Vu Thần Kỷ

Chương 280: Khai chiến




“Ngươi chính là Man Man? Ta nhớ rồi!”
Liệt Sơn Cương hùng hùng hổ hổ đi tới, bị đốt tới mức sứt đầu mẻ trán, khi hắn bật hơi cũng còn mang theo một mùi cháy khét.
Ba ngàn trọng giáp chiến sĩ phía sau hắn cũng không bị sao quá nặng nề, cũng đều là ngoài thân có chút bỏng, trong cơ thể dính một ít hỏa độc. Bọn họ đều là thực lực Đại Vu, chút thương thế này chỉ cần khí huyết lao qua tất cả đều khép lại.
Chỉ là cả tọa kỵ của bọn họ ở bên trong, toàn bộ chiến sĩ đều rất cẩn thận bảo trì một cái khoảng cách vi diệu với Man Man.
Khuôn mặt Man Man có chút cứng ngắc, đầu lông mày nhíu quá chặt, đột nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Hừ, nếu các ngươi là người của Liệt Sơn Húc thì tốt rồi, nổ chết các ngươi, Man Man cũng không cần nhận lỗi.”
Vẻ mặt cầu xin, Man Man rất không quen, hướng Liệt Sơn Cương và các chiến sĩ phía sau hắn cúi đầu hành một lễ thật sâu.
Động tác của Liệt Sơn Cương chợt cứng đờ, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Man Man.
Các chiến sĩ phía sau Liệt Sơn Cương cũng đều khẽ biến sắc, các chiến sĩ biết thân phận Man Man đều thấp giọng nói ra xuất thân lai lịch của nàng.
Con gái nhỏ đương đại Hỏa Thần Chúc Dung thị cưng chiều nhất. Thân phận này so với đế tử của Liệt Sơn bộ còn tôn quý hơn nhiều. Đế tử tuy là hậu duệ Viêm đế, đó là hậu duệ không biết cách bao nhiêu đời. Mà Man Man là thần duệ, con gái thần linh nghiêm chỉnh, thuần khiết vô cùng, lão cha nàng đang ngồi vững vàng ở trên ngai báu Hỏa Thần.
Hít một hơi thật sâu, Liệt Sơn Cương cười ‘khà khà khà’ ba tiếng sải bước đi tới bên người Man Man, giơ bàn tay lên cao cao, sau đó nhẹ nhàng đặt ở trên mũ giáp của Man Man day day: “Tiểu muội đó của ta nếu là có thể trưởng thành…”
Ba ngàn chiến sĩ Liệt Sơn bộ đồng thời cười lên, bọn họ gắt gao xếp thành một trận hình vuông dày đặc, thân mật đứng ở phía sau Man Man. Bọn họ hết sức chăm chú nhìn chiến sĩ Đế Sát quân đoàn phía trước từng bước tới gần, nhưng khóe mắt bọn họ thỉnh thoảng sẽ hướng Man Man nhìn quét một cái.
Cơ Hạo rất kinh ngạc, lại rất ấm áp nhìn Man Man.
Thì ra bất tri bất giác, thời gian trôi qua lâu như vậy. Tiểu nha đầu này ở Nam Hoang chỉ biết nghịch ngợm gây sự lấy tổ chim, cũng đã lặng yên trưởng thành.
Tay phải cầm hắc thạch trường đao, tay trái tùy thời chuẩn bị vung ra thạch kiếm, Cơ Hạo thét dài một tiếng, vu lực quanh thân lưu động, Kim Ô Giáp trước ngực, Hỏa Vũ Ngoa dưới chân, Diệc Thương ở cánh tay phải đều sáng lên ánh đỏ nhàn nhạt.
Tuy còn chưa thể thúc giục tự nhiên các Vu Đế trọng bảo này, nhưng vu lực Kim Ô nhất mạch chảy qua ba món trọng khí, chỉ Vu Đế trọng bảo tản mát ra một tia khí tức, đã khiến phòng ngự làn da của Cơ Hạo gia tăng hơn hai lần, thân thể hắn càng thêm nhẹ nhàng, vu lực trong cơ thể cũng càng thêm hung bạo, nóng cháy.
“Tiến công! Chiến sĩ Huyết Nguyệt nhất mạch, chưa từng lui về phía sau!” Đế Sát đứng ở trên thần tháp lớn tiếng hô to.
“Không sai, các ngươi chưa từng lui về phía sau, chỉ đầu hàng!” Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Đế Sát, ngươi cho rằng bọn trùng khôi vừa rồi tập kích các ngươi, bọn hắn là bị chúng ta nhét vào trứng trùng như thế nào? Bọn hắn đều là bó tay chịu trói, ngoan ngoãn đầu hàng mặc cho chúng ta xử trí!”
Sĩ khí Đế Sát vừa mới nhấc lên nhất thời lại bị một câu của Cơ Hạo đánh tan rất nhiều. Hắn hổn hển nhìn chằm chằm Cơ Hạo, nghiến răng cả giận nói: “Cơ Hạo! Hôm nay ta nhất định tự tay chặt đầu của ngươi, đem nó chế thành đồ uống rượu mang theo bên người, để rửa sạch sự sỉ nhục của ta cùng gia tộc!”
Cơ Hạo giơ lên cao cao hắc thạch trường đao, trên lưỡi đao cả mảng lớn phù văn lóe lên. Hắn lớn tiếng cười nói: “Như vậy, sự sỉ nhục của gia tộc các ngươi sẽ càng ngày càng nhiều! Sớm hay muộn có một ngày, ta sẽ dẫn một con Chu La thú đi nơi gia tộc các ngươi tế tổ ỉa đái —— nếu Ngu tộc các ngươi cũng biết hiến tế tổ tiên mà nói!”
