Vu Thần Kỷ

Chương 3: Hẹn đấu




Ánh lửa hừng hực, đốt thiếu niên trở tay không kịp.
Nhưng toàn bộ tộc nhân Hỏa Nha bộ, trời sinh đối với hỏa diễm đều có năng lực thân cận kỳ lạ. Thiếu niên tức giận liên tục mắng, hai tay ở trên người vỗ loạn một trận, nơi đi qua ánh lửa tiêu tán, chỉ có từng làn khói đen quấn quanh ở bên người.
Cơ Hạo đắc ý đánh giá đối phương bị cháy thành đầu trọc, lớn tiếng quát: “Ha, phế vật một đám lửa cũng không ngăn được, ngươi có tư cách gì ở đây nói nhảm? Ai cho ngươi cái gan ở nơi này kêu gào?”
Cơ Hạ vui mừng nhìn Cơ Hạo một cái, đôi tay khoanh ở trước ngực không nói một lời.
Ngồi ở bên lò sưởi, mấy lão nhân bề ngoài già nua nhất, tiều tụy vui vẻ gật gật đầu, đồng thời cười quái dị ‘Khặc khặc’.
Trong một đám đại hán ngồi ở đối diện Cơ Hạ, một gã hán tử chiều cao không kém Cơ Hạ lao lên. Hắn có thân thể cân xứng, không thấy loại cơ bắp cuồn cuộn như trên người đại hán khác; làn da trắng nõn hơn nữa non mịn, không giống tộc nhân bộ lạc mưu sinh ở trong rừng rậm Nam hoang chút nào; mái tóc dài dùng ba cái vòng ngọc ở sau lưng cột thành một bím tóc lớn, giữa đôi mắt dài nhỏ tinh quang lập lòe.
“Võ, đừng làm mất mặt nhà chúng ta.” Nam tử thanh âm âm nhu mà bình thản, lộ ra một sự lạnh lẽo âm u.
Thiếu niên bị đốt trụi tóc, lông mày hét lớn một tiếng, sải bước một cái bước ra xa mười mấy trượng, một quyền nhằm vào mặt Cơ Hạo nện xuống. Vừa bật hơi ra quyền, thiếu niên vừa lên tiếng rống giận: “Tên khốn chỉ dám đánh lén sau lưng, ta là Cơ Võ, con của Cơ Xu cường đại!”
Một cơn ác phong đập vào mặt, quyền phong của Cơ Võ hất lên mái tóc dài của Cơ Hạo, từng sợi tóc kéo thẳng về phía sau, kéo khiến da đầu phát đau.
Quyền kình thật mạnh, Cơ Hạo lập tức phán đoán ra, lực lượng một quyền này của Cơ Võ ít nhất là gấp hơn ba lần lực lượng mạnh nhất của mình, chỉ bằng lực lượng cơ thể, căn bản không có khả năng ngăn trở một quyền này của Cơ Võ.
Hai tay kết ấn, thân hình nhoáng lên một cái, thân thể Cơ Hạo nổ tung tại chỗ, hóa thành bảy tám tàn ảnh ‘soạt soạt’ thành tiếng hướng bốn phía chạy đi. Nắm đấm Cơ Võ ở trong không khí đánh ra tiếng vang ầm ầm, lại ngay cả cái bóng của Cơ Hạo cũng chưa chạm đến.
Khẽ niệm một tiếng chân ngôn, lửa trong lửa trại lung lay một trận, mấy chục con rắn lửa to bằng cánh tay gào thét bay ra, theo ý niệm của Cơ Hạo hướng thân thể Cơ Võ ập tới.
Cơ Hạ nhẹ nhàng phun ra một hơi, nhìn rắn lửa nhảy múa cười nói: “Mấy vị a công, Hạo mấy năm nay theo các ngươi học tập vu pháp, xem ra có chút thành tựu rồi.”
Mấy lão nhân già nua không chịu nổi cười ‘khặc khặc’, dương dương đắc ý gật gật đầu, một vị lão nhân trong con ngươi lóe ra lửa xanh lục lớn tiếng nói: “Hạo là hạt giống tốt, có thiên phú cực cao đối với vu pháp. Có lẽ, hắn sẽ trở thành Vu Vương đầu tiên của Hỏa Nha bộ chúng ta trong vạn năm nay.”
Cơ Hạ cùng mấy chiến sĩ bên người đồng thời nở nụ cười, đám người Cơ Xu, Cơ Hồng ngồi ở đối diện Cơ Hạ thì đồng thời nhíu mày.
