Vu Thần Kỷ

Chương 19: Vu bảo




Chỗ sườn núi cách Kim Ô lĩnh không xa, một lão nhân hình dung tiều tụy cùng một nam tử trung niên khô gầy cao lớn sóng vai đứng ở trên một cây đại thụ, ngắm nhìn Cơ Hạ cùng Cơ Xu đại chiến xa xa.
Lão nhân để trần nửa người trên, trên làn da màu trắng tím dùng thuốc màu đen xăm đồ đằng mấy chục con rắn độc nhe răng trợn mắt, thân thể hắn khẽ động, toàn bộ rắn độc đều như đang không ngừng cựa quậy, nhìn qua dữ tợn ghê tởm đến cực điểm.
Một con rắn đen nhỏ dài hai thước cuộn ở trên cổ lão nhân, một đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm Kim Ô lĩnh, cái lưỡi rắn nho nhỏ thỉnh thoảng phun ra ‘xèo xèo’, cái sừng duy nhất màu đen trên trán dưới ánh mặt trời rạng rỡ sáng lên.
Nam tử trung niên khô gầy xốc vác so với lão nhân bên người cao hơn một mảng lớn, hắn mặc một cái giáp mềm bó sát người dùng da rắn màu đen chế thành, sau lưng đeo một thanh trường kiếm dài tám thước, gò má gầy yếu thỉnh thoảng run rẩy vài cái.
Một con Độc Giác Huyền Xà dài hơn một trượng đặt đầu lên trên một cây cành cây, cái đuôi quấn quanh hông nam tử trung niên. Giống con rắn nhỏ kia trên cổ lão nhân, con Độc Giác Huyền Xà này cũng nhìn chằm chằm Kim Ô lĩnh, nhìn chằm chằm đám Hỏa Nha to lớn lơ lửng trên không trung Kim Ô lĩnh.
Trong tiếng nổ vang, Cơ Xu bị cú đấm nặng của Cơ Hạ đánh bay, thân thể đập nát một ngọn núi lớn. Gương mặt già nua héo rũ giống như khô lâu của lão nhân giật giật, thấp giọng lẩm bẩm: “Cơ Hạ này, lần đánh lén đó của mười năm trước chưa thể giết hắn, về sau hắn còn có thể là phiền toái lớn của Hắc Thủy Huyền Xà bộ chúng ta.”
Nam tử trung niên nhíu mày, hai tay nắm chặt với nhau không ngừng dùng sức, khớp xương ngón tay không ngừng phát ra tiếng vang giòn ‘Rắc rắc’.
Nặng nề thở dài một hơi, lão nhân lẩm bẩm: “Mười năm trước, Cơ Hạ bị hủy vu huyệt, vốn tưởng hắn đã là một phế nhân. Nhưng không ngờ, hắn lại có thể cứng rắn mở lại nhiều vu huyệt như vậy. Không hổ là con cháu huyết duệ Vu Đế nhất mạch Hỏa Nha bộ, phần tiềm lực này quá đáng sợ.”
Nam tử trung niên khó chịu hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Huyết duệ Hỏa Nha bộ Vu Đế nhất mạch lại như thế nào? Hai mươi lăm năm trước, chúng ta đánh lén giết phụ thân của Cơ Hạ, nhân tiện xử lý bảy ca ca của hắn; năm mươi năm trước, chúng ta vây công giết chết tổ phụ hắn, toàn bộ huynh đệ của phụ thân cũng ở trong một trận chiến đó bị giết toàn bộ.”
Ngạo nghễ ngẩng đầu lên, nam tử trung niên nghiến răng nói: “Hiện tại huyết duệ thuần túy nhất Hỏa Nha bộ Vu Đế nhất mạch chỉ có một mình Cơ Hạ! Hắc Thủy Ô Giao ta tuyệt đối sẽ không để hắn sống qua mười năm kế tiếp.”
Lão nhân gật gật đầu, nặng nề nói: “Giao, không thể để Cơ Hạ sống sót tiếp. Mười năm qua, Hỏa Nha bộ ở dưới hắn dẫn dắt, từng bước ép sát đối với bộ tộc chúng ta, chúng ta đã mất đi vài khu vực săn bắn màu mỡ nhất. Không thể tiếp tục như vậy.”
Hắc Thủy Ô Giao vuốt ve đuôi rắn quấn quanh ở trên lưng, âm trầm nói: “Cho nên, ta thật lòng muốn cho Cơ Xu trở thành thủ lĩnh chiến sĩ Hỏa Nha bộ. A công, ta tuy không thích thằng cha Cơ Xu âm hiểm này, nhưng ta càng không thích Cơ Hạ!”
Nheo mắt, Hắc Thủy Ô Giao lạnh lùng nói: “Đại huynh của ta chính là chết ở trên tay Cơ Hạ. Ta nhất định phải tự tay xé rách lồng ngực gã này, đem trái tim hắn moi ra, hiến cho Hắc Thủy Huyền Xà tôn quý làm tế phẩm!”
‘Tê tê’, Độc Giác Huyền Xà thân thể ngóc lên, đem đầu đặt lên trên vai Hắc Thủy Ô Giao, lưỡi rắn đen sì thân thiết liếm liếm mặt hắn.
Ánh lửa phóng lên cao, Cơ Xu chân đạp đám mây lửa đứng trên không cách mặt đất trăm trượng, hai tay nắm chặt mộc trượng ánh lửa phun trào cất tiếng cười to. Mộc trượng dài hơn hai thước giống như một cái cành vừa mới từ trên thân cây chặt xuống, toàn thân xanh tươi ướt át, trên mấy chục nhánh cây thật nhỏ còn treo cả mảng lớn lá cây tươi mới.
