó sát người ầm ầm vỡ nát, miễn cưỡng chặn cho hắn một đòn đáng sợ này. Toàn bộ lưng hắn đều lõm xuống, cột sống ít nhất gãy thành mấy vạn mảnh.
Nổ vang to ‘Thùng’ một tiếng, Tự Văn Mệnh từ trên cao nện thẳng tắp xuống đất, đem một ngọn núi lớn đập nát.
Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng khóc không ra nước mắt gào thét: “Nữ nhân, không thấy chúng ta đang công kích ngươi sao?”
Bàn Hi mạnh mẽ quay người lại, hai bàn tay nhỏ nhẹ nhàng bâng quơ đánh ra một đòn.
Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng đồng thời phun ra một ngụm máu lớn, hai người đau lòng đến mức dòng nước mắt nóng chảy ròng xoay người bỏ chạy —— huyết mạch vu bảo bộ tộc bọn họ nhiều thế hệ tổ truyền, nay truyền thừa đến trong tay bọn họ, lại bị Bàn Hi một chưởng đập thành hai đoạn!
Cơ Hạo uể oải lơ lửng giữa không trung, hướng tới đám người Cộng Công Thị trên trời cao xem náo nhiệt kêu lên: “Người đâu mau cứu mạng… Nữ nhân này… Là thân phận như Bàn Cổ thánh nhân của thế giới này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.