Vu Thần Kỷ

Chương 372: Vu sư




Vu trượng đen sì, không có chút hào quang, nhưng công kích tinh thần khủng bố giống như trời long đất lở đánh thẳng vào sâu trong linh hồn, trực tiếp tra hỏi ý niệm thâm trầm nhất đáy lòng.
Vũ Mục, Phong Hành cả người mồ hôi như mưa rơi, hai mắt đăm đăm lập tức quỳ rạp xuống đất, cung kính hướng vu trượng kia quỳ bái.
Trừng lớn hai mắt, Vũ Mục lẩm bẩm: “Vũ Mục không cha không mẹ, không có thân tộc, là Vu Điện đem Vũ Mục nuôi lớn, Vũ Mục trọn đời bảo vệ nhân tộc, trọn đời tuyệt không phản bội. Thiên địa thần linh tại thượng, tổ linh làm chứng, Vũ Mục đời này, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Văn Mệnh đại nhân, có lỗi các vị trưởng lão, có lỗi Vu Điện, có lỗi nhân tộc Bồ Phản.”
Phong Hành cả người run rẩy, mồ hôi nhanh chóng làm ướt áo vải trên người hắn.
Trong mắt hắn thanh quang lóe ra, hai mắt nhìn chằm chằm vu trượng lớn tiếng quát: “Thiên địa thần linh, tổ linh Nghệ Thần bộ làm chứng, Phong Hành tuyệt đối không làm chuyện có lỗi nhân tộc, trọn đời bảo vệ nhân tộc, tuyệt không phản bội… Nhưng, Phong Hành nhất định phải báo thù cho a ba, a mỗ!”
Trong mắt Tự Văn Mệnh hàn quang lóe ra, hắn nhìn chằm chằm Phong Hành lớn tiếng quát: “Chỉ giết kẻ thù của ngươi, tuyệt không gây họa nhân tộc, có làm được không?”
Thân thể Phong Hành khẽ run lên, sau đó ánh mắt trở nên vô cùng kiên định: “Có thể!”
Tự Văn Mệnh nhất thời cười lớn một tiếng, các vị trưởng lão bên người hắn cũng đều mặt mang mỉm cười liên tục gật đầu, liên thanh xưng ‘Thiện’.
Chỉ có Cơ Hạo, vu trượng phóng ra công kích tinh thần giống như sóng thần gào thét mà đến, tinh thần công kích cường đại không ai bì nổi khiến toàn bộ Vu không am hiểu vận dụng lực lượng linh hồn đều không thể ở trước mặt nó đứng thẳng thân thể.
Chỉ có Cơ Hạo, linh hồn hắn ngưng tụ ở trong tử phủ kim đan, ánh vàng rực rỡ, mượt mà, cứng rắn hơn xa kim cương, mặc cho vu trượng phóng ra công kích linh hồn ập tới từng đợt, Cơ Hạo cũng cảm nhận được công kích đáng sợ, thân thể cũng không ngừng toát mồ hôi lạnh, trước mắt cũng có vô số dị tượng sinh ra.
Nhưng như đá ngầm trong sóng thần, linh hồn Cơ Hạo củng cố như lúc ban đầu, không chút dao động.
Nghiêm nghị quỳ rạp xuống đất, Cơ Hạo hướng cây vu trượng này quỳ bái. Sau khi ba vái chín lạy, trong đôi mắt Cơ Hạo lóe ra thần quang màu đỏ vàng, nghiêm nghị nói: “Cơ Hạo chính là con của nhân tộc, Cơ Hạo đời này, tất nhiên suốt đời bảo vệ nhân tộc, tuyệt không phản bội, tuyệt không làm việc gây hại nhân tộc.”
Cơ Hạo cũng nói không nên lời vì sao mình phải hướng tới cây vu trượng to lớn đen sì này hành lễ, hơn nữa là lễ trọng ba quỳ chín vái như thế. Hắn chỉ là xuất phát từ một loại bản năng, cảm thấy mình nên tôn trọng nhiều chút đối với cây vu trượng này.
