Vu Thần Kỷ

Chương 619: Thiên cơ




Ba đạo lôi quang bùng nổ ở trước mặt Cơ Hạo, trong lôi quang mơ hồ có thể thấy được ba thân thể cao lớn.
Cơ Hạo vừa mới tránh thoát không gian cắt của Không Ô Hữu, ba người này đã đột ngột xuất hiện, sau đó hư không phạm vi trăm dặm bên cạnh Cơ Hạo biến thành một mảng lôi trì địa ngục, khắp trời đều là điện tương màu lam đang nhảy nhót quay cuồng, tiếng sấm rền trầm thấp vang thấu thiên địa.
Trong mỗi nháy mắt đều có mấy ngàn tầng điện tương tạo thành sóng triều đánh ở trên thân Cơ Hạo, kèm theo tiếng vỡ vụn đáng sợ, từng mảng lớn lửa điện sụp đổ nổ tung ở trên người Cơ Hạo. Thân thể Cơ Hạo kịch liệt run rẩy, dòng điện mạnh mẽ chui vào lục phủ ngũ tạng hắn, đánh khiến trước mắt hắn tối đen từng đợt.
May mà cường độ thân thể Cơ Hạo đã có thể so với Vu Đế, sinh mệnh tinh khí cường đại không ngừng lưu chuyển toàn thân, thương tổn điện tương tạo thành nháy mắt khỏi hẳn, lúc này mới khiến Cơ Hạo đau khổ chặn được điện tương xâm nhập, chưa bị điện tương đốt thành tro.
Cùng lúc Cơ Hạo bị tập kích, bên người Thi đạo nhân đột nhiên lao ra ba cái cây to cành lá rậm rạp.
Cây to toàn thân xanh biếc đón gió phấp phới, trên thân cây hiển lộ ra gương mặt ngũ quan rõ ràng, kèm theo tiếng cười lạnh trầm thấp, cạnh Thi đạo nhân đột nhiên có biển màu xanh lục nhộn nhạo.
Đây là sinh mệnh khí tức nồng đậm nhất, sinh mệnh khí tức nồng đậm đến mức không giảng đạo lý, cực kỳ mãnh liệt thô bạo.
Nhiều giọt chất lỏng màu xanh lục từ trong biển cả màu xanh lục nhỏ xuống, không ngừng nhỏ ở hoa cỏ cây cối trên đất. Những hoa cỏ cây cối đó liền lấy một loại tốc độ gần như điên cuồng bắt đầu sinh trưởng. Cỏ nhỏ chợt cất cao đến mười mấy trượng, cây cối chợt sinh trưởng đến khoảng trăm dặm, ngay cả rong rêu nhỏ yếu nhất, cũng bỗng dưng tăng tới dày bảy tám trượng.
Hoa cỏ cây cối điên cuồng sinh trưởng, dùng một loại tốc độ điên cuồng sinh trưởng.
Nhưng sau một lần hít thở, hoa cỏ cây cối đột ngột chiếm được sinh mệnh lực cường đại vô cùng đồng thời nổ tung, cỏ nhỏ phát nổ, thân cây nổ, từng mảng rong rêu nho nhỏ cũng đều phát nổ. Mặt đất bị nổ ra vô số hố to sâu không thấy đáy, một tòa thành trì dân bản xứ phụ cận tức càng bị nổ tới mức hóa thành tro bụi.
Năng lượng sinh mệnh khủng bố như vậy, đã phá tan cực hạn những hoa cỏ cây cối đó có thể thừa nhận. Sau sự cực độ phồn vinh mang đến là tuyệt đối hủy diệt. Toàn bộ cỏ cây thực vật phạm vi ngàn dặm đều bị triệt để phá hủy.
