Vu Thần Kỷ

Chương 456: Nhận tội




Cuồng phong cuốn qua đại điện thảo luận chính sự, mùi rượu thịt bị gió thổi nhất thời vô tung vô ảnh. Trong mấy cái lư hương đá cực lớn chất đầy Long Tiên Hương, chỗ nổi lửa khói thơm tản ra, nhất thời trong đại điện mùi thơm nồng đậm lan tỏa, một chút mùi lạ cuối cùng cũng bị xua tan đi.
Đế Thuấn ngồi chính giữa, thần tử nhân tộc dựa theo thân phận cao thấp, từng trải nhiều ít chia hai bên, mấy vạn người lặng ngắt như tờ, đều nhìn Cơ Hạo và Vô Chi Kỳ đứng ở trong đại điện.
Trừ Cộng Công Vô Ưu cùng vây cánh của hắn, người khác khi nhìn về phía Vô Chi Kỳ, ánh mắt phần nhiều là vui sướng khi người gặp họa.
Lão hầu tử này trời sanh tính dã man dũng mãnh, làm việc hung tàn tàn nhẫn, ỷ vào thế lực Cộng Công thần tộc, ở Bồ Phản hoành hành ngang ngược, chuyện lũng đoạn thị trường, khi nam phách nữ cũng không biết đã làm bao nhiêu. Bởi vì Cộng Công thị che chở, bắt đầu từ thời đại Tam Hoàng, các đời nhân vương chưa thể làm gì được hắn.
Vài lần Vô Chi Kỳ đắc tội một số đại bộ tộc thực lực mạnh mẽ, những đại bộ tộc đó tụ tập cao thủ xuống tay sau lưng, đối với Vô Chi Kỳ vừa ám sát vừa cường công, lăn qua lộn lại mấy chục lần, mỗi một lần Vô Chi Kỳ đều toàn thân mà lui, đi phục giết hắn ngược lại trên cơ bản toàn quân bị diệt.
Loại chuyện này đã xảy ra quá nhiều, Vô Chi Kỳ cũng trở thành một tên lưu manh nổi tiếng nhất nội bộ nhân tộc, trừ long tộc, phượng tộc, Chúc Dung thần tộc cùng với mấy tộc đàn cổ xưa khác, không ai dám trêu vào hắn.
Nhưng hôm nay, trước mắt bao người, trên tiệc rượu mừng công của nhân tộc, trước mặt tất cả trọng thần nhân tộc, Vô Chi Kỳ bị một đứa nhỏ lông cũng chưa mọc đủ một kiếm xuyên thủng bụng, lại dùng ấn tỳ đập vỡ đầu.
Uy danh mấy vạn năm mất hết trong một buổi, mặt già của Vô Chi Kỳ bị hoàn toàn giẫm ở trên mặt đất, đây là chuyện cảnh đẹp ý vui cỡ nào chứ!
Nhiều người nhìn Vô Chi Kỳ chật vật, nhìn trên lông rậm đầy thân của hắn có vết máu bầm, chỉ cảm thấy gió đêm hôm nay là thơm như thế, không khí hôm nay là ngọt ngào như thế, hôm nay thật sự là ngày lành tháng tốt, làm tâm tình người ta sung sướng muốn cất tiếng ca xướng.
Nếu không phải có mặt Đế Thuấn, khẳng định có người đã rống cổ họng hát lên khúc sơn ca.
Trừ Vô Chi Kỳ, ánh mắt người khác nhìn về phía Cơ Hạo lại là vô cùng cuồng nhiệt. Còn nhỏ tuổi, cho dù là Vô Chi Kỳ uống nhiều rượu, ở dưới tình huống không hề phòng bị bị Cơ Hạo loạn quyền đánh ngã xuống đất, nhưng hắn dù sao làm Vô Chi Kỳ bị thương nặng!
Lấy thực lực Đại Vu, không đầy hai mươi tuổi, loạn quyền một trận đánh ngã Vô Chi Kỳ hung danh hiển hách!
