Vu Thần Kỷ

Chương 325: Sát phu




Gương mặt tuyệt vọng vặn vẹo của Đế Sát chợt giãn ra, giống như người chết đuối đột nhiên bắt được một cọng cỏ, hắn khàn cả giọng hướng tới Cơ Hạo hét lên: “Ngươi không thể giết ta, hiện tại là…”
Cơ Hạo xoay cổ tay, Viêm Long Kiếm phun ra một luồng lửa, dứt khoát lưu loát chặt đứt tâm mạch Đế Sát. Lửa nóng cuồn cuộn từ trong cơ thể Đế Sát phun trào ra, ba con mắt của Đế Sát chợt ảm đạm, thân thể ở trong ánh lửa nhanh chóng bốc cháy lên.
Lửa bốc lên, máu thịt, nội tạng Đế Sát bị nhanh chóng đốt thành tro, chỉ có một bộ xương so với Cơ Hạo cao hơn khoảng hai thước, cả vật thể màu đỏ đồng, hơi có chút trong suốt lưu lại. Trong ánh lửa, khung xương bán trong suốt thong thả thu nhỏ lại, dần dần áp súc đến chiều cao không sai biệt lắm với Cơ Hạo, lúc này mới triệt để củng cố.
Khung xương màu đỏ đồng, trên xương ba cái hốc mắt đen sì cực lớn.
Cơ Hạo ngơ ngác nhìn bộ xương này, thứ này khiến hắn nhớ tới một số ký ức đã cố ý vứt bỏ. Nhưng rất nhanh hắn liền bình ổn tâm tình, đem bộ xương vẫn nối liền sát sao, vẫn duy trì hoàn hảo này vứt xuống đất.
Trong tiếng ‘Ông, ông’, trong bộ xương của Đế Sát có phù văn màu máu sáng lên, một lực lượng kỳ dị chậm rãi lưu chuyển trong bộ xương, bộ xương này thế mà lại tự bay lên, lơ lửng ở cách mặt đất vài thước.
“Ủa? Cũng đốt thành xương rồi, còn có thể bay lên?” Man Man xách hai thanh chùy tò mò ghé qua, thật cẩn thận dùng cán chùy nhẹ nhàng chạm chạm bộ xương của Đế Sát, phát ra tiếng vang thanh thúy: “Hơn nữa, thế mà không sợ lửa thiêu? Bị lửa thiêu, còn có thể thu nhỏ lại? Xương cốt kẻ này thật thú vị.”
Ở bên Đế Sa, Đế Nhất đã sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, run rẩy nói không ra lời.
Đế Sát bị đốt thành bộ xương, một cảnh tượng này quá mức tàn khốc, với quý tộc Ngu tộc mà nói, đây càng là một loại chuyện tuyệt đối khủng bố. Cái này chứng minh Đế Sát chết, không thể nhận được Huyết Nguyệt chúc phúc. Bộ xương hắn không thể trở về Huyết Nguyệt, đây là một loại nguyền rủa vô cùng tàn nhẫn.
Đối với quý tộc Ngu tộc mà nói, sau khi chết bộ xương thế mà còn tàn lưu lại, cái này tương đương nhân tộc hồn phi phách tán, trọn đời không thể siêu sinh.
Cũng chính là vì quý tộc Ngu tộc có truyền thống cùng sự chú ý như vậy, bọn hắn mới thích nhất đem xương sọ kẻ địch cường đại của bọn hắn chế thành đồ uống rượu, mang theo bên người. Cái này không chỉ có thể khoe võ công, càng có thể nguyền rủa kẻ địch!
Nhưng khi đem kẻ địch chế tác thành đồ uống rượu, đó là cảnh đẹp ý vui cỡ nào, vui vẻ thoải mái, loại chuyện này đến lượt mình, đó lại là tuyệt đại khủng bố so với chết còn khó có thể tiếp nhận hơn.
Hai người bị dọa hồn vía lên mây, ánh mắt nhìn về phía Cơ Hạo cũng vặn vẹo —— tuyệt đối không thể mạo phạm Cơ Hạo, ít nhất ở trước khi thoát khỏi bàn tay nhân tộc, tuyệt đối không thể mạo phạm Cơ Hạo. Trời ạ, bọn hắn thà chết, cũng không muốn mình sau khi chết đem bộ xương để lại trong tay nhân tộc.
Trên không trung, một con thanh điêu khổng lồ bay tới, Doanh Vân Bằng đứng ở trên lưng thanh điêu, lòng đầy căm phẫn chỉ vào Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Cơ Hạo, ngươi làm sao dám chém giết tù binh lung tung? Hơn nữa còn là tù binh cao cấp như vậy? Ngươi biết, chúng ta bắt sống một tên Ngu tộc, là khó khăn cỡ nào hay không?”
Đem Viêm Long Kiếm thu hồi, Cơ Hạo chắp tay sau lưng, lười biếng nhìn Doanh Vân Bằng cười lạnh: “Cái này là các ngươi vô năng, còn có thể trách ta sao?”
Doanh Vân Bằng tức giận đến tròng mắt thiếu chút nữa lồi ra, hắn chỉ vào Cơ Hạo, thật lâu nói không nên lời.
Phía sau Cơ Hạo, thanh âm mềm mại của Thiếu Ti truyền tới: “Dựa theo quy củ nhân tộc, tất cả tù binh Cơ Hạo bắt sống được, đều là tài sản riêng của Cơ Hạo. Dựa theo quy củ nhân tộc, chủ nhân có quyền lực tùy ý xử trí tài vật thuộc về mình. Cho dù một mồi lửa đốt hết, cho dù Đế Thuấn cũng không có quyền lực nói gì.”
