Vu Thần Kỷ

Chương 417: Trảm thi




Kiếm trận quay cuồng, bọc đoàn người chạy vào sâu trong cửu tiêu cương phong, bốn phía đều là gió lốc tàn sát bừa bãi, tinh thần lực như thực chất bị cương phong vặn vẹo, hóa thành vô số ánh sáng chói mắt quét loạn ở bốn phía.
Trong mỗi nháy mắt đều có mấy ức cột sáng to nhỏ, dài ngắn ở không trung va chạm mãnh liệt, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Ánh sáng rải rác ra, trên trời cao xuất hiện từng mảng lớn cực quang mỹ lệ, hào quang chói mắt chiếu toàn thân người ta màu sắc rực rỡ.
Trong tia sáng kỳ dị loá mắt, Minh đạo nhân cất tiếng cười to, hai tay cầm kiếm, thân hình hóa thành một đám mây đen, quay quanh Phạm Hài cấp tốc xoay tròn, kiếm quang như mưa không ngừng đánh xuống.
Đông công cầm ngọc bản, cười ha ha không nhanh không chậm, giống như lão nông giã thuốc, ngọc bản đan xen thú vị hướng Phạm Hài đánh loạn, đánh cho giáp trụ quanh thân Phạm Hài đốm lửa văng khắp nơi, không ngừng tuôn ra cả mảng lớn phù văn loang loáng.
Nữ tử xuất hiện cuối cùng kia mặc trường bào hoa mỹ, hoa lệ vô cùng như thần cung thiên phi, phong cách tác chiến của nàng lại giống với Đại Vu thô lỗ nhất. Nàng dũng mãnh vô cùng siết chặt nắm tay, ghé vào bên người Phạm Hài, hướng về phía hắn điên cuồng đấm một trận.
Ba người tu vi sâu không lường được, ba người liên thủ đánh cho Phạm Hài chật vật không chịu nổi, mặc cho hắn tay trái khiên tay phải trường kiếm điên cuồng vung, vẫn quanh thân sơ hở khắp nơi, bị đánh cho lảo đảo quay cuồng, như quả bóng lăn không đứng vững được.
“Tây mỗ!” Bỗng dưng, phụ nhân hoa lệ đánh một quyền ở trên gương mặt Phạm Hài, Phạm Hài bị đánh cho phun máu mũi. Hắn hổn hển hét lên: “Ngươi dám ra tay với ta? Ngươi không sợ ta dẫn quân, bình định Tây mỗ thiên cung của ngươi?”
“Đến đi!” Phu nhân hoa quý Tây mỗ ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra tiếng rống điên cuồng như hổ báo, trong tiếng rống to, hai tay nàng bắt lấy bả vai Phạm Hài đem hắn xách lên, hung hăng hướng về một ngọn núi lớn lơ lửng trong tầng cương phong đập tới.
Ngọn núi lơ lửng đường kính trăm dặm trải qua cửu tiêu cương phong rèn luyện vô số năm, có thể ở trong cương phong không bị luyện hóa vẫn bảo trì hình thái ngọn núi, có thể thấy được ngọn núi lớn này đã là thiên chuy bách luyện, toàn thân cứng rắn đến cực điểm. Tây mỗ cầm lấy Phạm Hài hướng trên núi đập, chợt nghe một tiếng nổ, trên thân núi nứt ra một cái hố to đường kính trăm trượng.
Không đợi Phạm Hài đứng dậy phản kích, Tây mỗ sải bước lao tới trước mặt Phạm Hài, hai đầu gối hung hăng quỳ nện ở trên ngực Phạm Hài.
Quỳ gối như vậy vào ngực Phạm Hài, hai nắm đấm của Tây mỗ giống như sao băng bắn ra, ‘Thùng thùng thùng thùng’ kéo theo vô số dải ánh sáng, hung hăng nện ở trên mặt Phạm Hài. Phạm Hài khàn giọng rú thảm, trên người hắn phun ra một làn sương mù đen dinh dính, gắt gao ngăn cản Tây mỗ công kích. Nhưng man lực của Tây mỗ vượt quá tưởng tượng, mặc cho Phạm Hài giãy dụa phản kháng, hắn trong chốc lát căn bản không bò dậy nổi.
‘Ầm’ một tiếng, cũng không biết đánh bao nhiêu quyền, một ngọn núi to như vậy bị quyền kình của Tây mỗ chấn vỡ nát. Thân thể Phạm Hài xuyên thấu cả ngọn núi lớn, mặt đầy máu từ một mảng khác của thân núi chui ra.
“Tây mỗ! Ta nhất định…” Phạm Hài vung trường kiếm chém lung tung, khàn cả giọng rít gào.
Hắn là chấp chính đại đế của Ngu tộc Minh Nguyệt nhất mạch, tư cách từng trải hùng hậu, nội tình so với Đế Thích Diêm La vừa mới đăng cơ mạnh hơn không biết bao nhiêu. Bị Tây mỗ túm lấy đánh một trận như vậy, mặc dù có bí bảo hộ thân, cũng chưa bị thương nặng trên ý nghĩa thật sự, nhưng quá mất mặt!
Bị một nữ nhân túm lấy đánh đòn hiểm như vậy, quá mất mặt, mặt mũi mất hết!
Phạm Hài tức giận đến chửi ầm lên. Cái gì thể diện quý tộc Ngu tộc, cái gì tao nhã phong tư linh tinh đều không để ý tới, mà là giống như người đàn bà chanh chua điên cuồng mắng.