Đây là gì? Đây là nhân tài, tuyệt đối nhân tài! Lấy tập tính của tộc trưởng cùng trưởng lão các bộ tộc đó, bọn họ hận không thể hiện tại hướng trên giường Cơ Hạo nhét ba năm ngàn cô nương, để huyết mạch hắn mau chóng sinh sản lớn mạnh ở trong bộ tộc mình.
Càng không cần nói Cơ Hạo vừa mới cả người run lên, thế mà đem mấy vị Vu Vương cũng hất bay ra ngoài!
Tuy mọi người đều chưa làm rõ Cơ Hạo sao có thể có lực lượng mạnh mẽ như vậy, nhưng hắn thật sự có lực lượng cường đại như vậy.
Mặc kệ là trời sinh thần lực hay là nguyên nhân gì khác, Cơ Hạo lấy tu vi vẻn vẹn Đại Vu, có được lực lượng chính diện đối kháng Vu Vương, tiền đồ của hắn rộng lớn có thể nghĩ. Thanh niên anh hùng như vậy, không lung lạc cho tốt mà nói, mỗi người bọn họ đều bị mù.
Không khí trong đại điện quái dị, mọi người đều trầm mặc không nói.
Ngay cả Đế Thuấn cũng đang tổ chức lời nói, tính toán nên mở miệng như thế nào mới tốt.
Vô Chi Kỳ, Vô Chi Kỳ hung danh lan xa, ở trên đại điển mừng công của nhân tộc bị một đứa nhỏ đánh đòn hiểm một trận, nếu không phải có nhiều thần tử nhân tộc can ngăn như thế, Vô Chi Kỳ rất có thể bị đánh chết tươi!
Khuôn mặt Đế Thuấn chợt giật giật, theo bản năng nhìn Vô Chi Kỳ một cái.
Nhiều lần, khi Vô Chi Kỳ gây tai hoạ, Đế Thuấn cũng đã ấp ủ suy nghĩ tự mình đánh chết Vô Chi Kỳ, nhưng ngại bởi thân phận mình, Đế Thuấn không tiện ra tay. Một lần này, Vô Chi Kỳ thật sự thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, điều này làm Đế Thuấn cũng hảo hảo trút được một ngụm ác khí trong lòng.
Nhưng thiếu chút nữa đánh chết Vô Chi Kỳ không phải lão quái vật lớn tuổi nào cả, không phải Chúc Long Quỹ đồ cổ trải qua vài thế hệ vương như vậy, mà là Cơ Hạo một người trẻ tuổi mới mẻ non nớt như vậy. Đế Thuấn lẳng lặng nhìn Cơ Hạo, đột nhiên liền cười lên.
Trước mặt nhiều trọng thần nhân tộc da mặt căng thẳng như vậy, Đế Thuấn rất nhẹ nhàng, rất vui vẻ cười lên.
Hắn chỉ vào Cơ Hạo cười nói: “Nghiêu bá, Nghiêu bá. Lúc ở Xích Phản sơn, ta và các vị đại nhân bàn bạc, muốn sắc phong ngươi làm Nghiêu bá, còn có người nói ngươi quá nhỏ tuổi, thực lực không đủ, không ngồi vững được vị trí Nghiêu bá, không thủ được cơ nghiệp Nghiêu bá.”
Đôi tay dùng sức vỗ, Đế Thuấn cười nói: “Còn nhỏ tuổi, có thể làm Vô Chi Kỳ bị thương nặng, Nghiêu bá à Nghiêu bá, ai còn dám nói ngươi còn nhỏ tuổi? Nói ngươi không đủ thực lực chứ?”
Thần tử nhân tộc, cao tầng bộ tộc khắp đại điện đồng thời cất tiếng cười lên, cười cười, tiếng cười này đã có chút không khống chế được, nhiều người vốn có thù oán với Vô Chi Kỳ ùn ùn ôm bụng cười điên cuồng, đồng thời các loại trào phúng đối với Vô Chi Kỳ trào ra như thủy triều.
Đôi mắt Vô Chi Kỳ đỏ bừng, tức giận đến thân thể kịch liệt run rẩy.
