Vu Thần Kỷ

Chương 573: Huynh muội phản bội




Giữa doanh địa rộng lớn dựng lên vô số lửa trại, dã thú rửa ráy sạch sẽ đặt trên lửa trại nướng ứa mỡ ‘Xèo xèo’.
Cuối thu không khí mát mẻ, trời cao mây nhạt, trong trời đêm một mảng quầng sáng hơi tỏa sáng lóe lên, bóng người Đế Thuấn bị vu pháp chiếu ở trong màn trời, bóng người cực lớn đủ khiến toàn bộ doanh địa toàn bộ mọi người đều nhìn thấy rành mạch.
Từng làn gió mát xoay tròn thổi qua, đem thanh âm Đế Thuấn truyền bốn phương tám hướng.
Làm nhân vương liên minh bộ lạc nhân tộc, Đế Thuấn đang thực hiện nghĩa vụ nhân vương, đang nói một số lời thừa theo Cơ Hạo hoàn toàn vô dụng. Đế Thuấn đang cổ vũ toàn bộ tinh anh nhân tộc tham gia sinh tử đổ đấu, kêu gọi bọn họ lấy ích lợi nhân tộc làm trọng, lấy đại cục nhân tộc xuất phát, đồng lòng hợp sức, liên thủ đối địch, tranh thủ cho nhân tộc thắng trận chiến đấu đặt cược này.
Đối với lời Đế Thuấn nói Cơ Hạo từ chối cho ý kiến.
Không nói lợi ích xung đột của bộ tộc khác, chỉ ân oán của hắn và Vô Chi Kỳ đã định sẵn, trong lần đổ đấu này, toàn bộ bộ tộc đến từ Bắc Hoang Thủy Thần nhất mạch đều sẽ là kẻ địch của hắn, Vô Chi Kỳ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội đánh chết Cơ Hạo.
Mà không lâu trước đây, Cơ Hạo còn hoàn toàn trở mặt cùng Nghệ Thần.
Vốn thù hận của Doanh Vân Bằng chưa giải quyết, hiện tại lại thêm thù cũ năm xưa của Phong Hành. Phong Hành thằng cha này thế mà mang theo trấn tộc thần khí của Nghệ Thần bộ, từ Đông Hoang đại lục chạy trốn tới Trung Lục thế giới!
Cơ Hạo tuyệt đối sẽ không giao ra Phong Hành, như vậy Thập Nhật quốc lấy Nghệ Thần bộ cầm đầu, còn có tuyệt đại đa số bộ tộc Đông Hoang lấy Thập Nhật quốc làm chủ, sai đâu đánh đó, tự nhiên mà vậy cũng đều thành kẻ địch của Cơ Hạo.
“Phong Hành, chơi, Nghệ Thần thằng cha kia dám tới tìm chúng ta gây sự, xử lý hắn là được!” Nghĩ đến chỗ căm tức, Cơ Hạo nhìn thấy Phong Hành đang ngồi xổm cạnh lửa trại ngẩn người, hắn dứt khoát giơ bát rượu, dùng sức cho Phong Hành một quyền.
“Cơ Hạo!” Phong Hành bưng bát rượu ngẩng đầu lên muốn nói chút gì đó.
“Bớt nói nhảm, uống rượu!” Cơ Hạo nhìn Phong Hành, nói từng chữ một: “Chúng ta là bằng hữu, chúng ta là huynh đệ từng kề vai chiến đấu, cho nên không cần có bất cứ sự giải thích nào. Nghệ Thần là kẻ địch của ngươi, vậy là kẻ địch của chúng ta, là kẻ địch của toàn bộ Nghiêu Bá lĩnh chúng ta!”
Đem rượu ngon trong bát rượu uống một hơi cạn sạch, Cơ Hạo thản nhiên nói: “Đừng quên, cho dù không có chuyện của ngươi, ta là xuất thân Kim Ô bộ, Thập Nhật quốc có nợ máu với Kim Ô bộ chúng ta, bọn hắn sao có thể thoải mái buông tha ta?”
