Vu Thần Kỷ

Chương 439: Cường thế




“Sơn Xuyên Ấn! Bảo bối tốt!”
A Bảo đứng ở chính giữa đại doanh, ngẩng đầu nhìn Sơn Xuyên Ấn vui vẻ mỉm cười. Lấy nhãn lực của hắn tự nhiên có thể nhìn ra nền tảng của Sơn Xuyên Ấn, huống chi có thể bị Hoa đạo nhân cất chứa bên người, sao có thể là bảo bối bình thường?
Hậu thiên tạo hóa thiên địa thần khí, hơn nữa là phẩm cấp đỉnh cấp trong cực phẩm, thần dị khác có lẽ có chỗ không đủ, nhưng ở câu thông địa mạch linh lực, khống chế sông núi thủy mạch sau đó bộc phát ra lực sát thương, gần như không ở dưới khai thiên tích địa công đức linh bảo hạ phẩm nhất.
Chí bảo như thế, cho dù chủ khống đại trận là trận kỳ cùng trận phù thật nhiều tỳ vết do Cơ Hạo luyện chế, dùng để đối phó các chiến sĩ Mặc Viên bộ nhiều nhất mở ba năm mươi vu huyệt, cũng thật sự là quá bắt nạt người ta.
Mấy vạn người đồng loạt gãy xương ngã xuống đất, trọng lực Sơn Xuyên Ấn phóng thích nghiền ép đến, mấy vạn trọng giáp chiến sĩ bọn đại hán lông đen không thể động đậy chút nào. Mặc cho bọn hắn nghẹn đỏ mặt, dùng hết sức bú mẹ, Đại Vu tinh huyết trong cơ thể bọn họ giống như một đầm nước lặng không thể động đậy.
Đại Vu tinh huyết không thể thuyên chuyển, ngoại thương cả người không thể khép lại, mấy vạn người giống như cá chết nằm bệt trên mặt đất gào thét không dứt.
“Man Man, ngươi và Thiếu Ti bảo hộ Thái Ti, tất cả chúng ta cùng nhau ra ngoài một chút!” Sát ý hừng hực trong mắt Cơ Hạo, hắn lớn tiếng quát: “Trát Mộc, bảo người của ngươi mặc vào giáp trụ, cầm binh khí, ta xem rốt cuộc là ai dám phạm vào loại tội lớn ngập trời này!”
Cơ Hạo còn có rất nhiều đội ngũ khác phụ trách áp giải, là chiến lợi phẩm của liên minh bộ lạc nhân tộc ở một trận chiến Xích Phản sơn.
Phó binh cùng nô lệ số lượng khổng lồ, còn có gia quyến bọn họ, là tài sản chung của cả liên minh bộ lạc nhân tộc, trừ ở Xích Phản sơn đã bị coi là chiến lợi phẩm phát ra một bộ phận nhỏ, các phó binh cùng nô lệ này vận chuyển đi Bồ Phản, đều phải ở trên đại điển tế trời chúc mừng thắng lợi của Bồ Phản, dựa theo các bộ tộc góp sức bao nhiêu, công lao lớn nhỏ phân phối xuống.
Mặc Viên bộ thế mà dám giơ đuốc cầm gậy, mạnh mẽ cướp bóc phó binh cùng nô lệ chiến sĩ nhà mình phụ trách áp giải. Bực này tương đương cầm đao xông vào phòng kho của các đại bộ tộc khác, to gan lớn mật đánh cướp tài phú của bộ tộc khác.
Ở thế giới này, hai bộ tộc loại khổng lồ vì sở hữu một ngọn núi nhỏ, cũng có thể kết huyết hải thâm cừu, đời đời con cháu, đời đời kiếp kiếp đánh nhau mấy ngàn năm. Loại hành vi này của Mặc Viên bộ hôm nay nếu bị người ngoài biết, cả bộ tộc bọn họ khẳng định sẽ bị giết đến ngay cả cặn cũng không còn.
