Vu Thần Kỷ

Chương 526: Nhục nhã




Chân trời, một đám mây lửa quay cuồng mà đến, Cơ Hạo dẫn theo đại đội nhân mã về tới Nghiêu Sơn thành.
Nhưng vừa vào Nghiêu Sơn, Cơ Hạo nhìn thấy chính là một cảnh tượng như vậy—— trong Thiên Địa Đại Trận, ba con cự long hóa thành ấn tỳ bảy màu trấn áp ba con vượn lớn, mặt khác có ba mươi ba vị Vu Đế đứng ở giữa không trung không dám nhúc nhích, ngoài thành khắp nơi hỗn độn, ít nhất trên trăm vạn thi thể tàn phá nằm, bốn phương tám hướng còn đứng hai ba mươi vạn tinh nhuệ chiến sĩ thân khoác trọng giáp.
Thiên Địa Đại Trận phát động, tường quang thụy khí bảy màu xông lên cao hơn ngàn dặm, một bánh xe ánh sáng bảy màu loá mắt bao phủ phạm vi vạn dặm.
Trong ánh sáng bảy màu, có thể thấy được từng đạo ngân quang kỳ dị lúc ẩn lúc hiện, trong hư không như có một số lực lượng thác loạn phức tạp nào đó đang dao động, loại lực lượng này biến ảo khó dò, huyền ảo vô cùng, khiến Cơ Hạo trong chốc lát cũng không rõ manh mối.
Xe liễn kéo theo đám mây lửa lớn từ trên cao hạ xuống, nhanh chóng dừng ở trong phủ đệ Nghiêu Bá.
Cơ Hạo kéo tay Man Man nhảy xuống xe liễn, Man Man đã hô to gọi nhỏ kêu la: “Thiếu Ti, Thiếu Ti! Có người công thành! Chúng ta trên đường cũng đụng phải kẻ địch, nhưng đều bị chúng ta bắt được rồi, các ngươi nơi này thế nào?”
Thái Ti thở hổn hển vòng quanh tế đàn vòng vòng, bỗng dưng nhìn thấy Cơ Hạo, hắn ‘Thịch’ một cái mềm nhũn dưới đất, cả người toát mồ hôi như tương lẩm bẩm: “Cơ Hạo đã trở lại, tốt rồi, thỏa đáng rồi, ngủ thôi!”
Nhắm mắt lại, thằng cha này ngay cả tế đàn cũng lười thu thập, cứ như vậy mang theo tử khí hắc vụ nồng đậm toàn thân mơ màng ngủ.
Nhưng mọi người đều rõ ràng cảm nhận được, ở trong cơ thể Thái Ti, có một lực lượng hùng hồn như rồng đang cấp tốc xoay tròn, lực lượng này đang điên cuồng cải tạo thân thể hắn, khiến thân thể hắn trở nên cực độ rắn chắc, càng làm trên da hắn xuất hiện vô số thần văn rậm rạp màu đen, thoạt nhìn rất dọa người.
Bóng đen lơ lửng ở phía sau Thái Ti nhìn Cơ Hạo một cái thật sâu. Hắn chỉ tay, Đinh Đầu Thất Tiễn Thư trên tế đàn chợt nhoáng lên một cái, ba mươi ba vị Vu Đế giữa không trung ngoài thành đột nhiên thân thể khẽ giật, lượng lớn sinh mệnh tinh nguyên không ngừng tiết ra ngoài, hóa thành từng luồng sáng mạnh mắt thường có thể thấy được không ngừng hội tụ vào trong cơ thể Thái Ti.
Thái Ti thỏa mãn nháy khò khè, bóng đen sau khi mượn dùng Đinh Đầu Thất Tiễn Thư ít nhất rút đi bốn thành sinh mệnh tinh nguyên của ba mươi ba vị Vu Đế, lúc này mới chậm rãi hóa thành một luồng khí đen nhập vào mi tâm Thái Ti.
Trong tiếng ‘Leng keng’, sinh mệnh tinh nguyên bóng đen đó dùng Đinh Đầu Thất Tiễn Thư rút ra có một nửa dung nhập thân thể Thái Ti, một nửa còn lại thì bị hắn dùng lực lượng cường đại áp súc thành một viên tinh thạch màu máu to bằng vại nước, lặng yên lơ lửng ở trước mặt Cơ Hạo.
“Đây là chia của sao?” Cơ Hạo vỗ vỗ khối tinh thạch màu máu này, rất tò mò hỏi bóng đen thân thể cấp tốc tiêu tán, nhưng gia hỏa này không rên một tiếng.
Thiếu Ti mang theo một tia mệt mỏi từ trong đại điện đi ra, nàng đi đến trước mặt Cơ Hạo, lau lau giọt mồ hôi trên trán, có chút mệt mỏi nói: “Thao túng hai tòa đại trận, có chút gian nan… Cơ Hạo. Bí pháp tu luyện nguyên thần nọ huynh nói, ta thấy, ta và Man Man vẫn là học đi. Tựa như tòa đại trận thác loạn hư không kia, phải có nguyên thần lực mới có thể sử dụng như ý.”
Cơ Hạo kéo tay Thiếu Ti, trong lòng vui mừng một phen: “Học là đúng, nguyên thần đại đạo và vu lực chúng ta trước kia rèn luyện khác nhau, tu luyện vu lực chỉ có thể khiến chúng ta có lực lượng cường đại, nhưng lợi ích của nguyên thần đại đạo thì nhiều lắm.”
Tiếng bước chân dày đặc truyền đến. Vũ Mục toàn thân thịt béo quay cuồng, mang theo đám đông chiến sĩ lao tới. Mấy chục tên tráng hán cả người là máu bị gân rồng trói chặt, bị Vũ Mục kéo như dắt chó, một đường ma sát mặt đất bị kéo tới.
