Vu Thần Kỷ

Chương 565: Bốn phía mua




Chỗ sườn núi Nghiêu Sơn, dưới mấy gốc cổ tùng, Cơ Hạo và Thiếu Ti cách một cái bàn trà gốc cây cổ thụ chế thành ngồi đối diện. Một cô hầu gái nhỏ nhắn xinh đẹp ngồi ở bên bàn trà, thật cẩn thận hầu hạ một bộ đồ uống trà.
Cơ Hạo tự mình chọn bùn nhỏ nhuyễn vô cùng tốt, dùng bột phấn vài loại khoáng thạch màu sắc tươi đẹp điều chế thành đồ men sứ, dựa theo thủ pháp kiếp trước chế thành đồ uống trà bằng sứ trơn bóng như gương, mỏng như tờ giấy, màu tươi đẹp mà tinh thuần, đặt ở kiếp trước cũng là trân phẩm hiếm thấy, ở thời đại này càng là mặt hàng quý hiếm độc một phần khai thiên tích địa.
Lúc này cao tầng nhân tộc, sử dụng phần nhiều là dụng cụ vàng, ngọc, đồng xanh…, con dân bình thường sử dụng phần nhiều là đồ gốm, đồ gỗ, đồ đá thô lậu, đồ sứ Cơ Hạo chế ra thật sự là chỉ một nhà này có không có chi nhánh khác.
Tiểu thị nữ cẩn thận phân biệt rót một ly trà cho Cơ Hạo cùng Thiếu Ti, tùy tay ở trong nước trà nhỏ hai giọt sương bạc thu thập trên sen xanh của linh hồ. Từng làn hương thanh nhã tản ra, làm người ta vui vẻ thoải mái trong đầu cũng trống trải.
“Thật tốt.” Thiếu Ti đoan trang đặt chén trà ở trên bàn trà, cười tủm tỉm vui vẻ gật đầu: “Thật tốt, thật đẹp, so với đồ ngọc càng hơn một phần tinh xảo đẹp đẽ. Nếu có thể nung lượng lớn mà nói, một bộ đồ trà như vậy, đặt ở Bồ Phản cho dù là định giá một vạn ngọc tệ cũng có thể bán được.”
“Chờ chúng ta trở về, là có thể nung lượng lớn.” Cơ Hạo cười hướng một ngọn núi phía nam chỉ chỉ: “Trên ngọn núi đó có bùn đất vô cùng tốt, chỉ cần tiêu phí một chút nhân công, là dễ dàng chế thành.”
Hai tay Thiếu Ti bưng chén trà, rất cẩn thận hút một ngụm nước trà, sau đó đôi mắt cũng nheo lại, giống như một con mèo con lười biếng.
Gió lớn vượt núi mà đến, hất lên mái tóc dài của Thiếu Ti, lọn tóc trên trán nàng bay lên, lộ ra một mảng trán mịn cùng một tầng lông tơ nhỏ bé trên tóc.
“Trà cũng tốt. Các đại nhân Bồ Phản, pha trà như canh đậm đặc, không dễ uống như trà của chúng ta.” Thiếu Ti bĩu môi, cười ha ha nhìn Cơ Hạo, trong ánh mắt một mảng dịu dàng mờ mờ chợt lóe mà qua. Nàng từng uống trà ở trong nhà Tự Hi, nước trà nhà Tự Hi như nàng đánh giá, thật sự đun như canh đậm đặc, hoàn toàn không phải loại hương vị làm thể xác và tinh thần người ta nhẹ nhàng khoan khoái trước mắt.
“Về sau Nghiêu Bá lĩnh chúng ta sẽ có thêm một phần đặc sản. Đồ sứ này sao, chung quy dễ bán.” Cơ Hạo cười nhìn Thiếu Ti, ôn hòa nói: “Chỉ cần chúng ta có thể bình an từ nơi đánh cược trở về.”
Mắt Thiếu Ti nheo thành một đường. Nàng nhìn hướng dưới núi. Ở ngoài Nghiêu Sơn thành, mơ hồ có thể thấy được chung quanh từng thành trại cùng thôn xóm đều có lượng lớn con dân lãnh địa đang hoạt động, bọn họ đang chặt củi vận chuyển về thành trại, trời rét, củi tiêu hao rất lớn.
“Mùa đông này, trong lãnh địa lại có hơn một ngàn một trăm vạn đứa nhỏ chào đời.” Ngữ khí Thiếu Ti trở nên càng thêm nhu hòa, ấm áp: “Một năm lại một năm, lãnh địa chúng ta cũng sẽ càng ngày càng nhiều người. Nghiêu Bá lĩnh sẽ càng ngày càng cường đại. Chúng ta khẳng định có thể bình an trở về.”
Ngón tay Cơ Hạo gõ gõ bàn trà, ngữ khí hẳn hoi, rất nghiêm túc nói với Thiếu Ti: “Cho nên, thực lực của muội phải nhanh chóng nâng lên. Thái Ti đã là Vu Vương, muội, còn có Vũ Mục, Phong Hành, phải mau chóng tăng lên thực lực.”
Thiếu Ti nhắm mắt, trên người có một tầng ánh sáng trắng mờ mờ lóe lên.
Huyền Minh nhất tộc, lại gọi là U Minh nhất tộc, bọn họ giống người lại không phải người, giống thần không phải thần. Trời sinh có thể câu thông tất cả quỷ thần trong thiên địa, thậm chí bọn họ mới chào đời, đã có thể cảm nhận được khí tức các sinh linh cường đại thời thái cổ hồng hoang đã ngã xuống, từng mạnh mẽ một thời, từ trong minh minh đem bọn họ triệu hồi ra, mượn lực lượng cường đại đáng sợ của bọn họ.