Cái gọi là ‘tội lớn ngập trời’, Cơ Hạo không khoa trương chút nào! Đây là tội nặng đủ để diệt sạch cửu tộc!
Kim Ô Liệt Diễm Bào bốc cháy lên, toàn thân Cơ Hạo bọc ở trong ánh vàng của lửa cháy, Nha Công xoay quanh ở đỉnh đầu hắn, thân thể hai con Thần Hỏa Xà bành trướng đến khoảng sáu thước, phân biệt quấn ở trên cánh tay Cơ Hạo phun lửa nóng khói độc.
Thái Ti loạng choạng đi ở phía sau Cơ Hạo, hắn còn buồn ngủ vẫn có chút chưa làm rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Nhìn thấy mấy vạn trọng giáp chiến sĩ thống khổ kêu rên trên mặt đất, Thái Ti lúc này mới rút ra một cây cốt trượng, có chút ngây ngốc nói: “Ôi chao? Có người đánh lén doanh địa? Vô liêm sỉ, không thể để chúng ta yên yên tĩnh tĩnh ngủ sao?”
Theo tiếng gầm gừ của Thái Ti, từng đám quang ảnh màu đen hiện lên ở bên người hắn, vô số cái đầu hình quỷ thần dữ tợn ở trong quang ảnh màu đen như ẩn như hiện, phát ra rít gào không thành tiếng. Hư không chung quanh đột nhiên lạnh như băng, mơ hồ có một khí tức khiến lòng người lạnh ngắt từ bốn phương tám hướng hội tụ lại.
Phía sau Thái Ti, một bóng người khổng lồ thân khoác trường bào màu đen rách nát, gương mặt giấu ở trong màn che lặng yên hiện ra. Bóng người khổng lồ này toàn thân không có nửa điểm khí tức người sống, chỉ có một khí tức tử vong bắt nguồn từ nguyên thủy cuồn cuộn bốn phía.
Cơ Hạo kinh hãi ngẩng đầu, hướng bóng người khổng lồ đó nhìn một cái.
Trong thần hồn không gian, thanh âm hư ảnh đột nhiên xuất hiện: “Không cần nhìn hắn thêm, tiểu Chúc Long kia, truyền thụ vu pháp cho tiểu tử này, lại có thể ngưng tụ hình chiếu chân thân nguyên thủy ma thần lúc khai thiên tích địa đã ngã xuống? Đây là Minh Cửu Âm… một kẻ âm hiểm nhất trong nguyên thủy tử thần, nhìn hắn nhiều, nguyên thần của ngươi cũng sẽ tổn thất nguyên khí.”
Cơ Hạo vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thêm một cái.
‘Minh Cửu Âm’ sao? Cái tên trong điển tịch Vu Điện cũng không có ghi lại, một kẻ âm hiểm nhất trong nguyên thủy tử thần? Chúc Long Quỹ không hổ là một lão quái vật tư cách từng trải già nhất của Vu Điện cùng cả nhân tộc hiện tại. Hắn truyền thụ cho Thái Ti, đều là cái quỷ gì vậy!
Một đội ngũ cách doanh địa của Cơ Hạo gần nhất đã loạn hết cả lên, từng đám đông phó binh cùng nô lệ ở dưới một đám chiến sĩ lùa, đang giống như lợn dê đợi làm thịt, không chút sức phản kháng hướng nơi hoang dã thâm trầm nhất của màn đêm bước đi.
Chủ quan chi đội ngũ áp giải này đã sớm chẳng biết đi đâu. Trên mặt đất có vũng lớn vết máu, còn có một chút dấu vết lưu lại sau khi giao thủ ngắn ngủi.
Chi đội ngũ này cũng áp giải gần mười vạn tù binh, nay những tù binh đó xếp thành đội ngũ hỗn loạn, đã có non nửa không biết đi đâu.
