Vu Thần Kỷ

Chương 476: Soán vị




Dĩ Bá La Lâm, năm ấy trăm tuổi, con thứ ba lão tộc trưởng Hồn Lang nhất tộc, công lao chồng chất mà được Đế Thuấn phong thưởng, lãnh địa Dĩ sơn thụ phong Dĩ Bá.
Công lao Dĩ Bá La Lâm lập không thể so sánh với Cơ Hạo, Dĩ sơn và Nghiêu Sơn Cơ Hạo thụ phong tự nhiên cũng không cách nào so sánh, phạm vi lãnh địa của Dĩ sơn chỉ năm ngàn dặm. La Lâm được phụ thân nhà mình ủng hộ, kéo ra một mũi tộc nhân kiến thiết lãnh địa, tích lũy mấy chục năm khổ công, số lượng tộc nhân sinh sản lớn mạnh đến khoảng ngàn vạn.
La Lâm có bốn con trai, hắn đem tộc nhân chia làm năm bộ lạc, bốn con trai đều lĩnh hơn trăm vạn tộc nhân phòng thủ bốn phương, bản thân dẫn hơn sáu trăm vạn tộc nhân ở quanh Dĩ sơn nghỉ ngơi lấy lại sức, tích góp từng chút thực lực bộ tộc, lớn mạnh từng chút một nguyên khí nhà mình.
Dĩ sơn cao tám trăm trượng, kéo dài trăm dặm, Dĩ Bá La Lâm lúc còn sống thành lập chủ thành Dĩ sơn thành nằm ở sườn phía nam Dĩ sơn, lưng tựa núi mặt hướng nước, quanh thân có trăm vạn mẫu ruộng tốt, càng mở khu vực vườn trái cây, bãi nuôi thú rộng lớn, thực sự là một mảnh đất lành an cư lạc nghiệp.
Tiếng rú thê lương đột nhiên đánh vỡ sự yên tĩnh sáng sớm, mấy bóng người lảo đảo chật vật nhảy vọt qua tường thành Dĩ sơn thành, rống to hướng về phía tây nam Bồ Phản chạy ra không đến hai trăm trượng, kèm theo tiếng xé gió bén nhọn, mấy chục mũi tên từ trên tường thành xé gió đánh tới, hung hăng cắm ở trên thân mấy người này.
Mũi tên xé rách cơ thể, vài người chật vật bỏ chạy cắm đầu ngã xuống đất, bọn họ rên rỉ lật tay đem mũi tên giật xuống, huyết khí trong cơ thể chạy chồm, khí tức cường đại chỉ Đại Vu có khuếch tán ra, vết thương mắt thấy cấp tốc sinh trưởng sắp khép lại.
Chợt trong vết thương của bọn họ phun ra một đám khí đen, cả mảng lớn máu đen phun đầy người. Huyết khí bọn họ chợt tán loạn, vết thương vỡ ra, nháy mắt biến thành to bằng nắm tay. Trong khí đen tràn ngập, vết thương của bọn họ nhanh chóng thối nát mở rộng, rất nhanh đã nát đến trên xương cốt. Xương cốt cũng rất nhanh mục nát, trong chớp mắt ngay cả cốt tủy cũng lộ ra.
Mười mấy chiến sĩ tinh nhuệ thân khoác trọng giáp từ trên tường thành nhảy dựng lên, vẽ ra từng cái đường cong, nặng trịch đáp ở bên người mấy lão nhân chật vật chạy trốn này. Bọn họ giơ rìu lớn, sạch sẽ lưu loát đem đầu mấy lão nhân tóc trắng xoá đó chặt bỏ, giống như đá bóng đá thật xa.
“Lão tiện chủng không biết chết sống. Đế tử tự mình lên tiếng, bọn hắn còn muốn tử thủ phần cơ nghiệp này?” Một đại hán râu xồm cười dữ tợn nói: “Dĩ sơn lĩnh không lớn, nhưng dù sao cũng là lãnh địa nhân vương phong thưởng, coi như là một miếng thịt béo. Đế tử được Dĩ sơn lĩnh nguyện trung thành, thực lực có thể tăng cường thêm một phần.”