Không phải tôn trọng lực lượng của nó, mà là tôn trọng lai lịch của nó, tôn trọng căn nguyên của nó.
Cây vu trượng này, nhìn kỹ mà nói, xiêu xiêu vẹo vẹo, bào đi các hoa văn đồ đằng phức tạp bề ngoài, thật ra chính là một cây xương cột sống hơi mang theo một tia vặn vẹo, lại vẫn ngang nhiên thẳng thắn như cũ.
Đây là một cây xương cột sống, xương cột sống cao ngất, thẳng tắp, ẩn chứa khí tức thái cổ, hồng hoang. Máu trong cơ thể Cơ Hạo đang sôi trào, linh hồn cũng ở trong công kích linh hồn vu trượng phóng ra dập dờn từng tia gợn sóng. Thân thể hắn, huyết mạch hắn, linh hồn hắn, đều đang bởi vì cây vu trượng này mà hoan hô nhảy nhót. Dần dần, thân thể, huyết mạch cùng linh hồn, có một loại khí tức hòa hợp không hiểu mơ hồ nảy sinh.
Cho nên sau khi Cơ Hạo hướng xương cột sống này làm lễ trọng, quỳ bái, luồng khí tức không hiểu kia trên người Cơ Hạo đột nhiên nảy sinh, cùng khí tức trên vu trượng rợp trời rợp đất phóng ra hầu như hoàn mỹ hòa hợp một thể.
‘Hô ~~~’!
Các trưởng lão Vu Điện ở đây ánh mắt lão luyện cỡ nào. Bọn họ chợt phát hiện khí tức không hiểu chợt lóe rồi biến mất đó trên người Cơ Hạo. Bọn họ giống như nhìn thấy mãnh thú nước lũ nhìn chằm chằm Cơ Hạo, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh hãi cùng mừng như điên không thể tưởng tượng.
Thân thể Tự Văn Mệnh cũng hơi run lên, kinh ngạc, kinh hỉ, kinh hãi, chấn kinh nhìn Cơ Hạo một cái. Nheo mắt, cẩn thận suy tư một phen bộ dáng uy nghiêm đoan trang cỡ đó khi Cơ Hạo ba quỳ chín vái, Tự Văn Mệnh không khỏi nở nụ cười: “Cơ Hạo, ta trước nay luôn xem trọng ngươi, hiện tại, càng xem trọng thêm!”
Hai tay cầm vu trượng hung hăng gõ, Tự Văn Mệnh lớn tiếng quát: “Tổ linh nhân tộc làm chứng, Cơ Hạo, Vũ Mục, Phong Hành từ hôm nay trở đi, là vu sư của nội điện Vu Điện ta, suốt đời bảo vệ nhân tộc, suốt đời bảo vệ dòng dõi ta!”
Trong đồ đằng nhân tộc phía sau Tự Văn Mệnh, trong cơ thể đồ đằng hình người cao mười mấy trượng kia, từng mạch lạc thô to dần dần sáng lên, mạch lạc giống như rễ cây cổ thụ kéo dài ra, mạch lạc rậm rạp nhanh chóng hướng bốn phương tám hướng mở rộng.
Một sợi, hai sợi, ba sợi… Một ngàn sợi, ba ngàn sợi, năm ngàn sợi… Một vạn sợi, hai vạn sợi, ba vạn sợi…
Cơ Hạo cẩn thận nhìn đồ đằng hình người đó, cuối cùng ở trong cơ thể đồ đằng hình người kia, có năm vạn chín ngàn bốn trăm bảy mươi hai đường kinh lạc sáng lên. Trong lòng Cơ Hạo biết rõ, đây là toàn bộ diện mạo thác mạch bí thuật nội điện Vu Điện nắm giữ.