Cơ Xu bộ dạng trắng nõn non mịn tức giận quát: “Võ! Cơ Hạo chính là thiên tài trong truyền thuyết, ngươi nhất định phải cẩn thận!”
Vừa khiển trách, Cơ Xu vừa nhíu nhíu mày, hướng mấy lão nhân ngồi ở phía trên cùng kia nhìn một cái bất mãn. Những lão nhân này là vu tế địa vị tôn sùng nhất của Hỏa Nha bộ, bọn họ thiên vị đối với Cơ Hạo, mọi người có thể nhìn ra.
Cơ Võ rít gào một tiếng trầm thấp, hình xăm một cái khiên trên cánh tay trái hắn lóe lên, một cái khiên kim loại hình tròn đường kính ba thước ấp ủ từ trong ánh lửa phun ra, đem hơn phân nửa thân thể Cơ Võ bảo vệ ở phía sau tấm khiên. Tấm khiên kim loại ánh sáng màu đồng xanh chế tạo tinh xảo, trên mặt khiên còn được khảm hoa văn tinh xảo đẹp đẽ —— một tòa tháp cao thẳng trong mây, đỉnh chóp tháp cao lơ lửng một con mắt màu máu dựng thẳng lên.
“Tấm khiên này, nhìn thật quen mắt!” Cơ Hạo nhìn hoa văn tinh xảo trên mặt khiên, trong lòng chợt chấn động.
Hai tay theo bản năng kết ấn, rắn lửa ban đầu chỉ dùng ba phần lực lượng khống chế, hiện tại mười phần lực lượng tất cả đều đã phun ra.
Thể tích mấy chục con rắn lửa chợt bành trướng, rắn lửa to nhỏ cắn nuốt dung hợp lẫn nhau, trong chớp mắt ba con rồng lửa dài mười mấy trượng ngưng hình, mang theo tiếng gió ‘Vù vù’ đánh vào trên tấm khiên.
Tiếng ngâm ‘Ong ong’ không ngừng vang lên, trên tấm khiên một mảng u quang màu xanh lóe lên, mười hai cái phù văn vặn vẹo to bằng nắm tay từ mép khiên hiện lên, một đạo hàn mang màu xanh đường kính ba thước từ trên mặt khiên phun ra xa hơn một trượng, ba con rồng lửa cùng hàn mang màu xanh va chạm lẫn nhau, ma sát, phát ra tiếng nổ nặng nề, Cơ Võ cầm tấm khiên bị lực lượng thật lớn đánh vào, thân thể run nhè nhẹ, nhưng thân hình hùng tráng không lùi chút nào.
“Ha ha, ngươi chính là Cơ Hạo? Cơ Hạo trong truyền thuyết vừa ra đời đã có thể nói chuyện, một ngày sau có thể chạy lon ton, lúc một tháng có thể thi triển vu pháp khống hỏa?” Cơ Võ cầm tấm khiên ngăn cản rồng lửa ăn mòn, lớn tiếng rít gào: “Nhưng lực lượng của ngươi sao mà yếu như vậy? Quá yếu đó, Cơ Hạo, ngươi ngay cả một sợi lông của ta cũng không thương tổn được!”
Cơ Hạo cười quái dị ‘khà khà’, từ bỏ khống chế đối với ba con rồng lửa thể tích nhanh chóng thu nhỏ lại, nhìn Cơ Võ cười nói: “Làm bị thương sợi lông của ngươi? Ngươi còn có lông để ta làm bị thương sao? Này, mùi vị đầu trọc thế nào?”
Một câu kích thích Cơ Võ mắt cũng đỏ lên, trên người hắn chợt sáng ngời, một tầng hỏa khí cực kỳ ảm đạm từ đỉnh đầu hắn bừng lên.
Trong tiếng cười lớn, Cơ Hạo đưa tay hướng vách tường một bên của nhà gỗ cào, trên giá gỗ trên vách tường, một thanh trường mâu dùng gỗ dâu xanh làm cán, dùng Hỏa Toại Thạch làm đầu thương gào thét bay ra, vững vàng rơi ở trong tay Cơ Hạo.
Hét lớn một tiếng, hai tay nắm trường mâu ước chừng cao hơn gấp đôi mình xoay tròn vài vòng, một luồng lực lượng nóng cháy từ lòng bàn tay ập vào trường mâu, trên trường mâu màu xanh một chuỗi mười mấy phù văn đỏ rực phong cách cổ xưa sáng lên, trên đầu thương ba thước Hỏa Toại Thạch chế thành ‘Vù vù’ phun ra lửa dài hơn một trượng.
