Vu Thần Kỷ

Chương 27: Hắc thủy




Đao kiếm đã sắp bổ tới trên người Cơ Hạo chợt thu hồi, bốn gã chiến sĩ Tất Phương bộ đồng thời hướng Khương Tuyết lao đi. Lúc tập kích Cơ Hạo, mặt bọn họ đều còn mỉm cười, giống như con mèo già đùa bỡn con chuột xui xẻo dưới móng vuốt, mang theo ba phần thoải mái, ba phần trêu tức, ba phần không cho là đúng.
Nhưng Khương Tuyết đột nhiên bị tập kích, bốn người giống như gặp quỷ, khuôn mặt tràn đầy nụ cười nháy mắt cứng ngắc, phát xanh, cả người run rẩy hướng phía sau toàn lực lao đi. Phụ thân của Khương Tuyết chính là trưởng lão Tất Phương bộ, nếu ở dưới sự bảo vệ của bọn họ Khương Tuyết xảy ra bất cứ vấn đề gì, cả nhà bọn họ đều phải xui xẻo.
Một cái bóng đen xẹt qua, một lão nhân khô gầy trên cổ quấn một con độc giác hắc xà dài hai thước, để trần nửa người trên, trên làn da màu trắng tím xăm mấy chục đồ đằng rắn độc chắn giữa Khương Tuyết cùng bốn chiến sĩ Tất Phương bộ.
“Cút ngay!” Một chiến sĩ Tất Phương bộ giận quát một tiếng, sau lưng hắn lóe ra ánh lửa, bỗng dưng ngưng tụ thành một đôi cánh do lửa tạo thành. Cánh lửa rộng chừng một trượng vỗ một cái, tốc độ hắn bỗng nhiên tăng thêm hơn hai lần, hai tay nắm đao hướng cổ lão nhân chém tới.
Lão nhân cười âm trầm không chút nhúc nhích, độc giác hắc xà quấn quanh trên cổ hắn nâng nửa người trên, há mồm phun ra một luồng hàn khí thẳng tắp.
Trong tiếng ‘xẹt xẹt’, hàn khí màu đen nhạt dâng trào, bốn chiến sĩ tinh nhuệ Tiểu Vu Cảnh của Tất Phương bộ nháy mắt bị đông lạnh thành bức tượng băng màu đen. Huyền băng dày tới nửa thước đóng băng thân thể bọn họ, lửa trên người bọn họ phun ra cũng tán loạn không dấu vết.
Nha Công luôn đứng ở trên vai Cơ Hạo không nhúc nhích kêu ‘Dát’ một tiếng quái dị, nó giang cánh, lông chim màu đen toàn thân dựng thẳng lên từng cây, con ngươi màu đỏ tươi nhìn chằm chằm độc giác hắc xà không chớp mắt.
Độc giác hắc xà cũng vặn vẹo thân thể không yên, rất nhanh nó liền từ trên cổ lão nhân trượt xuống, sau khi rơi xuống đất thân thể cấp tốc bành trướng, trong chớp mắt biến thành một con cự mãng dữ tợn dài tới mười mấy trượng. Trong tiếng ‘Xì xì’, độc giác hắc xà vặn vẹo thân thể cao lớn, trên người tản mát ra hàn khí đem mảng hoa cỏ rộng lớn bốn phía đều đông lạnh thành khối băng.
“Ông bạn già, chỉ là một đứa trẻ, ngươi cần gì khẩn trương như vậy?” Lão nhân khó hiểu nhìn độc giác hắc xà.
Độc giác hắc xà ‘xì xì’ phun ra cái lưỡi rắn, cái đầu cực to ghé đến bên tai lão nhân, đầu rắn nhẹ nhàng cụng cụng đầu lão nhân.