Khác với công pháp tu luyện nhân tộc hiện tại lưu hành, tộc nhân Huyền Minh nhất tộc căn bản không cần tu luyện, cũng không cần mượn dùng ngoại vật, theo bọn họ không ngừng trao đổi với các tồn tại mạnh mẽ trong minh minh, không ngừng mượn lực lượng bọn họ, giết chóc càng nhiều, hiến tế càng nhiều, thực lực của bọn họ sẽ tự nhiên mà vậy theo đó tăng cường.
Như Thái Ti. Ngọc Long Hà Bá mang theo thuỷ quân sông Hoài công thành, hắn triệu hồi ra tồn tại đáng sợ trong minh minh giết chóc vô số, cắn nuốt linh hồn cùng tinh huyết vô số Thuỷ tộc, tồn tại đáng sợ đó trong minh minh cảm thấy vô cùng hài lòng đối với Thái Ti ‘hiến tế’, lập tức đem tiềm lực thân thể Thái Ti tăng lên tới một trình độ cực mạnh, càng trực tiếp khiến Thái Ti có được lực lượng Đại Vu đỉnh phong.
Sau đó Thái Ti liền khó hiểu đột phá đến Vu Vương cảnh, hơn nữa ở trong Vu Vương cũng được tính là một loại cực kỳ cường hãn.
Nhưng ngươi muốn Thái Ti tự mình nói hắn rốt cuộc là đột phá như thế nào, thằng cha hồ đồ này khẳng định không thể giải thích, dù sao hắn cứ như vậy có được lực lượng cấp Vu Vương.
“Muốn nhanh chóng có được lực lượng mà nói… Có lẽ sẽ quá…” Thiếu Ti có chút do dự nhìn Cơ Hạo.
“Huyết tế sao?” Cơ Hạo gắt gao đuổi theo toàn bộ ý niệm của Thiếu Ti. Vu Điện đối với Huyền Minh nhất tộc ghi lại cực ít, chỉ có một chút ghi chép rải rác. Nhưng Cơ Hạo từ chỗ Chúc Long Quỹ chiếm được rất nhiều tin tức, về Huyền Minh nhất tộc, về lực lượng thần kỳ của bọn họ, về nguồn gốc lực lượng bản thân bọn họ.
Nhìn thấy Cơ Hạo đã nói ra nỗi lo của mình, Thiếu Ti rất nghiêm túc gật gật đầu: “Tộc muội, nếu trả giá lượng huyết tế khổng lồ khiến những tồn tại đã ngã xuống kia hài lòng, chúng ta sẽ cực nhanh có được lực lượng to lớn. Nhưng, huyết tế loại chuyện này…”
Cơ Hạo bưng chén trà, cười uống một hơi cạn sạch: “Chỉ cần không phải huyết tế nhân tộc, thật ra cũng không cần thiết quá có cảm giác tội ác nhỉ? Bọn dị tộc ác quỷ đó, giết bao nhiêu thật ra cũng không tính là tội. Được rồi, chuyện này giao cho ta, muội đến lúc đó chủ trì huyết tế là được.”
Đơn giản là hiến tế tinh huyết và linh hồn, nếu vì lực lượng mà giết chóc lượng lớn nhân tộc, loại chuyện này Cơ Hạo cũng không cách nào tiếp nhận. Nhưng nếu là huyết tế bọn dị tộc ác quỷ kia mà nói, Cơ Hạo hoàn toàn không có chút áp lực tâm lý.
Chưa từng thấy một trận chiến ở vịnh Ác Long, Cơ Hạo giết nhiều dị tộc như vậy, thiên đạo còn giáng xuống vô lượng công đức sao?
Sáng sớm hôm sau, Chúc Dung Long bọn tám đại Vu Đế liền mang theo mười mấy vạn tinh nhuệ vội vàng chạy đi Bồ Phản, vu tinh, tinh kim, mỹ ngọc… các tài vật trong kho phủ đệ Nghiêu Bá bị cầm đi chín thành.
Mùa đông là mùa ế hàng của giao dịch nô lệ ở Bồ Phản, trong kho chợ nô lệ Bồ Phản, vô số nô lệ bị nuôi nhốt như súc vật, lẳng lặng chờ đợi hộ khách sau đầu xuân tới cửa. Lúc này nô lệ trên chợ Bồ Phản, giá so với ngày thường ít nhất thấp hơn ba thành.
Đám người Chúc Dung Long gõ mở vài nơi buôn nô lệ lớn nhất Bồ Phản, đống lớn ngọc tệ, vu tinh, mỹ ngọc, tinh kim các thứ nện ở trước mặt bọn họ, từng đội nô lệ dị tộc bị áp giải rời khỏi phòng kho, bị đám người Chúc Dung Long nâng lên mây lửa mang theo, cuồn cuộn hướng Nghiêu Sơn chạy đi.
Chiến sĩ Già tộc cường đại, phó binh Ám tộc tinh nhanh dũng mãnh, nô lệ tinh quái líu ríu như vô số con gà mái già kêu loạn, vô số nô lệ dị tộc bị áp giải đến ngoài Nghiêu Sơn thành, cứ như vậy thẳng tắp đứng ở nơi hoang dã ngoài thành.
Một tòa tế đàn nho nhỏ đứng sừng sững ở nơi hoang dã, Cơ Hạo đã tự tay chém giết một con hung thú cấp Vu Vương, hiến tế ở trên tế đàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.