Vu Thần Kỷ

Chương 289: Tái chiến




Lửa lớn hừng hực ở lối ra sơn cốc tắt, vô số chiến sĩ Già tộc thở hổn hển từ trong ánh lửa hiện ra thân hình.
Huyết Nguyệt thần tháp phóng ra kết giới che chở bọn hắn, lửa lớn chưa thiêu chết bọn hắn, nhưng nhiệt độ cao đáng sợ vẫn xuyên thấu qua màn máu, cho bọn hắn sát thương thật lớn. Trên vạn chiến sĩ Già tộc, hơi nước trong cơ thể chưng khô hơn phân nửa, làn da nhiều người nứt ra như là hoang mạc khô cạn.
“Giết bọn chúng!” Một tướng lĩnh Già tộc giơ lên cao cao binh khí, dùng sức chỉ hướng đám người Cơ Hạo.
‘Phập’ một tiếng, đầu tướng lĩnh Già tộc bị một mâu đánh xuyên, lửa cuồn cuộn từ trên trường mâu phun ra, đầu tướng lĩnh Già tộc phát nổ ngay tại chỗ, thân hình khôi ngô nặng nề ngã xuống đất.
Chiến sĩ Già tộc phụ cận sợ hãi xôn xao, bọn hắn ùn ùn hướng kẻ địch đánh chết tướng lĩnh nhà mình nhìn tới, sau đó đao kiếm lũ lượt xuất hiện, cả mảng lớn máu tươi phun ra. Theo tiếng máu thịt vỡ vụn đáng sợ, một bóng người mạnh mẽ lao ra khỏi chiến sĩ Già tộc bao vây, lảo đảo hướng Cơ Hạo bên này chạy tới.
Vừa mới một thương đánh chết tướng lĩnh kẻ địch, sau đó đột phá vòng vây xông ra, thế mà lại là Liệt Sơn Cương vừa rồi sau khi xung phong không thấy bóng dáng, Cơ Hạo còn tưởng sớm đã chết trận. Giờ phút này toàn thân hắn là máu, tay trái xách ba cái đầu chiến sĩ Già tộc, trên người cắm bảy tám thanh đao kiếm nặng nề, cả người phun máu tươi sải bước chạy qua.
“Đến chúng ta rồi!” Cơ Hạo ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, tay trái xách thạch kiếm, tay phải xách hắc thạch trường đao, buông xuống giáp mặt dày nặng, sải bước hướng Liệt Sơn Cương nghênh đón.
“Hắc hắc, ta hết sức rồi!” Liệt Sơn Cương cười một tiếng quái dị, hướng Cơ Hạo gật gật đầu, sau đó cả người máu tuôn như suối, nặng nề ngã cắm xuống đất ngất đi. Thân thể Đại Vu mạnh mẽ vô cùng, nhưng dù sao có cực hạn thừa nhận.
Trên trăm tên chiến sĩ Già tộc vây công, Liệt Sơn Cương có thể còn sống chạy ra đã là vận khí rất lớn.
Trong giáp trụ vỡ nát, có thể nhìn thấy mấy chục chỗ vu huyệt của Liệt Sơn Cương bị binh khí chiến sĩ Già tộc đánh vỡ, vu lực tinh thuần đang hóa thành cương phong chảy xiết phun trào ra. Vu lực tiết ra, tu vi giảm hẳn đi, sinh mệnh lực chất chứa trong tinh huyết tự nhiên cũng chảy cuồn cuộn ra. Liệt Sơn Cương hiện tại không chỉ có không có sức khôi phục thương thế, hơn nữa chờ hắn khỏi, tu vi của hắn cũng sẽ cấp tốc giảm đi.
Cơ Hạo không kịp đỡ Liệt Sơn Cương. Hắn bay lên một cước đạp đến lưng Liệt Sơn Cương, đem hắn đạp bay đến phía sau đội ngũ.
Mấy chiến sĩ Liệt Sơn bộ vội vàng nâng dậy Liệt Sơn Cương, túm hắn hướng phía sau rút lui. Vừa lui về phía sau, từng đống to vu dược, từng hũ thuốc mỡ không ngừng dùng ở trên người Liệt Sơn Cương.
Mấy chục thanh đao kiếm, trường mâu đã giáp mặt đánh úp lại, phía sau càng có mũi tên lóe ra ánh sáng lạnh.
Cơ Hạo ưỡn ngực, quanh thân Nhâm Thủy Tinh Hoa biến thành sương mù đen quay cuồng, mặc cho những binh khí đó hung hăng nện ở trên thân mình.
Giáp trụ Quy Linh luyện chế lực phòng ngự kinh người, một mảng hơi nước màu đen mỏng manh mặc cho chiến sĩ Già tộc điên cuồng công kích. Những binh khí nặng nề kia căn bản không thể đột phá hơi nước chặn lại, thậm chí không thể chạm đến bản thể của giáp trụ Cơ Hạo.
Hắc thạch trường đao mang theo mảng lớn ánh lửa tàn nhẫn bổ về phía trước, khói lửa ngập trời, mê loạn đôi mắt chiến sĩ Già tộc. Thạch kiếm ở tay trái thì rất đơn giản không ngừng chém trái chém phải, dùng phương thức đơn giản nhất bổ chém trực tiếp.
Các chiến sĩ Già tộc vây quanh Cơ Hạo, bọn hắn điên cuồng, dốc hết toàn lực công kích Cơ Hạo. Cơ Hạo mặc cho bọn hắn công kích, hai tay binh khí mang theo từng tia sáng, cũng tàn nhẫn vô cùng bổ về phía chỗ yếu hại trí mạng của đối phương.