Lão nhân khẽ biến sắc, nghiêm nghị hướng Nha Công nhìn lại: “Thằng nhãi, không ngờ được, bên cạnh ngươi vậy mà có thể có một con Hỏa Nha chết tiệt. Đám lão bất tử kia của Hỏa Nha bộ, đầu bọn hắn hỏng rồi sao? Ngươi một thằng nhãi con, có tư cách gì ký kết khế ước với một con Hỏa Nha Đại Vu Cảnh?”
Cơ Hạo quay đầu nhìn phía sau, Kim Ô lĩnh cao ngất trong mây ở ngoài mấy chục dặm, nơi này thuộc về vùng trung tâm thánh địa Hỏa Nha bộ, chỉ cần động tĩnh hơi lớn một chút, vu tế, trưởng lão sẽ chen chúc mà đến, kéo theo đám cự nha đỉnh Kim Ô lĩnh sẽ đem lão nhân này xé thành mảnh vụn.
Yên lòng, Cơ Hạo cười lạnh nói: “Cái đó có gì quan hệ với ngươi? Rắn thối của Hắc Thủy Huyền Xà bộ, lá gan các ngươi cũng thật lớn, nơi này là thánh địa Hỏa Nha bộ chúng ta, các ngươi dám lén lút lẻn vào như vậy?”
Lão nhân không cho là đúng cười cười, lạnh nhạt nói: “Kim Ô lĩnh thì sao? Thánh địa Hỏa Nha bộ ghê gớm sao? Chúng ta dám đến, tự nhiên sẽ không đem Hỏa Nha bộ các ngươi để ở trong lòng. Chỉ là không ngờ lại đụng phải chuyện thú vị như vậy mà thôi.”
Lại là một cái bóng đen từ trong rừng rậm lao ra, bên hông quấn hắc xà Hắc Thủy Ô Giao vài bước đã đến bị đánh bay bên người Khương Tuyết, bóp chặt cái cổ nhỏ nhắn non mềm của nàng. Khương Tuyết khàn giọng hét lên một tiếng, Hắc Thủy Ô Giao cho một bạt tai, đánh cho Khương Tuyết miệng phun đầy máu, không dám phát ra thêm chút thanh âm nào.
Giống như buôn lậu trâu ngựa liếc một cái, Hắc Thủy Ô Giao xé nát quần áo trên người Khương Tuyết, dùng sức véo mông, ngực nàng mấy cái, lại lật mặt nàng lại, đánh giá cẩn thận gương mặt xinh đẹp của nàng một phen.
Lạnh lùng cười, Hắc Thủy Ô Giao mang theo Khương Tuyết đứng dậy, một bàn tay khác rất không khách khí tùy ý chạy ở trên người nàng: “Con bé này bộ dạng xinh xắn, xuất thân cũng không kém. Ồ, thế mà còn là con non, đưa ra bán cho đội buôn nô lệ, có thể được một cái giá cao.”
Hắc Thủy Ô Giao hưng phấn đỏ bừng mặt: “Không ngờ được lần này quả nhiên đụng phải mặt hàng tốt, hắc hắc!”
“Đội buôn nô lệ?” Cơ Hạo đối với từ này rất mẫn cảm, nhìn cao hứng phấn chấn Hắc Thủy Ô Giao, lại nhìn nhìn Khương Tuyết ở trên tay hắn khuôn mặt run rẩy thảm đạm, Cơ Hạo cẩn thận lui về phía sau từng bước một: “Hai vị đã có thu hoạch lớn, vậy ta sẽ không quấy rầy nữa, cáo từ!”
Hắc Thủy Ô Giao ngẩn ngơ, lão nhân cũng vạn phần ngạc nhiên nhìn Cơ Hạo: “Tiểu tử kia, Hỏa Nha bộ các ngươi tính tình bướng bỉnh, ngươi hiện tại nên xông lên toàn lực cứu viện con nhỏ này mới đúng. Ngươi thật sự chuẩn bị bỏ đi?”