Nhưng vừa mới mắng hai câu, Minh đạo nhân đã lao lên, kiếm quang như mưa hung hăng bổ vào trên người Phạm Hài, đốm lửa văng khắp nơi, tiếng phù trận vỡ vụn không dứt bên tai. Trọng giáp màu đen trên người Phạm Hài bị xé rách một cái một cái vết rách thật sâu.
Đông công cũng cười to xông lên, hai khối ngọc bản vung lên đập loạn một trận, một đòn tùy tay nhìn như lơ đãng, lại đánh cho giáp trụ của Phạm Hài vỡ vụn từng khối. Ngọc bản xé rách giáp trụ trên người Phạm Hài, làm vỡ nát trường bào bó sát người hắn, đánh vào trên da thịt trắng bệch của hắn, phát ra tiếng nổ ‘Phành phành’ nặng nề.
“Giáp trụ không đủ chắc chắn!” Đông công cất tiếng cười nói: “Phạm Hài, năm đó lão phu và tiền bối của ngươi Phạm Địa từng đánh mấy trận, minh thần giáp trên người hắn rất chắc chắn, một đôi ngọc bản này của lão phu không làm gì được bộ giáp trụ đó của hắn. Sao, hắn không đem giáp trụ đó để lại cho ngươi?”
Minh đạo nhân cũng cười âm u nói: “Phạm Địa sao? Bần đạo cũng nhớ hắn, năm đó hai thanh vũ khí bản mạng sắc bén này của bần đạo, cùng minh thần giáp đó của hắn cũng chỉ là bất phân cao thấp, giáp trụ đó rất chắc chắn. Chỉ là Phạm Hài, giáp trụ này trên người ngươi cũng quá kém!”
Nói đến hai chữ ‘quá kém’, trường kiếm hai màu đen trắng trong tay Minh đạo nhân đột nhiên phun ra kiếm quang nghìn trượng, hung hăng xuyên thủng giáp trụ của Phạm Hài. Phạm Hài trong lúc nguy cấp, chợt giơ lên tấm khiên hình lăng ở tay trái chặn kiếm quang màu đen, nhưng kiếm quang màu trắng sát tấm khiên xẹt qua, xuyên qua ngực phải hắn.
Cả đống máu phun ra, Phạm Hài đau đến mức hét giận dữ một tiếng, hắn đột nhiên mở con mắt dựng thẳng ở mi tâm, một đám mây đen dinh dính cấp tốc xoay tròn ở trong con mắt dựng thẳng của hắn, kèm theo tiếng kêu quái dị ‘Khặc khặc’, một cương thi quái dị cao mười trượng, toàn thân màu vàng đen, bán trong suốt giống như tinh thạch vỗ ba đôi cánh thịt trong suốt, từ trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm Phạm Hài phun ra.
“Chính là lúc này! Nha đầu, chờ cái gì?” Tây mỗ vừa mới đánh một trận mãnh liệt, có chút thở hổn hển đột nhiên hét lớn một tiếng.
Quy Linh thét dài một tiếng, lệnh bài trong tay nàng liên tục vung, Cơ Hạo tính cả mười mấy vị đệ tử môn hạ Quy Linh đồng thời bắt lôi ấn, vung đôi tay, nhất từng đạo lôi quang đánh lên trường kiếm ở đỉnh đầu.
Kiếm trận lôi cuốn, vạn dặm kiếm khí gào thét lướt qua không trung, bốn đạo kiếm khí dựa theo địa thủy hỏa phong tứ tượng lực hướng bầu trời va chạm, hội tụ thành một đạo hỗn độn kiếm khí xám xịt vung xuống phía dưới, chợt nghe một tiếng rít gào oán độc đến cực điểm, cương thi bay ra từ mi tâm Phạm Hài từ đỉnh đầu đến dưới khố, vừa vặn bị đạo hỗn độn kiếm khí này xé thành hai mảnh.
Kiếm khí cuốn đi, cương thi Phạm Hài tế ra bị xay thành nhiều hạt mưa ánh sáng long lanh phiêu tán, gương mặt Phạm Hài chợt tiều tụy, hắn hộc từng ngụm từng ngụm máu, hét một tiếng giận dữ, đỉnh đầu lao lên một đạo hắc khí, một vật tròn ba chân tạo hình kỳ dị ở trên khí đen phóng ra từng đạo huyền quang chiếu rọi bốn phương, bao lấy Phạm Hài bị thương nặng chợt hóa thành một đạo hắc quang phá không bỏ chạy.
Quy Linh chưa thúc dục kiếm trận, mà là mặc cho Phạm Hài rời khỏi.
Minh đạo nhân cười ‘ha ha’, thu hồi trường kiếm, vô cùng tiêu sái xoay người bước đi: “Hay, phía dưới đã chết nhiều người như vậy, bần đạo đi nhặt thi thể đây, các ngươi đều đừng tranh với ta.”
Đông công cười ‘Ha ha’, hướng Quy Linh gật gật đầu: “Nói cho sư tôn nhà ngươi, nợ hắn ba lượt nhân tình, lần này tính là đã trả một cái.”
Con hạc lớn hót dài, Đông công cưỡi con hạc lớn nghênh ngang bỏ đi, nháy mắt nhập vào trong cương phong không thấy bóng dáng.
Tây mỗ ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Quy Linh: “Nói cho sư tôn ngươi, trong ba năm, đem Cửu Chuyển Hồi Hỏa Đan hắn hứa hẹn đưa đi Tây mỗ thiên cung của ta, bằng không ta đánh tới đàn tràng của hắn!”
Một con thanh tước bay tới, cánh giang rộng trăm trượng thanh tước động tác thong thả cõng Tây mỗ lên, chậm rãi đi về phía tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.