Trên chiến trường không có không gian né tránh, không có chỗ cho ngươi né tránh, đến đâu cũng là người, trước sau trái phải đều là người, hoặc kẻ địch, hoặc chiến hữu, trừ xông về phía trước chém giết, lui về phía sau một bước đều sẽ mang đến tử vong cho mình hoặc là chiến hữu.
Hắc thạch trường đao ở trên giáp trụ của chiến sĩ Già tộc kéo theo từng ánh lửa chói mắt, trong ánh lửa phun trào mơ hồ có thể nghe được tiếng quạ đen kêu to bén nhọn. Thanh truyền thừa vu bảo này của Kim Ô bộ lực sát thương rất khá. Ở trong tay Cơ Hạo phát động Khai Thiên Nhất Kích, có thể cắt rách giáp trụ chiến sĩ Già tộc, thương tổn đến thân thể bọn hắn.
Nơi trường đao đi qua, máu phun ra cả mảng lớn, sau đó máu thịt đều bị nhiệt độ cao đốt cháy khét.
Chiến sĩ Già tộc đau đến mức khàn giọng rống giận. Hắc thạch trường đao phụ gia nhiệt độ cao công kích mang tới cho bọn hắn cực độ thống khổ, mùi vị máu thịt bị mạnh mẽ nướng chín, không phải mỗi người đều có thể chịu được.
Nhưng càng khủng bố hơn, là thạch kiếm!
Thánh binh thiên địa tạo hóa sinh thành này mặt ngoài xám xịt, thần vật tự hối không có chút hào quang. Nó chỉ rất nặng nề, chỉ rất sắc bén, đơn thuần nặng nề cùng sắc bén, ở trong tay Cơ Hạo, hắn căn bản không cần bất cứ chiêu thức nào, nơi thạch kiếm đi qua, giáp trụ vỡ vụn, binh khí gãy đôi, thân thể mạnh mẽ của chiến sĩ Già tộc cũng như rau dưa, nơi lưỡi kiếm đến tất cả đều bị thoải mái cắt rách.
Hắc thạch trường đao ở tay phải chỉ khiến cả mảng lớn chiến sĩ Già tộc kêu đau ngao ngao, nhưng nơi thạch kiếm ở tay trái cắt qua đầu người lăn lông lốc, thi hài khắp nơi, động cái là mười mấy chiến sĩ Già tộc bị đồng loạt một kiếm chém thành hai mảnh, thạch kiếm chất chứa sự sắc bén đáng sợ trực tiếp nghiền nát toàn bộ sinh cơ của bọn chúng.
Cơ Hạo sải bước về phía trước, nơi đi qua bên trái thân thể tất cả là xác chết, bên phải thì tất cả đều là chiến sĩ Già tộc ngao ngao rú thảm.
Man Man gắt gao nghiến răng, theo sát ở phía sau Cơ Hạo, hai thanh đại chuỳ đập loạn ‘Bốp bốp bốp’. Nàng đã nhìn ra tiện nghi, căn bản không hướng bên trái Cơ Hạo cố gắng, chỉ một lòng một dạ hướng về phía các chiến sĩ Già tộc bị thương bên phải Cơ Hạo đập loạn.
Các chiến sĩ Già tộc đáng thương này vừa mới bị lửa lớn đốt nửa cái mạng, sau đó bị thạch đao của Cơ Hạo chém bị thương nặng, khi thân thể hoạt động không tiện, thì đụng phải Man Man gia hỏa lực lượng thân thể có thể xưng là khủng bố này.
Hai thanh trọng chùy như đại sơn áp đỉnh, trong tiếng ‘Bốp bốp’, đầu một lại một chiến sĩ Già tộc bị đập nát, cả mảng lớn máu văng khắp nơi, trên chiến trường quả thực giống như một rừng đào đang nở rộ, máu bắn tung tóe chính là nụ hoa nở rộ.
“Cẩn thận hai gia hỏa này!” Lại một tướng lĩnh Già tộc bị hỏa lôi của Man Man nướng bán sống bán chết thò ra. Hắn thở hổn hển, muốn tuyên bố mệnh lệnh để chiến sĩ dưới trướng tạo thành chiến trận sau đó phát động tiến công.
‘Phập’ một tiếng, mũi tên của Phong Hành đúng lúc bắn tới. Mũi tên của hắn vừa đúng từ đỉnh đầu Vũ Mục xẹt qua, Vũ Mục vừa đúng bôi một cái ở trên mũi tên, vừa đúng tẩm kịch độc cho mũi tên này.
Mũi tên kịch độc chui thật sâu vào yết hầu tướng lĩnh Già tộc, vốn chút thương thế này không đủ để trí mạng, nhưng vu độc bộc phát, tướng lĩnh Già tộc còn chưa kịp rút mũi tên, kịch độc đã đem toàn thân hắn nhuộm thành màu xanh biếc, hắn ngã xuống đất ngay tại chỗ không dậy nổi.
Thái Ti, Thiếu Ti đồng thời niệm tụng chú ngữ, Thái Ti điên cuồng cướp đoạt năng lượng sinh mệnh của chiến sĩ Già tộc trên chiến trường, mà Thiếu Ti thì không ngừng đoạt lấy phúc vận của các chiến sĩ Già tộc, đem những phúc vận đó nhanh chóng chuyển đến trên người chiến sĩ phe mình.
Hơn hai ngàn chiến sĩ Liệt Sơn bộ theo sát ở phía sau Cơ Hạo cùng Man Man, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đem chiến sĩ Già tộc lao ra sơn cốc bức lui trở về sơn cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.