Vu Thần Kỷ

Chương 429: Nữ nô




Cạnh lửa trại, tiếng la khóc vang trời.
Một thiếu nữ khuôn mặt thon gọn, làn da đen, nhưng làn da nhẵn nhụi bóng loáng giống như cực phẩm sa tanh, đang bị một tráng hán nhân tộc cao to cả người lông đen, bộ dạng giống như gấu đen đè dưới thân, hai tay hấp tấp cào loạn ở trên người nàng.
Quần áo mỏng manh của thiếu nữ đã bị xé nát, nay chỉ là hai tay miễn cưỡng che bảo vệ chỗ xấu hổ.
Đại hán cười quái dị ‘Cạc cạc’, một phen lời nói vừa rồi, nghe thanh âm đúng là ra từ cái mồm của hắn. Hắn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, hướng tới chiến sĩ nhân tộc bên cạnh lớn tiếng kêu gào: “Bọn ông ở Xích Phản sơn chém giết đẫm máu, thật không dễ gì còn sống trở về, chơi mấy con đàn bà tính là gì? Càng không cần nói, là những nữ nhân dị tộc, chúng tính là người sao?”
Một trung niên phó binh thoạt nhìn có chút tuổi, gò má có lởm chởm râu màu trắng mọc ra ngã bên lửa trại, hai cánh tay hắn bị chặt đứt, hai đầu gối bị binh khí nặng đập be bét máu, trên đầu cũng nứt ra rồi một cái lỗ thủng rất lớn, trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ bị đè xuống đất.
Trung niên phó binh thực lực rất mạnh, tuy bị xuyên thấu xương tỳ bà, lại bị ép ăn vu dược làm thân thể người ta suy yếu, nhưng vết thương của hắn vẫn đang cấp tốc mấp máy. Xem tư thế này, cho dù bị giam cầm, vết thương của hắn nhiều nhất ba năm ngày là có thể khép lại.
Dùng vu dược rồi cũng còn có sinh mệnh lực cường hãn như thế, thực lực thật sự của trung niên phó binh này tuyệt đối có thể so với đại chiến sĩ Già tộc, cũng chính là nửa bước có thể đạt tới Phá Xác cảnh.
Nhìn thiếu nữ bị đại hán tựa như gấu đen kia đè ở dưới thân, trong cổ họng trung niên phó binh không ngừng phát ra tiếng vang ‘Ặc ặc’, nhưng lại một chữ cũng nói không nên lời. Có người cắt một đao ở trên yết hầu hắn, mở ra khí quản của hắn, hắn hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng bảo trì hô hấp, nào còn có thể nói chuyện?
Từng đám đông dị tộc phó binh kéo thân thể suy yếu, nắm lên cục đá cùng củi gỗ trên đất, như dã thú phát cuồng hướng lửa trại bên này lao tới.
Nhưng mấy chục chiến sĩ nhân tộc thân khoác trọng giáp, cầm giáo sắc bén ở bên lửa trại vây thành một hàng. Những dị tộc phó binh kia động tác gian nan xông lên, các chiến sĩ nhân tộc đó nhẹ nhàng đưa giáo trong tay, đã ở trên thân các phó binh đó xé ra vết thương thật sâu, đâm ra vô số lỗ thủng trong suốt.
Bị dây thừng gân thú chế thành xuyên thấu vai, hơn một ngàn phó binh bị xâu lại thành một chuỗi, hành động của bọn hắn trở nên cực kỳ chật vật bất tiện, thường thường mười mấy người bị thương ngã xuống đất, những người khác hành động liền trở nên đặc biệt gian nan, thậm chí không thể tới gần chiến sĩ nhân tộc phụ cận lửa trại.
Đám đông dị tộc phó binh khàn giọng rống giận, nhưng đối mặt chiến sĩ nhân tộc võ trang hạng nặng, tiếng bọn hắn rống lên giống như gió mát thổi vào mặt, không thể mang đến nửa điểm lực sát thương.
Cách đó không xa truyền đến tiếng la khóc thê lương, đám đông phụ nữ trẻ con da đen ở trong bóng đêm lửa trại chiếu không tới khóc lóc chửi mắng.
Những phó binh đó bị các quý tộc Huyết Nguyệt nhất mạch dâng tặng cho nhân tộc làm chiến lợi phẩm. Gia quyến bọn hắn cũng bị đưa đến Xích Phản sơn theo. Nhân tộc không nuôi phế vật, những gia quyến này tất cả đều là nữ nhân trẻ tuổi cùng trẻ con. Nữ nhân có thể sinh con đẻ cái, đời đời con cháu đều làm nô lệ, mà trẻ con sao, chỉ cần hơi lớn lên vài tuổi sẽ là nô lệ đủ tư cách!
Đối mặt chiến sĩ nhân tộc hung ác, các nàng chỉ có thể cuộn mình trong bóng đêm khóc lóc mắng mỏ, ngoài ra không còn năng lực khác.
Cơ Hạo xách cây rìu lớn sải bước lao tới, một tay đem mấy dị tộc phó binh cầm tảng đá lớn tấn công về phía trước đẩy ngã xuống đất, mang theo mảng lớn ánh lửa xông đến cạnh lửa trại. Cơ Hạo còn chưa mở miệng, chiến sĩ nhân tộc đang cưỡng hiếp kia cười ngẩng đầu lên, hướng Cơ Hạo cất tiếng cười to:
“Ai u, Cơ Hạo ‘đại nhân’, con bé này không tệ đâu, làn da đen chút, nhưng đen có hương vị, hơn nữa có man kình, chơi rất đã nghiền! Ngươi từng thử nữ nhân chưa? Hắc hắc, sẽ không vẫn là chim non chứ? Ta còn chưa thành công đâu, nếu không nha đầu này cho ngươi khoái hoạt một chút!”
