Vu Thần Kỷ

Chương 468: Cứu để




Vu Điện, tĩnh thất.
Tĩnh thất bố trí cực kỳ đơn giản, dựa sát vào tường có một tế đàn nho nhỏ, bên trên thờ một khối ngọc bài màu đen nho nhỏ, ngẫu nhiên một mảng u quang lóe lên, trong ngọc bài liền có một chữ ‘Minh’ nho nhỏ chợt lóe mà qua.
Trước ngọc bài là một cái bát đất thó rất cũ kỹ, bên trong đầy vết máu loang lổ, có những tia huyết khí cực kỳ dinh dính ở trong bát xoay quanh qua lại, giống như vật còn sống.
Đế Thuấn, Tự Văn Mệnh ngồi xếp bằng đối mặt nhau ở bên một cái bàn đá, hai người đều nheo mắt không nói một lời.
Qua hồi lâu, một đạo hắc quang từ trong ngọc bài màu đen trên tế đàn phun ra, cả mảng lớn khí đen đột ngột trào ra, từ từ hóa thành một đám khí xoáy tụ như lốc xoáy xoay loạn đầy đất. Tiếng quỷ khóc ‘Hu hu’ từ trong khí xoáy tụ không ngừng truyền đến, ngẫu nhiên có thể thấy được vô số gương mặt vặn vẹo như ẩn như hiện ở trong khí xoáy tụ.
Nhiệt độ không khí trong tĩnh thất hạ xuống thẳng tắp, rất nhanh vách tường và sàn đã bị khối băng thật dày màu đen bao trùm.
Đế Thuấn và Tự Văn Mệnh đồng thời giật giật thân thể. Bọn họ đều là người sống, nhưng khí đen này là khí tức minh giới thuần túy nhất, kỵ nhất với huyết khí người sống. Thân thể bọn họ bị khí đen bao vây, liền cảm thấy có vô số con dao nhỏ đang xé rách thân thể bọn họ, khí đen âm lãnh đến xương không ngừng muốn xâm nhập thân thể bọn họ, khiến hai người rất khó chịu.
Cánh cửa kim loại màu đen từ trong khí đen chậm rãi hiện lên, cánh cửa mở ra, Minh đạo nhân cau mày đi ra một bước, ngồi ở phía sau bàn đá giữa Đế Thuấn cùng Tự Văn Mệnh.
Tự Văn Mệnh lấy ra một vò rượu lâu năm đặt ở trước mặt Minh đạo nhân, Minh đạo nhân cũng không khách khí, vỗ nắp bùn liên tục trút mấy ngụm rượu mạnh, sau đó phun mạnh ra một ngụm mùi rượu: “May mắn các ngươi truyền tin sớm cho ta, ta theo khí tức đó tìm qua, lại đã tìm được chánh chủ.”
Đế Thuấn, Tự Văn Mệnh không hé răng, chỉ nhìn Minh đạo nhân.
Minh đạo nhân bỏ vò rượu xuống, hai tay nhét ở trong tay áo, nheo mắt nhìn hai người cười nói: “Ta biết. Hôm nay tuyệt không giữ lại, nói ra toàn bộ. Nhưng… Các ngươi lần này được nhiều tù binh dị tộc như vậy, ta muốn một trăm vạn!”
Ngón tay Đế Thuấn nhanh chóng búng vài cái ở trên bàn dài, hắn nhìn Minh đạo nhân mặt đầy nét cười, bất đắc dĩ thở dài: “Lần này tù binh không ít, nhưng bộ tộc phải chia cũng nhiều. Chúng ta mấy người gom góp, góp cho Minh đạo nhân ngươi…”
Không đợi Đế Thuấn cò kè mặc cả, Minh đạo nhân cười dữ tợn, hai hàm răng trắng chói lọi rất bắt mắt: “Một trăm vạn dị tộc, chọn trẻ tuổi khỏe mạnh, linh hồn bổn nguyên mạnh mẽ, huyết khí dư thừa, vu sư Vu Điện các ngươi động thủ, dùng vu chú tiết kiệm huyết khí và linh hồn tinh khí nhất đánh giết bọn hắn, thi thể cùng linh hồn giao cho ta mang đi.”