Đôi tay rung trường mâu, Cơ Hạo vung trường mâu liền hướng tấm khiên của Cơ Võ nện xuống. Ánh lửa như sóng, mâu ảnh như rồng, nháy mắt Cơ Hạo hướng tới mặt khiên đập hơn một trăm lần, trường mâu cùng khiên kịch liệt va chạm, hàn mang màu xanh, ánh lửa màu đỏ ma sát nghiền áp lẫn nhau, không ngừng phát ra tiếng vang lớn chói tai.
Điên cuồng tấn công hơn một trăm lần, Cơ Hạo thở hổn hển một hơi, Cơ Võ thuận thế đẩy khiên, ba con rồng lửa hoàn toàn sụp đổ, lực lượng cường đại từ trong khiên trào ra, Cơ Hạo chỉ cảm thấy hai tay rung mạnh, lực lượng mạnh mẽ theo cánh tay đánh úp lại, lực lượng cơ thể mình căn bản không thể ngăn cản!
Trường mâu bị lực lượng khổng lồ đánh bay, Cơ Hạo lảo đảo lui nhanh về phía sau.
Cơ Võ không nói một lời vung cánh tay phải, hình xăm đại phủ trên tay phải sáng ngời, một thanh đại phủ kim loại đen nhánh gào thét mà ra, hắn thuận thế vung đại phủ, không lưu tình chút nào hướng đầu Cơ Hạo bổ xuống.
Cơ Hạo nhìn con ngươi Cơ Võ hung quang lóe ra, cảm nhận được sát ý như thực chất, thằng cha này là thật muốn mượn cơ hội giết mình?
Mười ngón rung động, pháp ấn liên tục phát, thân hình Cơ Hạo biến mất vào hư không. Một trận gió xoáy ‘Phần phật’ từ phía sau Cơ Võ phun ra, Cơ Hạo từ trong gió xoáy đi ra, vừa lúc tiếp được trường mâu từ không trung hạ xuống, dốc sức quét ngang nện ở trên lưng Cơ Võ.
Một tiếng vang giòn, trường mâu đem Cơ Võ đánh bay xa mấy chục trượng, cắm đầu va vào trên vách tường nhà gỗ, va đập khiến mấy chục món binh khí trên giá gỗ vách tường ùn ùn rơi xuống, tất cả đều nện ở trên đầu hắn.
Một đòn này Cơ Hạo đã dùng toàn lực, nguyên đan tựa như sương mù ngưng tụ trong mi tâm tử phủ kịch liệt nhảy lên, toàn bộ pháp lực toàn thân nháy mắt trào hết ra.
Nhiệt kình âm nhu vô cùng xuyên thấu qua gân cốt, cơ nhục mạnh mẽ của Cơ Võ, xâm nhập lục phủ ngũ tạng hắn, hung hăng chấn động nội tạng hắn. Cơ Võ chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, giống như một quả bom nổ tung ở trong ngực, không tự kìm hãm được phun ra một ngụm máu, nhanh chóng hóa thành một ngọn lửa bám vào trên mặt đất hừng hực thiêu đốt.
Như một con gấu chó bị đá mông, Cơ Võ khóe miệng dính máu tru lên ‘Ngao ngao’ đứng dậy, cầm đại phủ muốn tiếp tục xung phong.
“Đủ rồi!” Cơ Hạ đứng lên, rống lớn: “Đủ rồi! Nơi này là chỗ bộ lạc nghị sự, không phải để các ngươi đám nhãi con này đánh nhau.”
Cơ Xu hừ lạnh một tiếng, âm nhu nói: “Cơ Hạ đại huynh, không bằng để bọn nhãi con phân thắng bại một cái đi? Hai bộ tộc chúng ta tranh đoạt vị trí chiến sĩ thủ lĩnh, đám nhãi con của chúng ta coi như một cái việc vui, để các tộc nhân xem náo nhiệt một chút!”
Cơ Hạ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tất cả dựa theo quy củ tổ tông lưu lại để quyết định đi. Nửa tháng sau, tế tổ đại điển, chúng ta dùng nắm đấm quyết định tất cả.”
Cơ Võ xấu hổ đến mặt đỏ tía tai không cam lòng đem khiên, rìu nện xuống đất, tay chỉ Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Cơ Hạo, giống như nam nhân chân chính, ở trên tế tổ đại điển quyết đấu với ta, ngươi dám không? Nếu là thua, ngươi đời này rụt chim làm người đi!”
Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, giơ tay phải, thong thả kéo qua cổ mình, tiếp nhận Cơ Võ khiêu chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.