Phong Hành nhếch miệng cười, bưng bát rượu uống một ngụm to. Hắn bừng bừng hứng thú cười nói: “Đúng vậy, ta thiếu chút nữa đã quên chi tiết này, Cơ Hạo ngươi và Thập Nhật quốc cũng có thù cũ. Nói như vậy, chúng ta nghĩ cách, đem Nghệ Thần xử lý trước đi!”
Vũ Mục, Thái Ti, Man Man đồng thời tinh thần tỉnh táo. Vài người ghé lại cùng một chỗ, mồm năm miệng mười thảo luận phải như thế nào mới có thể sạch sẽ lưu loát xử lý Nghệ Thần.
Đang thảo luận khí thế ngất trời, bốn phía đột nhiên vang lên tiếng hoan hô như sóng thần, càng có vô số chiến sĩ nhân tộc giơ lên bát rượu, chén rượu, cốc rượu, vò rượu, hướng về bóng người Đế Thuấn trên màn trời lớn tiếng hoan hô.
Rượu mạnh tỏa hương, hương bay vạn dặm. Vô số người bốn phương tám hướng đang tận tình chè chén, đây là cuồng hoan cuối cùng trước khi tham gia sinh tử đổ đấu.
Không có ai để ý Đế Thuấn nói gì, đơn giản chỉ là đi một chỗ, triển khai đại sát một trận với ác quỷ dị tộc, ba người giết chết ác quỷ nhiều nhất sẽ có tư cách cạnh tranh vị trí nhân vương. Đây là chuyện đơn giản bao nhiêu chứ?
Trong tiếng hoan hô, Chúc Dung Thiên Mệnh sắc mặt khó coi xách một cái bình rượu đi nhanh tới.
Vừa thấy Chúc Dung Thiên Mệnh, Man Man lập tức trừng mắt, làm bộ như uống say cắm đầu ngã quỵ ở trong lòng Thiếu Ti, còn ngáy rất vang dội. Thiếu Ti cười lắc lắc đầu, nhẹ nhàng ôm Man Man, tự hướng cạnh lửa trại tới gần.
“Làm gì?” Vũ Mục đứng dậy, thân hình to béo chắn trước mặt Chúc Dung Thiên Mệnh: “Thiên Mệnh thái tử, chúng ta mệnh cách bất hòa, ngài vẫn là đừng tới chỗ chúng ta để ăn mắng chứ?”
Chúc Dung Long, Chúc Dung Hổ mấy người lặng yên đứng dậy, híp mắt nhìn Chúc Dung Thiên Mệnh.
Cách hơn một trượng. Chúc Dung Thiên Mệnh trầm thấp hữu lực quát: “Cơ Hạo, ta hy vọng ngươi có thể làm ra lựa chọn chính xác.”
Cơ Hạo lười biếng ngẩng đầu, lười nhác nói: “Lựa chọn chính xác? Cái gì là lựa chọn chính xác?”
Trên mặt Chúc Dung Thiên Mệnh hiện lên một mảng hồng quang, hắn nhìn Cơ Hạo cười nói: “Nghệ Thần, Liệt Sơn Húc, còn có hơn trăm đế tử các bộ tộc khác, chuẩn bị liên thủ giúp ta tranh đoạt chiến công, đem ta đẩy lên vị trí chiến công số một, giúp ta tranh đoạt vị trí nhân vương. Ngươi hiện tại nếu nguyện ý nhận ta làm chủ, về sau ta sau khi đi lên đại vị, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Cơ Hạo ngạc nhiên nhìn Chúc Dung Thiên Mệnh.
Nghệ Thần thế mà sẽ giúp hắn? Liệt Sơn Húc cũng thông đồng cùng hắn? Thậm chí còn có hơn trăm đế tử các bộ tộc khác liên thủ giúp hắn?
Đùa cái gì thế, danh hiệu ‘đế tử’ này không phải phong hào chính thức của nhân tộc, lại cũng chỉ có những bộ tộc đỉnh cấp từng xuất hiện nhân vương mới có tư cách sắc phong. Như là Liệt Sơn Húc tinh anh có được danh hiệu đế tử như vậy, ai cũng tâm cao khí ngạo, ai cũng cho rằng lão tử thiên hạ đệ nhất, ai cũng nhìn chằm chằm ngai báu nhân vương bỏ ra lực lượng lớn nhất.