Một nhóm chiến sĩ nhân tộc cất tiếng cười to, gương mặt bị cồn thiêu đốt đỏ hồng, thần trí hỗn độn bọn hắn cười khàn cả giọng, cười đến ngửa trước ngã sau, ở dưới lửa trại lóe ra chiếu rọi, bóng ma gương mặt không ngừng biến hóa bọn hắn quả thực dữ tợn giống như ác quỷ.
Thiếu nữ dị tộc bị đè ngã dưới đất đã thét chói tai không còn sức lực, trong mắt to đen nhánh tràn đầy tuyệt vọng cùng hoảng sợ. Cơ Hạo nhìn thiếu nữ này, hướng đại hán cưỡng hiếp kia nói từng chữ một: “Cô ta là nô lệ của ngươi sao?”
Đại hán cưỡng hiếp ngẩn ngơ, theo bản năng lắc lắc đầu.
Những nô lệ này cần sau khi đưa về Bồ Phản, dựa theo công lao lớn nhỏ phân phối cho các bộ lạc to nhỏ tham chiến, sau đó các bộ lạc đó đem những nô lệ này mang về địa bàn nhà mình, lại dựa theo địa vị cao thấp cùng chiến công ít nhiều lần lượt phân phối xuống.
Cho nên nói, chiến sĩ nhân tộc phụ trách áp giải những nô lệ này, nơi này gần mười vạn nô lệ, không hẳn có một ai sẽ rơi vào trong tay bọn họ.
Cơ Hạo xông lên, bay lên một cước đá vào trên đầu đại hán kia. Nổ vang một tiếng, thân thể đại hán lật mình bay lên vuông góc, bị một cước của Cơ Hạo đạp đến trên không cách mặt đất trăm trượng, sau đó nặng trịch cắm đầu rơi xuống, cái đầu hướng phía dưới nện xuống đất.
Bốn phía một mảng tĩnh mịch, những chiến sĩ nhân tộc bị cồn khiến cho vàng đầu dại ra nhìn Cơ Hạo, mỗi người chớp mắt còn chưa làm rõ vì sao Cơ Hạo dám ra tay?
Nơi này tất cả đều là người của bọn hắn. Hơn một ngàn chiến sĩ nhân tộc phụ trách áp giải những nô lệ này, đều là chiến sĩ Mặc Viên bộ.
Không chỉ có thế, trừ Cơ Hạo một đội ngũ áp giải nô lệ này, trong đội ngũ áp giải như vậy ở chung quanh, còn có mười mấy chi đội ngũ chiến sĩ tất cả đều là chiến sĩ Mặc Viên bộ bọn hắn, tộc nhân bọn hắn ở phụ cận cộng lại có thể có hai ba vạn người!
Cơ Hạo làm sao dám động thủ?
Cơ Hạo nhìn các chiến sĩ Mặc Viên bộ lâm vào dại ra giận dữ hét: “Đã chưa phải nô lệ của các ngươi, các ngươi thật to gan dám làm như vậy?”
Một chiến sĩ nhân tộc đột nhiên nhảy bật lên, hắn chỉ vào Cơ Hạo rít gào: “Một nữ nhân mà thôi!”
Cơ Hạo đem cây rìu lớn trên nay vung ra, hung hăng nện ở trên ngực chiến sĩ đó, đánh cho xương ngực hắn lõm xuống mồm phun cả đống máu. Cơ Hạo tức giận quát: “Là một nữ nhân, nữ – nô lệ! Lấy tiền ra, lấy tiền ra! Loại nữ nhân cấp bậc này, loại tư sắc này ở Bồ Phản đáng giá bao nhiêu ngọc tệ? Lấy ra, ai mua được cô ta, tùy tiện các ngươi giày vò như thế nào!”
Một đám chiến sĩ Mặc Viên bộ tất cả đều ngậm miệng.
Loại thiếu nữ dị tộc tư sắc tuyệt mỹ, nhất là non véo ra nước này, ở Bồ Phản ít nhất cũng cần mấy chục ngọc tệ.
Mấy chục ngọc tệ đó. Những thằng cha này ở Xích Phản sơn đánh một trận lớn, bọn họ mấy chục người ở đây cộng lại, cũng không góp đủ một ngọc tệ! Trước khi xuất chiến, trên thân bọn họ cho dù có một ít của nổi, cũng đều để lại cho người nhà mình. Ở Xích Phản sơn ngẫu nhiên có thu hoạch, bọn họ cũng đều cầm đi đổi rượu ngon hoặc là vật phẩm khác hưởng thụ.
Đây là một đám quỷ rất nghèo! Ở trước khi bộ lạc phân phối chiến lợi phẩm, bọn họ một ngọc tệ cũng không moi ra được.
Cơ Hạo nổi giận đùng đùng nhìn những kẻ này: “Không có tiền? Không có tiền cút trở về canh gác cho ta! Có gì sơ xuất, các ngươi có mấy cái đầu!”
Gầm lên giận dữ, đại hán bị Cơ Hạo một cước đạp bay phục hồi lại, để trần cánh tay, không biết từ nơi nào kiếm được một cây trường mâu, cả người quấn quanh khí đen sải bước hướng Cơ Hạo lao tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.