Vu Thần Kỷ

Chương 541: Xuất thế




Cộng Công Vô Ưu dẫn người rời khỏi đại điện, mấy lực sĩ Cộng Công thị khiêng huyền băng phong ấn Vô Chi Kỳ theo ở phía sau.
Sau khi rời đại điện, Cộng Công Vô Ưu nhìn thoáng qua Tự Hi đang cùng đám đông bá hậu ân cần thăm hỏi hành lễ lẫn nhau, vẻ mặt tối tăm dẫn người đi lên một con đường nhỏ, tránh các bá hậu nhiệt tình kia.
Theo con đường nhỏ đi một phen, Cộng Công Vô Ưu nhìn nhìn Vô Chi Kỳ ở trong huyền băng phong ấn vẫn nhe răng trợn mắt nổi hung, mắng khẽ một câu, sau đó từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc phù màu đen, đưa cho một nam tử thân khoác áo choàng màu đen theo ở sau người.
“Làm phiền sư phụ. Thằng nhãi này, mấy năm nay gặp phải quá nhiều phiền toái, chỉ có thể để hắn tới thu thập.”
Nam tử mặc áo choàng tiếp nhận ngọc phù to bằng bàn tay, điêu khắc vô số hoa văn bọt sóng, nặng nề lên tiếng, sau đó thân thể nhoáng lên một cái, chợt bắn lên trời cao, xê dịch một cái đã mấy vạn dặm, trong chớp mắt đã đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bay lên cao cao, sau khi cách mặt đất trăm vạn dặm, áo choàng màu đen trên người nam tử vỡ ra, một đám hơi nước âm lãnh trào ra, kèm theo một tiếng rít cao vút kỳ dị, trong hư không nhấc lên vô số gió xoáy sừng dê cao tới vạn trượng.
Một hư ảnh khổng lồ cánh giang ra hơn ngàn dặm từ trong sương mù đen mơ hồ thoáng hiện, cánh thịt khổng lồ nhẹ nhàng vung lên, thân hình khổng lồ chợt xé rách hư không, toát ra một cái đã hơn ngàn vạn dặm, sau mấy hơi thở bay ra xa mấy ức dặm.
Phía trước hơi nước nồng đậm, một dòng sông lớn mênh mông từ tây bắc hướng đông nam quay cuồng chảy đi.
Dòng sông lớn này chỗ rộng nhất khoảng trăm vạn dặm diện tích, lưu vực vắt ngang qua một phần mười Trung Lục thế giới, hai bờ sông lớn có trên trăm vạn nhánh lớn nhỏ, nhánh thủy mạch rậm rạp như huyết mạch kinh lạc trên thân người, bao trùm một mảng lãnh địa vô cùng rộng lớn.
Đây là sông Hoài, đại thủy hệ trong năm hạng đầu của Trung Lục đại địa, cũng chính là hang ổ của Vô Chi Kỳ.
Hư ảnh to lớn giang cánh ngàn dặm thu liễm cánh thịt. Trong sương mù đen tràn ngập, một nam tử trung niên dáng người cao gầy, khuôn mặt kỳ cổ, trên khuôn mặt vàng vọt hai con ngươi lóng lánh lam quang âm u, toàn thân tràn ngập khí tức xa xưa hiện ra thân hình.
“Vô Chi Kỳ, ngươi lão hầu tử này, cũng nên đi ra hoạt động một chút rồi.” Nam tử trung niên cười lạnh, thân hình nhoáng lên một cái, liền theo dòng chảy chính của sông Hoài hướng phía đông nam bay nhanh.
Hướng phía đông nam bay được mấy ức dặm, phía trước đột nhiên có chín nhánh thật lớn ở cùng một chỗ hội tụ vào dòng chính của sông Hoài, ở nơi đây thủy thế ngập trời, tuy là một dòng sông lớn, nhưng ở điểm giao hội nơi này mặt nước kéo dài ức vạn dặm, khói sóng mênh mông không thấy giới hạn, quả thực có thể so với đại dương Đông Hoang trong truyền thuyết.
Từ xưa đến nay, thủy tộc tốc độ sinh sản cực nhanh, thanh thế cực nặng.
Ở chỗ dòng chính của sông Hoài cùng chín nhánh phụ thật lớn giao hội, trên mặt nước đang có vô số cá tôm rùa ba ba xếp đội ngũ chỉnh tề, hô to gọi nhỏ diễn luyện quân trận. Tuy đều là một số thủy quái chưa có hình người, linh trí cũng chưa mở ra bao nhiêu, nhưng ở dưới một đám thủy sinh đại yêu chỉ huy, các quân trận thủy tộc tiến thối thích đáng, rất có vài phần tư thế quân chính quy.
Nam tử trung niên đạp một đám mây đen cấp tốc rơi về phía mặt nước, mấy chục con giao long hình thể cực lớn đang ở trên mặt nước gây sóng gió đồng loạt rống giận, ùn ùn hóa thành bóng người hướng hắn đón đầu.
Một con giao long biến thành nam tử khôi ngô cách thật xa đã lớn tiếng rít gào: “Người sống từ đâu đến? Biết nơi này là đâu không? Tới tìm chết hay sao? Tự chặt hai chân làm tiền qua đường, sau đó cút!”
Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng, vung tay trái lên, một ngọn núi băng bỗng dưng xuất hiện, mang theo tiếng xé gió thật lớn nện xuống vào đầu. Mấy chục con giao long biến thành tráng hán không kịp né tránh, bị núi băng phạm vi vài dặm hung hăng đập trúng.