Chúc Dung Thiên Mệnh lại có thể khiến hơn trăm đế tử toàn lực giúp hắn?
“Bát Khâu Già!” Cơ Hạo thấp giọng lẩm bẩm một câu. Cái này không phải chuyện Chúc Dung Thiên Mệnh có thể làm được, chỉ có thể là thủ đoạn của Bát Khâu Già.
“Nhận ta làm chủ, về sau tự nhiên có chỗ tốt cho ngươi.” Chúc Dung Thiên Mệnh nói liên miên: “Còn có, về sau ngươi và Nghệ Thần đều là thần tử của ta, không cần vì vẻn vẹn một phản đồ của Nghệ Thần bộ tổn thương hòa khí. Ngươi tự mình chặt tứ chi Nghệ Phong, đem hắn giao cho Nghệ Thần đi, ta hoà giải cho các ngươi, thù hận giữa ngươi cùng Nghệ Thần, giữa Kim Ô bộ cùng Thập Nhật quốc đều có thể xóa hết.”
Cơ Hạo trầm mặc một phen. Hắn ngẩng đầu lên, từ từ cười nói: “Nhưng, ta đã quyết định toàn lực giúp Tự Văn Mệnh đại thúc. Cho nên, Thiên Mệnh thái tử, ngươi vẫn là từ nơi nào đến, trở về nơi đó đi.”
Chúc Dung Thiên Mệnh chợt biến sắc. Cơ Hạo từ chối dứt khoát như thế, điều này làm hắn cảm thấy tôn nghiêm của mình bị tổn thương thật lớn.
Dựa theo tính tình hắn, hắn hiện tại nên gọi hộ vệ tới đem Cơ Hạo chém thành thịt nát… Nhưng nghĩ đến thực lực Cơ Hạo hiện nay có được, cùng với Kim Ô bộ thu hoạch truyền thừa thượng cổ Vu Thần, lại thêm Chúc Dung Long, Chúc Long Quỹ đám Vu Đế chiến lực cường đại bên người Cơ Hạo, Chúc Dung Thiên Mệnh nhịn cơn giận này.
Hắn cười gượng nói: “Cơ Hạo, ngươi và ta dù sao cũng là người một nhà. Ngươi chính là vị hôn phu của Man Man, ngươi sao có thể đi giúp người ngoài chứ?”
Cơ Hạo đứng dậy, còn chưa mở miệng, Man Man nằm ở trong lòng Thiếu Ti giả bộ ngủ như con báo mạnh mẽ nhảy dựng lên, thân thể chợt lóe đã tới trước mặt Chúc Dung Thiên Mệnh.
Chúc Dung Thiên Mệnh vội vàng nặn ra vẻ mặt tươi cười, xoay người hướng Man Man thân hình nhỏ nhắn cười nói: “Man Man, chúng ta là thân huynh…”
“Ai là thân huynh muội với ngươi? Ngươi không phải người tốt, luôn muốn hại Cơ Hạo! Ngươi còn bắt nạt ta từ nhỏ!” Man Man từ trong tay áo lấy ra liên hoa chùy, một chùy hung hăng vụt ở trên mặt Chúc Dung Thiên Mệnh.
Trên liên hoa chùy Vũ Dư đạo nhân luyện chế phun ra một đạo hỏa lôi, gào thét xuyên thấu gò má Chúc Dung Thiên Mệnh, phá vỡ hết răng trong mồm hắn.
“Ai là huynh muội với ngươi?” Man Man hung hăng hừ một tiếng.
“Giỏi… Man Man…” Chúc Dung Thiên Mệnh hộc máu bay ngược, thẹn quá hóa giận xoay người bước đi: “Một khi đã như vậy, ngươi ta không còn tình huynh muội nữa, mọi người tự xem thủ đoạn đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.