Tự Văn Mệnh trầm giọng nói: “Ừm, một trăm vạn dị tộc, nhiều nhất trong vòng ba ngày có thể chém giết toàn bộ sau đó giao cho ngươi.”
Minh đạo nhân nhất thời nặng nề thở ra một hơi, nhìn Đế Thuấn cười nói: “Đế Thuấn, ngươi tâm địa quá nhân… Làm nhân vương, đây là chuyện tốt, nhưng cũng không phải chuyện gì tốt. Nhưng đây là chuyện của nhân tộc các ngươi, ta sẽ không dong dài cái gì.”
Nheo mắt, Minh đạo nhân nghiêm túc vẻ mặt, lạnh giọng nói: “Chuyện ta nói cho các ngươi có chút phạm huý. Có mấy người, ta cũng không muốn trêu chọc, bọn họ lại nhỏ nhen, bị ta sờ thấu chi tiết, khẳng định sẽ tìm ta làm phiền. Cho nên, hôm nay ta nói cái gì, đừng để người ta biết là ta nói.”
Đế Thuấn chậm rãi gật đầu, nghiêm túc nói: “Ừm! Còn xin Minh đạo nhân nói rõ.”
Minh đạo nhân nheo mắt, suy tư một phen, chậm rãi nói: “Thật ra, nhân tộc các ngươi thời Tam Hoàng, thời điểm thiên nhân thông đạo chưa ngăn cách, nhân tộc và chúng ta từng qua lại không ít… Ví dụ như nói, ta ở U Minh chi địa lâu, nhân tộc các ngươi thời thượng cổ, từng có cường giả vì cứu trở về thê tử của mình, mạnh mẽ xông vào lãnh địa của ta, cùng ta liên tục đánh năm mươi tám trận, đem hồn nàng đoạt về.”
Đế Thuấn và Tự Văn Mệnh ngừng thở, một chút thanh âm cũng không dám phát ra, chỉ lắng nghe Minh đạo nhân giảng thuật.
“Về sau, trong thiên địa có chút thay đổi, rất nhiều điển tịch của nhân tộc các ngươi, có một số là bị tổ tiên của các ngươi thất lạc, có một số là bị một số người nào đó cố ý thiêu hủy, cho nên các ngươi đối với một số chuyện thời thượng cổ, cũng chỉ lưu truyền tới nay một ít vụn vặt.”
“Ta tạm không đề cập, bao nhiêu năm rồi, nhiều lần qua lại với các ngươi, mọi người đều là người quen cũ.” Minh đạo nhân có chút đắc ý nhìn hai người cười nói: “Đông công, Tây mỗ, cũng ẩn cư nhiều năm, nhưng ngẫu nhiên bọn họ cũng sẽ đi lại thế gian, làm rất nhiều ân huệ, các ngươi đối với bọn họ ít nhiều có chút nghe nói.”
Đế Thuấn yên lặng lắng nghe, Tự Văn Mệnh đã lấy ra một miếng da thú đặc chế, cầm một cây bút nhanh chóng ghi lại.
Minh đạo nhân nhìn thoáng qua Tự Văn Mệnh, tiếp tục nói: “Vừa mới ra tay công kích con phượng hoàng nhỏ đó, là Thi đạo nhân. Luận tuổi tác từng trải, không yếu hơn ta là bao. Chỉ là hắn tạo hóa không đủ, nền móng trời sinh kém một chút, cho nên thành tựu thua ta chút.”
Tinh thần Đế Thuấn và Tự Văn Mệnh càng thêm tập trung, lắng nghe Minh đạo nhân đem một số cơ mật đã phân tán mất đi ở trong lịch sử dài lâu của nhân tộc chậm rãi nói ra.