Tiếng rú thảm không dứt bên tai, mấy chục con giao long thực lực bám sát Vu Vương đỉnh phong bị đánh cho đầu lõm xuống, một đám hộc máu rơi vào trong nước bất đắc dĩ hiện ra nguyên hình. Đàn giao long nổi trên mặt nước, lân giáp tàn phá ở trong máu quay cuồng không ngừng chìm xuống, vô số thủy tộc chung quanh đồng thời xôn xao hẳn lên.
“To gan!” Một con long quy toàn thân đen sì, đầu mọc sừng rồng bay lên trời, thân hình khổng lồ như một ngọn núi nhỏ nó há mồm phun ra vô số mũi tên nước màu trắng, rợp trời rợp đất hướng nam tử trung niên bắn tới.
“Tiểu yêu không biết gì, Vô Chi Kỳ quản giáo các ngươi như vậy?” Trong con ngươi của nam tử trung niên gió mây biến ảo một phen, mơ hồ có thể thấy được một thuỷ vực khôn cùng huyền băng trôi nổi ẩn hiện ở trong con ngươi hắn. Hắn chỉ tay, một đạo cuồng lôi từ trên trời giáng xuống, hung hăng bổ vào trên mai long quy, đánh cho mai long quy vỡ vụn, một mảng lớn máu thịt giống như cháo loãng sôi trào phun ra thật xa.
Long quy nháy mắt bị thương nặng, mũi tên nước phun ra hóa thành một mảng lớn hơi nước phiêu tán. Nó khóc lóc rầm trời nện xuống mặt nước, chìm thật sâu vào trong nước không dám thò đầu ra nữa.
Nam tử trung niên cười lạnh vài tiếng, lấy ra khối ngọc phù màu đen nọ của Cộng Công Vô Ưu ném vào trong nước.
“Vô Chi Kỳ… Tỉnh lại!” Nam tử trung niên gọi một tiếng âm trầm.
Ngọc phù rơi thẳng tắp vào trong nước, sau đó hóa thành một đạo linh quang màu đen hướng sâu trong đáy nước bay đi.
Chỗ cực sâu của đáy nước, thẳng dưới mặt nước ba vạn dặm, ở đây thủy hệ linh khí nồng đậm đến cực điểm, áp lực khổng lồ khiến mật độ nước sông bình thường lớn không thể tưởng tượng, một giọt nước sông to bằng ngón cái đã nặng tới mấy vạn cân.
Xuống chút nữa, một xoáy nước sâu không thấy đáy lại xuống phía dưới trăm vạn dặm, nơi này nước sông đã hầu như ngưng tụ thành thực chất, biến thành tinh thể như kim cương. Một cái đỉnh lớn hình tròn, bên trên điêu khắc vô số sơn tinh thủy quái, đỉnh tròn màu đen hoa văn thượng cổ phù lục lơ lửng ở trong xoáy nước, một thanh niên khuôn mặt thanh tú nhu hòa, thân khoác áo dài màu đen ngồi xếp bằng ở trong đỉnh tròn, trong mắt có vô số thần văn cổ triện hoa điểu trùng ngư cấp tốc lướt qua.
Ngọc phù biến thành linh quang màu đen rơi thẳng tắp xuống trước mặt thanh niên, linh quang nổ tung, một luồng tinh thần dao động mơ hồ khuếch tán ra.
Thanh niên đồ đen trừng mắt, nhe răng trợn mắt cười lạnh một tiếng: “Ba mươi sáu con khỉ con đã chết? Chết rồi thì chết đi, chuyện lớn bao nhiêu đâu? Loại khỉ con vô dụng đó, chỉ cần lão tử muốn, một năm có thể sinh ba năm ngàn đứa.”
“Cơ Hạo? Trẻ con không biết gì, tiểu nhân vật một bàn tay có thể bóp chết, cần gì so đo với hắn? Để hắn tiêu dao trước, lão tử tự mình tu luyện quan trọng hơn.”
“Ngọc Long Hà Bá đã chết? Hắc, chết rồi thì chết đi, ngay cả một tên mao đầu tiểu tử cũng không thể thu thập, loại phế vật này cũng có thể trở thành Hà Bá? Sớm hay muộn cũng sẽ bị ta một côn đánh chết, chết sớm cho sạch sẽ.”
“Hả? Đây là cái gì?”
Thanh niên đồ đen đột nhiên trợn mắt quái dị, trong con ngươi hai luồng khí đen phun ra thật xa.
Cẩn thận phân biệt một phen tin tức trong ngọc phù màu đen truyền ra, thanh niên đồ đen trầm mặc một phen, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Đáng thương, đáng tiếc, đáng giận, mười hai vạn năm tĩnh công, mắt thấy đã sắp có thu hoạch, nhưng đã là chuyện này, không thể không ra tay tranh một chút.”
Hai tay vỗ nhẹ nhẹ đại đỉnh vờn quanh bên người, thanh niên đồ đen từ từ nói: “Bảo bối tốt, bảo bối tốt, ngươi rốt cuộc là bảo bối gì? Mặc kệ như thế nào, sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, theo ta đi một chuyến thôi!”
Cái đỉnh tròn màu đen nổ vang ‘Ông’ một tiếng, hóa thành một đạo hắc quang nhập vào mi tâm thanh niên đồ đen, ở giữa mi tâm hắn để lại một mảng thủy ảnh màu đen.
Thanh niên đồ đen thét dài một tiếng, dưới làn da trắng nõn vô số lông bạc phun ra, trong chớp mắt hóa thành một con vượn lớn màu bạc phóng lên cao.
“Mỗ, Vô Chi Kỳ, đến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.