Trong Dĩ sơn thành máu chảy thành sông, mấy chục trưởng lão cùng tướng lĩnh bộ tộc trung với La Lâm ngã hết xuống trong vũng máu, từng đám đông tộc nhân Dĩ sơn lĩnh trước tông miếu hiến tế tổ linh kinh hãi nhìn La Thịnh cùng với Liệt Sơn Húc đứng ở cửa tông miếu.
La Thịnh là đường huynh đệ của La Lâm, Dĩ sơn lĩnh vốn không có nửa điểm liên quan với hắn.
La Lâm chết trận ở Xích Phản sơn. Nhưng hắn còn có ba đứa con trai, còn có một đàn cháu, trước khi những nam đinh đích hệ này chết hết, La Thịnh đừng nghĩ dòm ngó Dĩ sơn lĩnh một cái, khối lãnh địa này căn bản không tới lượt hắn tiếp nhận.
Nhưng Liệt Sơn Húc đột nhiên đến, hắn bày tỏ thái độ dốc hết sức ủng hộ La Thịnh trở thành Dĩ Bá mới, khiến hắn nắm giữ toàn bộ Dĩ sơn lĩnh. La Thịnh ở trong Hồn Lang nhất tộc chỉ là ăn chờ chết, không có thực quyền gì, tài cán bản thân cũng bình thường mừng như điên, lập tức nhận Liệt Sơn Húc làm chủ, trông mong dẫn theo mấy tâm phúc theo Liệt Sơn Húc đến Dĩ sơn thành đoạt quyền.
Sau một trận khắc khẩu, các trưởng lão bộ tộc trung với La Lâm hạ lệnh đuổi La Thịnh muốn tu hú chiếm tổ, kết quả chính là thân vệ tinh nhuệ Liệt Sơn Húc mang đến chém giết một trận, cao tầng Dĩ sơn lĩnh hầu như bị tàn sát hết.
Chỉ còn lại có ba gã trưởng lão Dĩ sơn lĩnh vẻ mặt đắc ý quỳ gối trước mặt Liệt Sơn Húc, lớn tiếng nịnh bợ Liệt Sơn Húc.
“La Thịnh sẽ là một tộc trưởng tốt!” Liệt Sơn Húc ngồi ở trên một cái ghế dựa lớn tinh kim đúc, thưởng thức một cái chén rượu thất bảo lưu ly tinh xảo. Chậm rãi cười lạnh liên tục.
“Đế tử nói rất phải, La Thịnh đại nhân về sau sẽ là tân nhậm tộc trưởng của chúng ta, chúng ta lập tức dâng thư Bồ Phản, để cho La Thịnh tộc trưởng kế thừa vị trí của Dĩ Bá.”
“Đế tử yên một trăm cái tâm, chuyện của các ‘bá lĩnh’, Bồ Phản chưa bao giờ nhúng tay, chỉ cần chúng ta các trưởng lão này liên danh dâng thư, vị trí tân nhậm Dĩ Bá hoàn toàn ổn thỏa, không có bất cứ vấn đề gì.”
“Về sau chúng ta nhất định trung tâm cần cù phụ tá tộc trưởng đại nhân, đem Dĩ sơn lĩnh kiến thiết phồn vinh phát đạt. Còn xin đế tử về sau chiếu cố nhiều hơn đôi chút!”
Ba vị trưởng lão Dĩ sơn lĩnh liên tục siểm nịnh, không ngừng hướng tới Liệt Sơn Húc nịnh nọt, còn thỉnh thoảng chiếu cố bơm hơi cho La Thịnh vài câu.
La Thịnh bộ dạng bình thường, dáng người cũng bình thường, không thấy chút khí chất hào hùng cười đến mắt cũng nheo lại thành một đường. Hắn so với La Lâm lớn hơn mấy chục tuổi, nhưng hắn ở ba mươi năm trước mới đột phá trở thành Đại Vu, loại tư chất này chỉ có thể dùng rác rưởi để hình dung.