Làm nhục tới tổ tiên. Hơn nữa mọi người đều biết Cơ Hạo là tử địch của mình, dưới tình huống như vậy, Đế Sát không có lựa chọn nào khác.
Hắn vung trường kiếm vẫn còn mang theo máu tươi của mình, hướng Cơ Hạo vung thật mạnh. Tiếng bước chân nặng nề vang lên, trên vạn chiến sĩ Già tộc thân khoác trọng giáp, chiều cao đều ở năm thước trở lên đồng thời trợn to bốn con mắt trên mặt, tru lên ‘Ngao ngao’ lao về phía lối ra của sơn cốc.
Đại Phong Tiêu dẫn dắt tiễn thủ lập tức trút xuống mũi tên như thủy triều, tên rậm rạp bắn chuẩn ở trên thân các chiến sĩ Già tộc, không có bất cứ một mũi tên nào trượt, mỗi một mũi tên đều khẳng định trúng kẻ địch.
Mũi tên rậm rạp điên cuồng tiêu hao lực phòng ngự giáp trụ chiến sĩ Già tộc, càng có một số tấm khiên cùng giáp trụ bị mũi tên phá vỡ.
Các chiến sĩ Già tộc sải bước chạy như điên về phía trước. Làn da bọn hắn dần dần biến thành màu đồng cổ thâm thúy, giống như toàn thân cũng biến thành pho tượng bằng đồng. Trong đó một số chiến sĩ thực lực cường hãn nhất, xung phong ở tận cùng phía trước, trong làn da bọn hắn mơ hồ mang theo một tia ánh sáng màu bạc trắng, hiển nhiên thực lực của bọn hắn đã đến bình cảnh nào đó, một khi đột phá sẽ có được lực lượng càng thêm đáng sợ.
Cũng chính là những chiến sĩ Già tộc trên làn da mang theo một tia ánh sáng màu bạc trắng này, bọn hắn căn bản không làm bất cứ động tác phòng ngự nào, bọn hắn cứng rắn đội mũi tên chạy như điên về phía trước. Vô số mũi tên ở trên thân bọn hắn bị va đập vỡ nát, không có một mũi tên nào có thể chui vào làn da bọn hắn.
Phía sau, mấy trăm chiến sĩ Ngu tộc đồng thời niệm tụng chú ngữ, trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm bọn hắn lốc xoáy màu máu cấp tốc lưu chuyển, ở đỉnh đầu các chiến sĩ Già tộc này mơ hồ có phù văn màu máu ngưng tụ. Theo phù văn màu máu dần dần rõ ràng, tốc độ chạy của các chiến sĩ Già tộc này chợt tăng vọt mấy lần, khí tức trong cơ thể khuếch tán ra cũng đột nhiên cường đại hơn mấy lần.
Vốn chỉ có hơn trăm chiến sĩ làn da mang theo một tia ánh sáng màu bạc trắng, nhưng sau khi được huyết chú của chiến sĩ Ngu tộc thêm vào, hơn ba ngàn chiến sĩ xung phong khí huyết mênh mông đến cực điểm, trên làn da bọn hắn cũng bịt kín một tầng màu bạc trắng nhàn nhạt.
Mắt thấy bọn hắn sắp lao ra khỏi sơn cốc, mắt thấy bọn hắn sắp cùng ba ngàn chiến sĩ Liệt Sơn Cương thống lĩnh đánh giáp lá cà, mắt thấy đại chiến khẽ chạm là bùng nổ…
Trong không khí, mấy chục học đồ Vu điện xông ra, vung lên kỳ phiên trong tay bọn họ, trên mặt đất bốn phương tám hướng vô số trứng trùng bắn nhanh ra, từng mảng lớn sâu bọ ấp trứng trên không, vô số độc trùng, dị trùng mang theo chất nhầy trong vỏ trứng, kêu quái dị ‘Chít chít’ hướng các chiến sĩ Già tộc đó tràn tới.
Như phiên bản lần trước, trên vạn chiến sĩ Già tộc bị trùng hải nuốt hết toàn bộ.
Khác là, lần này bị trùng hải bao phủ, là quân thường trực của Đế Sát quân đoàn, là quân nhân chính quy Ngu triều dùng để chém giết chinh chiến. Bọn họ cường đại hơn xa so với hộ vệ những đại gia tộc kia, kinh nghiệm tác chiến càng không thể đánh đồng.
Mấy ngàn đám lửa sáng loá mắt phóng lên cao, trên thân trên vạn chiến sĩ Già tộc hừng hực ánh lửa. Huyết quang dâng trào, bọn hắn vung binh khí, mấy ngàn đạo hàn quang bắn nhanh trên không, trong chớp mắt ít nhất có trên ức độc trùng bị đánh giết.
‘Rầm rầm’, trùng hải gào thét mà xuống, nháy mắt sâu bọ bị đánh chết có trên trăm triệu, nhưng bốn phương tám hướng không ngừng có sâu bọ lao tới, là gấp trăm lần, ngàn lần thậm chí là vạn lần con số này…
Phía sau, một người Khoa Phụ tộc đã tới gần hậu quân của Đế Sát quân đoàn.
Hắn vung cây gậy gỗ khổng lồ dài đến hơn hai trăm trượng trong tay, chậm rãi hướng về một chiến sĩ Già tộc đoạn hậu quét tới.
‘Phành’ một tiếng vang lên, chiến sĩ Già tộc kia biến thành một miếng bánh thịt, lún thật sâu vào trong đá phiến.
“Giết!” Đám người Khoa Phụ tộc đồng thời rống to lên, từng cây gậy gỗ lớn được vung lên rất hồ hởi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.