Anh danh một đời hắn hủy diệt từ đây, anh danh hắn đã thành đá kê chân của Cơ Hạo, Cơ Hạo đạp đầu hắn một đêm thành danh!
Từ nay về sau, mọi người nói đến Vô Chi Kỳ, đều sẽ khinh miệt nói —— ‘Là Vô Chi Kỳ bị một đứa bé thiếu chút nữa đánh chết nọ’?
Mà mọi người một khi nói tới Cơ Hạo, khẳng định sẽ nói như vậy —— ‘Ồ, Cơ Hạo, Nghiêu bá ư, người thiếu chút nữa đánh chết Vô Chi Kỳ con khỉ đó ’!
Vô Chi Kỳ ‘Hổn hển, hổn hển’ thở hổn hển, hắn cố nén sát ý trong lòng, chậm rãi xoay người, nghiêm túc nhìn Cơ Hạo từ trên xuống dưới.
Cơ Hạo nheo mắt, nghiêm túc tương tự đánh giá Vô Chi Kỳ gần trong gang tấc, cho nên Vô Chi Kỳ có thể rất rõ ràng thấy rõ mỗi một sợi lông trên mặt Cơ Hạo, ngay cả lỗ chân lông của hắn cũng có thể nhìn thấy rành mạch.
Đây vẫn là lần đầu tiên Vô Chi Kỳ nghiêm túc như thế, cẩn thận như thế quan sát một người.
Cơ Hạo bộ dạng anh tuấn, cao, sạch sẽ, ở mặt ngoài khí chất mượt mà như ngọc, nhưng xuyên thấu qua một tia ngụy trang mỏng manh đó, Vô Chi Kỳ liếc một cái nhìn thấu bản chất trong xương tủy Cơ Hạo —— hung ác, tàn bạo, giống với Vô Chi Kỳ, ở trong lòng Cơ Hạo cũng có một con hồng hoang cự thú ẩn nấp!
Ngay cả Vô Chi Kỳ cũng không dám ở trên tiệc rượu mừng công của nhân tộc bùng nổ đả thương người, nhưng Cơ Hạo thì dám, hơn nữa còn đã làm như vậy!
Rất thong thả gật gật đầu, Vô Chi Kỳ xoay người, hướng Đế Thuấn cúi đầu hành một lễ thật sâu:
“Nhân vương, là lỗi của Vô Chi Kỳ ta. Lần này không trách được Nghiêu bá, là đám nhãi con của Vô Chi Kỳ ta đã làm sai, cũng là Vô Chi Kỳ ta sai rồi.”
Hít một hơi thật sâu, Vô Chi Kỳ thẳng người, lạnh giọng nói: “Các tư binh nô lệ Nghiêu bá đặt ở chợ nô lệ bán, mỗ sẽ dựa theo bảng giá nhiều hơn giá thị trường năm thành tiếp nhận toàn bộ, chuyện này bỏ qua ở đây.”
Dừng một chút, Vô Chi Kỳ lạnh lùng nói: “Ô Vân con khỉ nhỏ đó, vô duyên vô cớ xông vào hành cung Nghiêu bá nói lời không có chứng cứ, đó là hắn trừng phạt đúng tội, cho dù bị Nghiêu bá đánh chết tươi, vậy cũng là đáng đời. Nhưng hắn dù sao cũng là con khỉ nhỏ của mỗ, mỗ đồng ý bỏ trăm vạn ngọc tệ chuộc hắn về, còn xin nhân vương làm chứng cho mỗ.”
Tiếng cười trong đại điện chợt ngừng lại, nhiều người nhịn không được hít một ngụm khí lạnh thật sâu.
Vô Chi Kỳ nhận sai?
Trời ạ, giờ mặt trời là mọc từ phía tây rồi sao? Lão hầu tử hung hãn tuyệt luân này, hắn có thể nhận sai?
Không nói người khác, ngay cả Chúc Dung thị cùng Cộng Công Vô Ưu ngồi ở mé dưới Đế Thuấn cũng kinh hãi mở to hai mắt nhìn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.