Khổ tu ba mươi năm, La Thịnh đến bây giờ mới miễn cưỡng mở ra một trăm bảy mươi tám vu huyệt trên mười lăm đường mạch lạc, loại tu vi này ngay cả học đồ Vu Điện cũng kém, ở trong bạn cùng lứa tuổi của Hồn Lang nhất tộc, thực lực của hắn tuyệt đối là một kẻ đội sổ.
Ngày thường hắn chỉ thích sống phóng túng, ỷ vào mình có một người cha đẻ là trưởng lão bộ tộc ức hiếp tộc nhân bình thường, mỗi ngày ở trên bụng nữ nhân sống mơ mơ màng màng, cả đời nhắm chừng cũng không có hi vọng gì nữa. Bỗng dưng Liệt Sơn Húc tìm tới hắn, thế mà bồi dưỡng hắn trở thành Dĩ sơn lĩnh Dĩ Bá, La Thịnh hai ngày qua đi đường cũng như nằm mơ, lâng lâng không biết thân ở phương nào.
Năm ngàn dặm lãnh địa, ngàn vạn con dân, mười mấy vạn quân đội tinh nhuệ, về sau tất cả hắn một tay nắm giữ, thực quyền của cha ruột hắn trưởng lão Hồn Lang nhất tộc cũng không lớn bằng hắn, trong toàn bộ huynh đệ của hắn, thành tựu cao nhất cũng chỉ là vạn nhân trưởng của Hồn Lang nhất tộc, cũng căn bản không thể so sánh với hắn trở thành Dĩ Bá.
Về sau hắn cho dù gặp tộc trưởng Hồn Lang nhất tộc, cũng chính là ông nội hắn, hắn cũng có thể thẳng lưng không cần hành lễ!
Bởi vì hắn là Dĩ Bá, hắn là Dĩ Bá nhân vương Đế Thuấn sắc phong, Dĩ Bá có thể đăng đường nhập thất tiến vào đại điện thảo luận chính sự thương nghị đại sự nhân tộc với Đế Thuấn. Cho dù hắn ‘Bá’ này ở trong toàn bộ ‘Bá, hậu’ thực lực đội sổ, vô luận diện tích đất phong hay là thực lực bộ tộc đều là cái loại đội sổ đó, nhưng hắn chính là trọng thần nhân tộc thật sự!
Hắn là ‘Bá’, bá có đất phong độc lập! Tính độc lập thần thánh của đất phong được cả liên minh bộ lạc nhân tộc bảo hộ, bất cứ bộ tộc nào cũng không thể có người nào xâm nhập lãnh địa ‘Bá’ của hắn!
La Thịnh cười đến mắt nheo lại, hai hàm răng ngả vàng trong cái mồm không thể khép lại rất bắt mắt.
Quan sát mười mấy vạn con dân Dĩ sơn thành tụ tập trước tông miếu, La Thịnh chỉ cảm thấy hắn đã đạt tới đỉnh phong cuộc đời, linh hồn toàn thân cũng thăng hoa.
Phía sau ghế dựa lớn của Liệt Sơn Húc, Thanh Mai mặc áo vải thô dài tay trái cầm tịnh bình, tay phải nâng cành mai, khinh miệt nhìn La Thịnh cười lạnh.
“Sư bá tổ Thi đạo nhân nói không sai, đám nhân loại này ngu muội ngu xuẩn, truyền thụ đại đạo chỉ để ý dũng mãnh tinh tiến, nào cần cẩn thận giống như trước?”
La Thịnh cười đến vẻ mặt sáng lạn xoay người, nịnh nọt hướng Liệt Sơn Húc gập người thi lễ: “Đế tử, huynh đệ ma quỷ kia của ta, còn có ba thằng nhãi con cùng một ổ nhãi con nho nhỏ đó. Ngài xem xem, đem toàn bộ bọn họ thu thập mới ổn thỏa.”
Liệt Sơn Húc mỉm cười, đang muốn mở miệng, trên trời có một tiếng chim hót, hai con đại ưng cấp tốc bay tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.