“Các ngươi cho rằng ta ngu sao?” Cơ Hạo nhún nhún vai, hướng lão nhân chỉ chỉ: “Hai người các ngươi đều là Đại Vu nhỉ? Chiến thú của các ngươi, hẳn là thực lực tương đương các ngươi. Ta chỉ có Nha Công và ta, nhiều nhất chạy trốn ở trước mặt các ngươi, muốn cứu Khương Tuyết, chỉ có thể đem ta đặt vào.”
Cơ Hạo rất nhẹ nhàng cười nói: “Ả muốn giết ta, ta trừ phi thật sự đầu óc hỏng mất, ta cần gì cứu ả?”
Chỉ chỉ Khương Tuyết bị Hắc Thủy Ô Giao giam cầm không thể động đậy, Cơ Hạo nhanh chóng lui về phía sau mấy chục bước: “Phụ thân cô ta là trưởng lão Khương Truật của Tất Phương bộ, cô ta còn là con dâu của Cơ Xu thủ lĩnh chiến sĩ tân nhậm Hỏa Nha bộ, tuy con trai Cơ Xu đã bị hắn tự tay xử lý, thân phận nha đầu này vẫn rất đáng giá, các ngươi tuyệt đối đừng bán giá rẻ cho người ta!”
Nhìn Cơ Hạo đã lui đến mép rừng rậm, lão nhân và Hắc Thủy Ô Giao đồng thời đi về phía trước một bước, nhưng Nha Công thét dài một tiếng, trên cánh đột nhiên toát ra từng tia lửa, hai người ngo ngoe nhất thời lại kiêng kị vô cùng dừng động tác.
“Ngươi, tốt lắm. Tiểu gia hỏa, không ngờ được Hỏa Nha bộ lại có thể toát ra ngươi một nhân vật giảo hoạt như vậy.” Lão nhân nghiến răng, âm trầm nhìn Cơ Hạo: “Ngươi so với a ba ngươi càng khó đối phó hơn, Hỏa Nha bộ các ngươi thật ra vận khí tốt đấy!”
Cơ Hạo lười quan tâm lão nhân, chỉ là từng bước một lui vào rừng rậm.
Nha Công thét dài một tiếng, cánh đột nhiên bành trướng ra, túm Cơ Hạo lao lên trời cao, cánh vỗ một cái hóa thành ánh lửa hướng Kim Ô lĩnh phóng đi.
Lão nhân và Hắc Thủy Ô Giao hừ lạnh một tiếng, cũng mang theo Khương Tuyết xoay người nhanh chóng rời khỏi. Bọn họ trong mấy nhịp thở đã chạy đến cạnh một con sông nhỏ xa xa, co người hướng trong sông chui vào, sóng nước quay cuồng một trận, trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trên đất trống trong rừng, bốn bức tượng màu đen vỡ vụn không tiếng động, khí lạnh thấu xương phát ra, mấy mẫu rừng bị hàn khí đông lại, kéo theo thân thể Cơ Hổ, Cơ Phong, Cơ Thủy cũng bị hàn khí đông lạnh thành vụn băng.
Hàn khí quay cuồng, mơ hồ vang lên tiếng thở dài của lão nhân: “Tiểu tử gian xảo, khó đối phó... Chẳng qua, Tất Phương bộ đã bắt đầu nhúng tay chuyện của Hỏa Nha bộ, Hắc Thủy Huyền Xà bộ chúng ta đã có cơ hội rồi.”
Hàn khí tàn sát bừa bãi, trên trời cao mấy tia lửa bắn nhanh đến, mấy hán tử cường tráng đứng ở trên Hỏa Nha cúi đầu nhìn thoáng qua rừng bị hàn khí bao trùm, sắc mặt chợt biến đổi.
Không bao lâu, tiếng kèn cao vút vang lên, toàn bộ Kim Ô lĩnh bắt đầu hành động. Nhưng Hắc Thủy Ô Giao và lão nhân đã sớm lui, tất cả dấu vết đều bị hàn khí hủy diệt, cũng không cách nào điều tra ra chút dấu vết hữu dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.