“Đám tạp chủng chết tiệt này!” Vũ Mục hổn hển tru lên: “Bọn hắn thế mà đánh lén một số người hầu trong thành, ngang ngược lột da bọn họ chế thành vu khí lẫn vào. Quả thực buồn cười!”
Nói đến chỗ tức giận, Vũ Mục hung hăng một cước đem cánh tay một tráng hán đá nát.
Sắc mặt Cơ Hạo chợt âm trầm xuống, những gia hỏa này thế mà lại dùng thủ đoạn như vậy trà trộn vào thành?
Thiếu Ti cũng nhíu mày. Nàng tức giận nói: “Cửa thành có chiếu yêu bảo giám, nhưng hào quang quá mạnh, chúng ta ngày thường cũng không mở ra.”
Bọn Khoa Nga thị kiến tạo thành trì, các thượng cổ thần khí uy lực cực lớn, công hiệu rất nhiều, chỉ thần khí phòng bị kẻ địch dùng các loại vu bảo, ảo thuật trà trộn vào thành trì đã có ba mươi sáu loại. Trong đó trực tiếp nhất chính là trang bị chiếu yêu bảo giám ở trên cửa thành.
Loại thượng cổ thần khí này một khi mở ra, sẽ có mảng lớn thần quang chiếu rọi trăm dặm, trong trăm dặm phàm là người trên người dùng vu bảo thay đổi hình bóng, hoặc là dùng ảo thuật thay hình đổi dạng, đều sẽ bị chiếu yêu bảo giám trực tiếp chiếu ra chân thân.
Nhưng Cơ Hạo vì không khiến người ta chú ý, dùng Thập Nhị Nguyên Trần Điên Đảo Loạn Không Trận che phủ toàn bộ hào quang của Nghiêu Sơn thành, loại thần khí động cái phóng ra trăm dặm thần quang này càng đóng lại toàn bộ. Không ngờ chính là thủ đoạn giấu tài này, lại thành sơ hở bị kẻ địch lợi dụng.
“Là lỗi của ta!” Cơ Hạo vỗ vỗ mu bàn tay Thiếu Ti, lạnh lùng nói: “Về sau toàn bộ giám sát thần khí mở ra cả ngày, cho dù có một con kiến mang địch ý đối với chúng ta, cũng không thể để bọn nó tới gần Nghiêu Sơn thành trong vòng trăm dặm.”
Nghị luận ầm ầm một phen, Thiếu Ti vung thần trượng, trong đại viện phủ đệ Nghiêu Bá, một khối bình đài cực lớn dài rộng đều trăm trượng, bốn phía dùng các loại pho tượng thần thú trang trí dần dần bay lên, nhanh chóng bay đến trên trời cao cách mặt đất trăm dặm.
Đứng ở trên bình đài mây khói bao phủ, Cơ Hạo nhìn các Vu Đế lơ lửng giữa không trung không dám nhúc nhích kia, đột nhiên cười lạnh: “Chạy cho ta, nhảy cho ta, khóc đi kêu đi cho ta, tùy tiện làm chút gì đó đi. Một đám thành thật nhu thuận đứng ở chỗ này như vậy làm gì? Các ngươi không phải muốn diệt thành sao? Không phải muốn giết sạch con dân dưới trướng ta sao? Sao không động thủ?”
Một vị Vu Đế hổn hển hướng tới Cơ Hạo rít gào: “Nghiêu Bá, ngươi đừng tưởng rằng…”
“Vả miệng!” Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng.
Thiếu Ti vung thần trượng, giữa không trung ráng bảy màu quanh quẩn, một bàn tay to bằng chậu rửa mặt đột nhiên ngưng tụ, hung hăng vả một chưởng ở trên mặt Vu Đế kia, đem răng trong mồm hắn đánh bay hết ra.
“Vả miệng toàn bộ, đánh tới chết cho ta!” Cơ Hạo phất phất tay, cười lạnh nói: “Dù sao, bọn hắn da thô thịt dày, cũng khó đánh chết bọn hắn!”
Thiếu Ti cười lạnh, hung hăng nhìn những kẻ địch đánh lén Nghiêu Sơn thành, muốn triệt để phá hủy toàn bộ lãnh địa Nghiêu Bá, nghiến răng hung hăng vung thần trượng của mình. Trong hư không mấy ngàn bàn tay to như lưu ly bảy màu cấp tốc vung, khắp bầu trời đều là chưởng ấn bay loạn, chợt nghe một đợt tiếng vang thanh thúy ‘Bốp bốp’, ba mươi ba vị Vu Đế bị đánh cho mặt đỏ bừng, đầu sưng như đầu heo.
Trong Nghiêu Sơn thành, vô số con dân cùng chiến sĩ của Nghiêu Bá đứng trên đường cái, xa xa nhìn động tĩnh trên không.
Nhìn thấy những Vu Đế kia không dám có chút động tác bị đánh cho mặt mũi bầm dập, các con dân cùng chiến sĩ đều cao giọng hoan hô, thậm chí có người hoa chân múa tay.
Đó chính là Vu Đế, Vu Đế cường đại giống như quỷ thần!
Nhưng ở chỗ Cơ Hạo, Vu Đế cũng bị giáo huấn như cháu nội!
Vô số đạo tín ngưỡng niệm lực tinh thuần dị thường, so với ngày thường cường đại hơn gấp trăm lần cuồn cuộn rót vào thân thể Cơ Hạo, khiến nguyên thần Cơ Hạo vạn phần thoải mái run rẩy một trận.
“Nghiêu Bá, Nghiêu Bá, khoan động thủ!”
Rất xa, Ngọc Long Hà Bá tiên phong đạo cốt đạp một đám mây nước bay tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.