Cây mộc trượng này cho người ta cảm giác đầu tiên chính là ‘bừng bừng sinh khí’, hoàn toàn không giống một cây mộc trượng, ngược lại giống một gốc đại thụ vẫn cắm rễ ở trong lòng đất, chất chứa sinh mệnh lực vô tận.
Cơ Xu nắm chặt mộc trượng dùng sức vung một cái, chợt nghe thấy tiếng phong hỏa ‘vù vù’ từ trong mộc trượng trào ra, mảng ánh lửa ba màu to lớn không ngừng từ trong mộc trượng phun ra. Ánh lửa ba màu giống như lưu ly, lửa màu trắng ở tầng ngoài cùng, một tầng ở giữa là màu xanh lá cây, một tầng trung tâm là màu đỏ, lửa ba màu hóa thành quả cầu lửa to bằng đầu người rơi xuống đất, núi đá chạm phải nháy mắt hóa thành làn khói.
Thân thể Cơ Xu bị sóng nhiệt bao vây, nhiệt lực khủng bố vặn vẹo không khí, thân thể hắn nhìn qua giống như cái bóng không ngừng lay động trong sóng nước, mắt thường đã không thể thấy rõ thân hình hắn.
Các tộc nhân Hỏa Nha bộ đồng thời gào thét lên, lửa do mộc trượng này phát ra quá cường đại, quá đáng sợ, vu lực dao động từ trong mộc trượng phun trào ra giống như sóng thần, núi rừng phạm vi trăm dặm đều bị dao động vô hình xông tới lay động qua lại, sóng nhiệt hun khiến các tộc nhân Hỏa Nha bộ đầm đìa mồ hôi, có một số người tóc, lông mi cũng bỗng dưng cháy lên.
Cơ Hạo nghẹn họng nhìn trân trối cây mộc trượng này, lực lượng đáng sợ như thế, Cơ Xu chỉ là đơn thuần cầm nó trong tay, còn chưa thúc giục uy lực của nó, uy lực mộc trượng này đã bao phủ phạm vi trăm dặm!
Nếu Cơ Xu toàn lực thúc giục mà nói, mộc trượng này có thể nháy mắt tiêu diệt toàn bộ kẻ địch trong trăm dặm nhỉ?
“Đây là cái quỷ gì!” Trái tim Cơ Hạo thắt lại, đột nhiên bắt đầu lo lắng cho Cơ Hạ.
“Truyền thừa vu bảo.” Thanh Phục không biết khi nào đến phía sau Cơ Hạo, hai tay đặt mạnh lên trên bờ vai hắn. Ngón tay Thanh Phục co rút, đầu ngón tay đâm thật sâu vào trong da thịt Cơ Hạo, hiển nhiên trong lòng nàng cũng khẩn trương đến cực điểm.
“Truyền thừa vu bảo, truyền thừa vu bảo yếu nhất, cũng cần Đại Vu cực kỳ cường đại, ít nhất Đại Vu mở một trăm vu huyệt trở lên mới có thực lực luyện chế. Bất cứ một món truyền thừa vu bảo nào, đều ít nhất phải trải qua từng thế hệ Đại Vu, ít nhất một ngàn năm vu lực và tinh huyết tẩm bổ, cuối cùng mới có thể thành hình.” Thanh Phục lẩm bẩm: “Bất cứ một món truyền thừa vu bảo nào đều có thể khiến thực lực một Đại Vu tăng cường gấp mười trở lên.”
Thân thể Cơ Hạo căng thẳng, hắn quay đầu lại, thấp giọng quát: “A ba... nếu thực lực Cơ Xu tăng gấp mười, như vậy a ba...”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Phục biến thành một mảng trắng bệch, nghiến răng thấp giọng hừ nói: “A ba của con đương nhiên là có truyền thừa vu bảo của chính chàng. Hạo, nói như thế nào a ba con cùng con đều là huyết duệ Vu Đế chính thống nhất của Hỏa Nha bộ. Nhưng, nhưng, truyền thừa vu bảo này của Cơ Xu quá cường đại, căn bản không nên xuất hiện ở trên tay hắn.”
Cơ Hạ đứng ở trên nham thạch nóng chảy sôi trào rít gào một tiếng trầm thấp, tay trái vung lên, một tấm khiên dùng chín khối vảy rồng màu đỏ rực cực lớn chế thành bỗng bay ra, bám chặt ở trên cánh tay hắn. Tay phải hắn hướng về trong không khí chộp một cái, một cây trường mâu dùng tâm gỗ dâu màu vàng làm cán, đầu thương dùng sừng rồng màu đỏ rực rèn thành bị hắn nắm chặt trong tay.
Một tay nắm chặt trường mâu, dùng sức hướng trên khiên gõ một cái, Cơ Hạ rống lớn: “Xu, đến đây!”
Cơ Xu cười lạnh vài tiếng, hai tay nắm chặt mộc trượng, cắn chót lưỡi phun một ngụm máu ở trên mộc trượng. Chợt nghe một tiếng rống dài trầm thấp ngân nga, mấy chục con hỏa phượng ba màu giang cánh vượt qua trăm trượng từ trong mộc trượng bay ra, phun lửa khói dài đến nghìn trượng, điên cuồng hướng Cơ Hạ lao tới.
Thân thể Cơ Xu lóe lên, thân hình cao lớn hóa thành một quầng lửa, giấu ở trong lửa do hỏa phượng phun ra, vài cái lắc mình đã đến trước mặt Cơ Hạ, mộc trượng hung hăng hướng đỉnh đầu Cơ Hạ đánh xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.