Thật ra từ lúc một trận chiến Xích Phản sơn, trí tuệ như đám người Đế Thuấn, Tự Văn Mệnh, bọn họ đã phát hiện, toàn bộ chiến dịch Xích Phản sơn, có dấu hiệu ngoại lực nhúng tay, ngoại lực thúc đẩy cực kỳ rõ ràng.
Một ít dấu vết để lại biểu hiện, vô luận là Đế Thích Diêm La khơi mào sự tình, hay là Phạm Hài muốn đoạt lấy chỗ tốt, bọn họ đều là ‘quân cờ’ của một số độc thủ phía sau màn nào đó. Đặc biệt Phạm Hài, hắn bừng bừng hứng thú ra tay muốn kiếm chút lợi ích, kết quả lại bị Đông công, Tây mỗ đột ngột toát ra liên thủ Minh đạo nhân đánh cho bị thương nặng chạy trốn.
Minh đạo nhân xuất hiện ở chiến trường Xích Phản sơn, đó là Đế Thuấn hứa cho hắn lợi ích cực lớn mời đến viện thủ, nhưng Đông công và Tây mỗ, Đế Thuấn cũng chỉ nghe nói có hai đồ cổ như vậy tồn tại, lại chưa bao giờ gặp.
Nhưng chính là hai người như vậy sẽ đột ngột xuất hiện ở Xích Phản sơn, hơn nữa trực tiếp liên thủ Minh đạo nhân làm Phạm Hài bị thương nặng, toàn bộ nhìn qua, đây hoàn toàn chính là một cạm bẫy nhằm vào Phạm Hài, một cái cạm bẫy ở trước khi đại chiến Xích Phản sơn bùng nổ đã dự bị thỏa đáng.
Nói cách khác, ở trước khi đại chiến Xích Phản sơn bùng nổ, đã có người dự tính được Phạm Hài xuất hiện, thiết kế lần mai phục này trước.
Mà động hướng chiến tranh sau đó cũng chứng minh suy đoán của đám người Đế Thuấn, Tự Văn Mệnh, hai tòa kiếm trận xay nát vô số tinh anh dị tộc, Huyết Nguyệt nhất mạch đại bại, Đế Thích Diêm La bị ép cầu hòa.
Lại liên hệ đám người Doanh Vân Bằng đột nhiên làm phản, đủ loại dấu hiệu cho thấy, đây là có hai tồn tại đáng sợ, đem Xích Phản sơn coi là bàn cờ bày mưu nghĩ kế, đám người Đế Thuấn, Tự Văn Mệnh ở trong, đều bất tri bất giác trở thành quân cờ của bọn họ!Đáng sợ nhất là, người ta sau khi đánh cờ xong phủi tay đi đường rồi, cao tầng nhân tộc còn cần thu thập tàn cục cho bọn họ, nhưng bọn họ còn không biết rốt cuộc là ai ở sau lưng làm ra việc này.
Cho tới nay, Đế Thuấn và Tự Văn Mệnh đều cho rằng, Ngu tộc mới là đại địch sinh tử của nhân tộc.
Nhưng, thẳng đến sau khi một trận chiến Xích Phản sơn kết thúc, bọn họ mới phát hiện, ở đỉnh đầu nhân tộc còn cất dấu một tầng mây đen điềm xấu.
Kéo tơ bóc kén, suy cho cùng, Đế Thuấn và Tự Văn Mệnh không tiếc tiêu phí trả giá thật lớn, cũng muốn từ chỗ Minh đạo nhân đổi cái rõ ràng.
Minh đạo nhân nhẹ nhàng kể rõ, mồ hôi lạnh trên trán Đế Thuấn, Tự Văn Mệnh không ngừng chảy ra từng giọt.
Đến cuối cùng, thân thể hai người cũng không khỏi run nhè nhẹ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.