Cười lạnh, Thiếu Ti nhìn Doanh Vân Bằng thản nhiên nói: “Giết một tù binh mà thôi, ngươi có quyền lực gì ở đây chỉ trích Cơ Hạo? Chỉ bằng đứa con cùng đứa cháu đã chết của ngươi, mọi người đều phải nhường ngươi hay sao?”
Khuôn mặt già nua của Doanh Vân Bằng chợt đỏ bừng, tất cả trong mắt đều là tơ máu.
Hắn vốn không nên xuất hiện ở đây, hắn quản hạt toàn bộ tiễn thủ Thập Nhật quốc ở Bồ Phản tiếp viện Xích Phản sơn. Hắn nên ở trong tổng doanh liên quân nhân tộc tham tán việc quân sự mới đúng. Nhưng hai ngày qua Doanh Vân Bằng luôn cảm thấy trong lòng nghẹn đến mức khó chịu, cho nên hôm nay dẫn theo một đội hộ vệ ra ngoài săn bắn giải sầu.
Kết quả đang lúc nghỉ ngơi, Cơ Hạo một kiếm xé rách Huyết Nguyệt Đại Phong Giới, khói báo động màu máu lao vút lên trời lập tức kinh động Doanh Vân Bằng, hắn ở trên đại sự còn chưa dám dính vào, vội vã truyền lệnh cho tổng doanh liên quân nhân tộc, sau đó tự mình mang theo đại đội hộ vệ vô cùng lo lắng chạy tới.
Kết quả hắn vừa lúc nhìn thấy Cơ Hạo một kiếm đâm chết Đế Sát, hắn cũng không kịp phân biệt tiền căn hậu quả trong đó, vội vàng mở miệng quát lớn một tiếng.
Nhưng một câu của Thiếu Ti, đã đem tất cả ý niệm trong lòng Doanh Vân Bằng đánh tan hết thành mảnh vụn.
Không phải sao?
Quy củ nhân tộc bày rõ ở nơi đó, trên chiến trường, tài phú thu được đều thuộc về bản thân sở hữu, tù binh bắt sống được đều thuộc về bản thân sở hữu, ngay cả Đế Thuấn cũng đừng nghĩ từ trên tay chiến sĩ nhân tộc ti tiện nhất đoạt được bất cứ thứ gì —— trừ phi những chiến sĩ đó là tộc nhân bộ tộc Đế Thuấn, như vậy chiến lợi phẩm của bọn họ sẽ có một nửa thuộc về Đế Thuấn.
Cơ Hạo dùng sức vỗ trán một cú, hắn cười hướng Doanh Vân Bằng mặt tím hết lên cười nói: “Không phải là đạo lý này sao? Ta giết tên nô lệ, có cái gì to tát nhỉ? Đáng giá Doanh Vân Bằng ngươi chạy tới vội như vậy? Không lẽ, ngươi và hắn có cấu kết?”
Sắc mặt Doanh Vân Bằng chợt biến thành một mảng đen sì. Lời này của Cơ Hạo quá ác độc, gắt gao chụp xuống cái mũ cấu kết dị tộc.
“Quả thực là nói hươu nói vượn, ta là thân phận gì? Ta sẽ cấu kết dị tộc?” Doanh Vân Bằng hổn hển hướng tới Cơ Hạo lớn tiếng quát.
“Như vậy, xin hỏi Doanh trưởng lão, ngươi không có việc gì chạy tới nơi này quát bảo ngưng lại Cơ Hạo lại là làm gì vậy?” Giữa không trung, Ngũ Long Nghiêu, Khoa Phụ Diễm hai vị đại vu sư đột nhiên từ sau một đám mây nước hiện ra thân hình. Bọn họ cứ như vậy lơ lửng trên không, thực lực cấp Vu Vương triển lãm hết!
Doanh Vân Bằng trầm mặc một trận, thật sâu hít một hơi, sau đó chậm rãi thở ra một hơi.
Bốn phương tám hướng, có đám đông Đại Vu Vu Điện thân khoác trường bào màu đen xuất hiện, xem bộ dáng sát ý nghiêm nghị trên thân bọn họ, rõ ràng đều đã làm tốt chuẩn bị chém giết. Ở phía sau những Đại Vu Vu Điện này, trong núi rừng còn có vô số bóng người chớp lên, ít nhất có quân đội quy mô trên mười vạn đang cấp tốc điều động.
“Thì ra, các ngươi đã có chuẩn bị?” Doanh Vân Bằng khẽ gật đầu, hướng Ngũ Long Nghiêu cười nói: “Ngũ Long trưởng lão, lần này các ngươi đã lập công lớn. Mấy tên ác quỷ ba mắt này, thân phận cũng không bình thường… Hắc hắc, không ngờ được bọn hắn lại sẽ ngu đến mức xâm nhập phòng tuyến của nhân tộc ta.”
Không thèm nhìn Cơ Hạo lấy một cái, Doanh Vân Bằng dậm chân, thanh điêu nhanh chóng xoay người, mang theo một đường cong hướng xa xa bay đi.
“Chẳng qua, việc hôm nay, ta nhất định phải đi chỗ Tự Văn Mệnh cáo Cơ Hạo một trạng.”
“Cho dù là tài sản riêng của hắn, tướng lĩnh Ngu tộc quý hiếm cỡ nào, hắn lại giết không có lý do, loại hành vi này, nhất định phải phạt nặng.”
Đảo cát xa xa, trong bụi cỏ, Vũ Dư đạo nhân ngồi khoanh chân ngẩng đầu nhìn Doanh Vân Bằng, hai cái khóe miệng chợt kéo xuống, cười rất sắc bén lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.