“Dừng lại cho ta!” Cơ Hạo lớn tiếng rống to: “Toàn bộ chiến sĩ Mặc Viên bộ nghe lệnh, ước thúc toàn bộ phó binh, nô lệ, nghiêm cấm dị động, nếu có vi phạm…”
Trong đêm đen mấy mũi tên mang theo tiếng xé gió chói tai giáp mặt bắn tới, cắt ngang lời nói kế tiếp của Cơ Hạo.
Mũi tên cách Cơ Hạo còn xa mười mấy trượng, Minh Cửu Âm phía sau Thái Ti rít gào một tiếng trầm thấp, trong tiếng rống trầm thấp giống như trâu rống, mũi tên đột nhiên vô thanh vô tức mục nát, sụp đổ, ngay cả đầu mũi tên kim loại cũng ở trong nháy mắt ngắn ngủn biến thành vô số rỉ sắt sụp đổ.
Sau đó trong đôi mắt Minh Cửu Âm sáng lên ánh lửa màu xám, hắn hướng trong bóng đêm trừng mắt nhìn một cái, vài tiếng rú thảm vang lên, mắt thấy mấy hồn phách hình người trong suốt từ từ bay lên, bị Minh Cửu Âm hít vào miệng.
Gương mặt tái nhợt của Thái Ti đột nhiên trở nên hồng nhuận một chút, đôi mắt cũng thêm một tia thần thái.
Cơ Hạo kinh hãi nhìn Thái Ti một cái. Chúc Long Quỹ lão quỷ kia, hắn truyền thụ cho Thái Ti là cái gì? Hút hồn phách nhân loại để tăng thêm bản thân? Loại vu pháp này… cho dù đánh chết đều là kẻ địch của mình, loại vu pháp này cũng quá tàn khốc tà ác chút, đó dù sao cũng là hồn phách nhân loại!
“Thái Ti, khi nhằm vào nhân loại, đừng dùng chiêu này. Giữ khí lực, đối phó dị tộc!” Cơ Hạo hướng Thái Ti quát lớn một tiếng.
Thái Ti ngẩn ngơ, ngây thơ nhìn nhìn Thiếu Ti vẻ mặt xanh mét. Hắn vỗ vỗ đầu, các dị tượng bên người nhất thời tiêu tán.
Cơ Hạo không dám để cho Thái Ti ra tay nữa, ai biết thằng cha này lại sẽ thi triển ra đồ chơi gì cổ quái? Hắn lấy ra chuông cổ đồng xanh hình tam giác Đãng Hồn Chung cướp đoạt từ trên tay Diệu Âm, ngầm vận nguyên thần lực, toàn bộ vu lực trong vu huyệt cả người chợt phát ra, nện một quyền thật mạnh ở trên chuông nhỏ.
Một tiếng chung ngân lên, trong phạm vi trăm dặm cả mảng lớn gợn sóng màu xanh chói mắt, một gợn sóng màu xanh mắt thường có thể thấy được quét ngang bốn phương, vô luận là phó binh hay nô lệ, bao gồm các chiến sĩ nhân tộc đang ở trong bóng đêm cướp bóc kia, tất cả đều như uống say, đầu nặng nề đồng thời ngã xuống đất.
Sóng âm công kích vốn đã quỷ bí huyền ảo, không có vu pháp hoặc là vu khí hộ thân độc đáo, người thường làm sao ngăn cản được?
Vô số người ngã ngổn ngang đầy mặt đất. Cơ Hạo chân đạp mây lửa xông lên trời cao, từng tiếng chuông ngân cao vút như mây, trên mặt đất từng mảng lớn bóng người giống như đổ quân bài ngã đầy đất.
“Trát Mộc, đem toàn bộ trên người có vũ khí, trói hết lại cho ta!” Cơ Hạo đứng ở giữa không trung, lớn tiếng hô quát lên.
Ngoài mấy chục dặm, một tiếng hét giận dữ phóng lên cao, một đám khí đen mênh mông xộc thẳng lên trời, giống như mũi tên hướng Cơ Hạo bắn nhanh đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.