Thi đạo nhân tinh tu lực lượng tử vong, tịch diệt, chính là bị vùng biển màu xanh lục năng lượng sinh mệnh tràn ngập khủng bố như vậy vây khốn. Trong mỗi nháy mắt dịch màu xanh lục đều điên cuồng cọ rửa thân thể Thi đạo nhân, trong mỗi nháy mắt đều có vô cùng vô tận năng lượng sinh mệnh ập vào trong cơ thể Thi đạo nhân.
Thi đạo nhân phát ra tiếng gào kinh hãi đến cực điểm, hắn nào từng gặp chiến đấu bá đạo không giảng đạo lý như vậy?
Người tu luyện của Bàn Cổ thế giới, chú ý là tiên phong đạo cốt, chú ý là ra vẻ đạo mạo. Cho dù là lúc chiến đấu cũng là thong dong rất có thái độ xuất trần… Nhưng đám tổ linh dân bản xứ, thủ đoạn chiến đấu của bọn họ quả thực là thô lậu thô bỉ đến cực hạn!
Bọn họ căn bản không có bất cứ kỹ xảo chiến đấu nào đáng nói, bọn họ chính là dựa vào lợi thế sân nhà của mình, dùng năng lượng thuần túy nhất tấn công thân thể của ngươi, căng nổ thân thể của ngươi, cuối cùng phá hủy tất cả đạo cơ của ngươi.
“Vô sỉ, ti tiện, hạ lưu!” Thi đạo nhân tức giận đến ngoác mồm mắng to.
Da hắn bắt đầu nứt ra vô số vết, từng dòng khí xám không ngừng từ trong cơ thể hắn phun ra. Bồ đoàn màu xám dưới chân hắn phóng ra mảng lớn gió xoáy màu xám quấn quanh thân thể hắn, đau khổ ngăn cản biển cả màu xanh lục xung quanh cọ rửa.
Nhưng ba vị tổ linh Mộc tộc liên thủ, bọn họ là tồn tại mạnh nhất của thế giới này, Thi đạo nhân bị lực lượng thế giới đau khổ áp chế làm sao ngăn được bọn họ công kích?
Thi đạo nhân hổn hển lấy ra một đóa hoa màu sắc hoa lệ, nghiến răng nghiến lợi muốn đem đóa hoa như tập trung tất cả màu sắc trong thiên địa này đánh ra. Nhưng tay hắn vừa mới khẽ động, tim đã đau tới mức toàn bộ khuôn mặt cũng run rẩy lên.
Rất hiển nhiên đóa hoa này lai lịch phi phàm, Thi đạo nhân căn bản không nỡ vận dụng.
Trong tiếng ‘Vù vù’, mười mấy dòng chất lỏng màu xanh lục giống như giao long lao vào thân thể Thi đạo nhân, Thi đạo nhân đau đến mức khàn giọng rú thảm, ở trong cơ thể hắn truyền đến tiếng xương vỡ vụn, càng có thể xuyên thấu qua thân thể bán trong suốt của hắn nhìn thấy lục phủ ngũ tạng hắn cũng bị năng lượng sinh mệnh màu xanh lục điên cuồng ăn mòn.
Cơ Hạo bị điện tương đánh cho cả người run rẩy, trong lúc cuống quýt hắn rút thời gian quay đầu nhìn Thi đạo nhân một cái.
Nhìn thấy Thi đạo nhân cũng bị tổ linh dân bản xứ vây công, Cơ Hạo không hiểu sao đột nhiên rất muốn cười ra tiếng. Vẻ mặt nghiêm túc một chút, Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Thi đạo nhân, chúng ta liên thủ, có lẽ còn có cơ hội lao ra!”
Chân trời xa xa, quay quanh một khu vực này, còn có mười mấy quầng sáng chói lóa như ẩn như hiện. Hiển nhiên còn có càng nhiều tổ linh dân bản xứ đang lược trận xem cuộc chiến. Nếu bọn họ cũng nhúng tay chiến trường, lấy tu vi Cơ Hạo và Thi đạo nhân, căn bản không ngăn được nhiều tổ linh chiếm cứ thiên thời, địa lợi, nhân hòa như vậy vây công.