Hơn năm vạn chín ngàn đường mạch lạc, so với mạch lạc truyền thừa lực lượng của các đại bộ tộc nhiều hơn rất nhiều lần, nhưng còn chưa đến một nửa toàn bộ mạch lạc nhân loại thật sự có được. Không biết Vu Điện trả giá bao nhiêu cố gắng, từng thế hệ trưởng lão Vu Điện dốc lòng nghiên cứu, mới có thành tựu như thế.
“Đã là vu sư nội điện ta, thì nên truyền thừa phép thác mạch.” Tự Văn Mệnh rất nghiêm túc nói: “Hướng tổ linh phát huyết thệ đi, tuyệt không đem bí pháp thác mạch này lộ ra ngoài. Đây là vô thượng bí điển chỉ có vu sư nội điện ta mới có thể đạt được!”
Ba người Cơ Hạo, Vũ Mục, Phong Hành cắn chót lưỡi, phát lời thề máu tuyệt không tiết lộ ra ngoài bí pháp thác mạch của Vu Điện.
Lời thề máu này đối với Vũ Mục, Phong Hành đều sẽ là ước thúc thật lớn, nhưng đối với Cơ Hạo lại không có bất cứ ý nghĩa gì.
“Thiện!” Tự Văn Mệnh cười một tiếng, hướng các trưởng lão Vu Điện đứng thẳng xung quanh gật gật đầu. Các trưởng lão này đều cười lên, bọn họ búng ngón tay, phân biệt có một giọt máu tươi bay lên, rót vào vu trượng trong tay Tự Văn Mệnh.
Sau đó bọn họ cùng lên tiếng hét lớn, trong miệng phun ra các loại ánh sáng mạnh, giống như thác nước rót vào trong vu trượng.
Trên vu trượng đen sì tràn đầy màu sắc, vô số đồ văn tinh tú dần dần sáng lên. Cuối cùng vu trượng phát ra một tiếng vang lớn ‘keng’, liên tục bắn ra ba tia sáng mạnh rót vào trong cơ thể Cơ Hạo, Vũ Mục, Phong Hành.
Trong cơ thể ba người nhất thời phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Xẹt xẹt’, ba tia sáng mạnh theo mạch lạc bọn họ, dựa theo quang ảnh mạch lạc sáng lên trong cơ thể đồ đằng nhân tộc cấp tốc đi qua. thân thể Vũ Mục, Phong Hành run nhè nhẹ, ở ngoài mạch lạc Cơ Hạo mới mở cho bọn họ, bọn họ lại có ba ngàn mạch lạc mới được mở.
Hơn nữa vu huyệt trong những mạch lạc này từng cái sáng lên, không ngừng được mở ra, trong mỗi một đường mạch lạc mới mở, đều có một vu huyệt mới được triệt để mở. Bọn họ thoáng cái đã mở thêm ba ngàn vu huyệt!
“Nội điện Vu Điện, nắm giữ thác mạch bí pháp năm vạn chín ngàn bốn trăm bảy mươi hai đường. Các ngươi gia nhập nội điện, không ràng buộc ban cho các ngươi mở ba ngàn mạch lạc mới, từ nay về sau các ngươi đã địa vị khác hẳn học đồ ngoại điện.”
Tự Văn Mệnh nghiêm túc nói: “Thác mạch bí thuật còn lại, chính là vô thượng bí điển ngưng tụ tâm huyết của vô số trưởng lão Vu Điện. Muốn đổi, thì dùng công lao đến đổi đi!”
Theo giọng nói của Tự Văn Mệnh, trong vu trượng một quang ảnh lóe lên, ba khối lệnh bài màu đen nặng trịch bay ra, nhẹ nhàng rơi ở trên tay bọn Cơ Hạo. Trên hoa văn tạo hình phong cách cổ xưa, trang trí tinh mỹ có tên ba người Cơ Hạo cùng hình ảnh người thật, từ nay về sau bọn họ không là học đồ Vu Điện nữa, mà là tinh anh vu sư của nội điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.