“Liên thủ với ngươi? Bần đạo còn chưa lưu lạc đến nước đó!” Thi đạo nhân hừ lạnh một tiếng, hắn run lên đóa hoa trong tay, đột nhiên giật xuống một cánh hoa nhét vào mồm. Trong nháy mắt tiếp theo toàn thân Thi đạo nhân sáng bừng lên, một đạo linh quang màu xám trong vắt dị thường bao phủ toàn thân hắn, hóa thành một quầng sáng như lửa hướng bốn phía kiên định khuếch tán ra.
Quầng sáng khuếch tán ra sáu trượng sáu thước, hư ảnh một cái cây to lớn không gì so sánh được chợt lóe ở trong hộ thân linh quang của Thi đạo nhân, bồ đoàn dưới chân Thi đạo nhân giống như gà chọi, đột nhiên phun ra một cơn bão táp màu xám mênh mông dài đến ngàn dặm, cuốn Thi đạo nhân chợt lóe phá tan biển cả màu xanh lục vây khốn, lóe lên vài cái liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Thằng nhãi Cơ Hạo… Ngươi cứ tiêu thụ cho tốt! Nếu có cơ duyên, bần đạo không ngại nhặt xác cho ngươi!” Tiếng cười điên cuồng của Thi đạo nhân từ xa xa truyền đến, mắt thấy mấy quầng sáng chói lóa chân trời cực xa xa lược trận chợt lóe ra, gắt gao đuổi theo phương hướng Thi đạo nhân chạy trốn.
Cơ Hạo thầm mắng Thi đạo nhân một câu, há mồm phun ra Thiên Địa Pháp Ấn, hư không xung quanh nhoáng lên một cái, ba vầng mặt trời bên trên đột nhiên bộc phát ra ánh sáng chói lóa vô lượng, từng luồng sáng màu vàng mắt thường không thể nhìn thẳng xé rách hư không, ở xa xa rót vào Thiên Địa Pháp Ấn.
Trong tiếng ‘Vù vù’, một ánh lửa màu vàng từ trong Thiên Địa Pháp Ấn phun ra, hóa thành biển lửa đường kính trăm trượng vờn quanh thân thể Cơ Hạo.
Khôn cùng điện tương quay cuồng cọ rửa ở trong hư không, tất cả đều bị biển lửa màu vàng cản lại. Điện tương bạo ngược đến cực điểm tấn công biển lửa, cũng không thể chạm vào thân thể Cơ Hạo nữa, toàn bộ điện tương vừa mới tiến vào trong biển lửa màu vàng đã chợt cháy lên.
Ba vị tổ linh dân bản xứ lôi đình nhất mạch giống như gặp quỷ nhìn Cơ Hạo —— đây là lực lượng gì? Đây là lửa gì? Dòng điện có chất vô hình ngưng tụ thành điện tương, cũng có thể bị dẫn cháy? Cái này hoàn toàn vượt qua cực hạn lý giải của bọn họ!
Không Ô Hữu hổn hển rít gào một tiếng, hắn hướng tới tổ linh xa xa còn đang xem cuộc chiến lớn tiếng quát: “Liên thủ, giết tiểu tử này! Trên người hắn có khí tức Cửu Long Mâu lưu lại, nhất định là hắn hại chết Hỏa Vô Lượng!”
Bốn phương tám hướng, bảy tám tổ linh đồng thời xé gió bay tới, nhưng bọn họ còn chưa bay đến trước mặt Cơ Hạo, trên trời một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên.
“Khoan đã… Để ta nói chuyện cùng hắn.”
Đám tổ linh bọn Không Ô Hữu đồng thời sửng sốt, cùng kinh hô một tiếng: “Thiên Cơ trưởng lão? Có cái gì đáng để nói với tà ma?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.