Vu Thần Kỷ

Chương 1880: Tập thể kỳ nguyện




Ngoại ô Bồ Phản, tế thiên tế đàn đất năm màu đắp thành.
Phía trên tế đàn đắp bằng đất, một tòa tế đàn kim loại loang lổ nét cổ xưa đồ sộ đứng sừng sững, Ngu Hốt bọn một đám thực dân thánh tôn Ngu tộc gương mặt vặn vẹo đứng ở cạnh tế đàn, sắc mặt mỗi người trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng từ trên trán bọn họ chảy xuống.
Bọn họ cảm nhận được Bàn Ngu xâm nhập, bọn họ nghe được tiếng cười và lời nói của Bàn Ngu, bọn họ càng thấy được Ngu Hoặc giống như heo chó bị Bàn Ngu tùy tay nghiền nát, hóa thành một mảng sương mù máu bị Bàn Ngu nuốt vào.
Càng thêm đáng sợ là, lời Bàn Ngu nói toát ra một tin tức điềm xấu kia —— Bàn Ngu thánh huyết, đám thực dân thánh tôn không thể dựa vào lực lượng của mình hóa đi con mắt dựng thẳng ở mi tâm, hầu như phải hao hết hơn phân nửa tài nguyên thực dân thế giới mới có thể từ Thánh Vực đổi lấy một giọt Bàn Ngu thánh huyết, giúp mình hóa đi con mắt dựng thẳng, hóa đi giam cầm trong cơ thể, lĩnh ngộ dung hợp thiên địa đại đạo, lại là âm mưu của Bàn Ngu?
Phàm là người đã sử dụng Bàn Ngu thánh huyết, thì vĩnh viễn trốn không thoát sự khống chế của Bàn Ngu?
Từng sử dụng Bàn Ngu thánh huyết, như là đám người Ngu Mông tất nhiên là sắc mặt trắng bệch như người chết, mà các thực dân thánh tôn còn chưa từng sử dụng Bàn Ngu thánh huyết, sắc mặt bọn họ cũng khó coi.
Hành vi của Bàn Ngu đối với Ngu Hoặc, đã thể hiện đầy đủ cách làm người của hắn. Cảm giác sợ hãi bắt nguồn từ sâu trong huyết mạch bọn họ, càng thúc giục bọn họ không tiếc mọi giá tìm kiếm tất cả khả năng giữ mạng.
“Niềm vui ngoài dự liệu!” Phục Hy cùng một đám đại năng nhân tộc đứng dưới tế đàn, Hiên Viên Thánh hoàng chắp tay sau lưng, mỉm cười thấp giọng nói.
Đối mặt uy hiếp Bàn Ngu mang đến, cũng chỉ có Hiên Viên Thánh hoàng loại thiết huyết đế hoàng này từng dẫn dắt nhân tộc từ trong gió tanh mưa máu một đường xông pha ra, mới có thần kinh cường đại mà cứng rắn như thế lộ ra nụ cười.
“Thật đúng là niềm vui ngoài dự liệu.” Thần Nông thị, Toại Nhân thị mấy vị tiền bối Nhân Hoàng cũng cười tủm tỉm nhìn thánh tôn dị tộc đứng rậm rạp trên tế đàn kia. Bàn Ngu đột nhiên buông xuống khiến toàn bộ mọi người trở tay không kịp, đồng thời cũng bức bách các dị tộc thánh tôn đó hạ quyết định được ăn cả ngã về không!
Các thực dân thánh tôn đó tận mắt thấy Ngu Mông mượn dùng lực lượng Kỳ Nguyện Tế Đàn thành tựu thánh nhân chi tôn, bọn họ hung hăng quyết tâm, không để ý thể diện nữa, bất chấp mọi giá tìm tới nhân tộc —— bọn họ yêu mãnh liệt cầu nhân tộc đổi phần thưởng tru diệt sơ vu nhất mạch, đồng thời bọn họ điên cuồng yêu cầu nhân tộc giúp bọn họ leo lên thánh cảnh!
Đám người Ngu Hốt rất dứt khoát đề xuất, chỉ cần nhân tộc đồng ý cho bọn họ mượn Kỳ Nguyện Tế Đàn, tất cả điều kiện mặc cho nhân tộc công phu sư tử ngoạm!
Cho nên, Phục Hy cầm đầu các đại năng nhân tộc cũng rất không khách khí công phu sư tử ngoạm. Cho nên, đám thực dân thánh tôn kia trở thành niềm vui ngoài dự liệu ngoài kế hoạch của nhân tộc, cho nên, các thực dân thánh tôn kia liền tụ tập rậm rạp ở quanh tế đàn.
Trên tế đàn, toàn bộ thực dân thánh tôn đàm phán xong điều kiện với nhân tộc đều mặt mang sự tuyệt vọng nhìn phương Bắc, nhìn bóng người màu đen khổng lồ kia lơ lửng ở trên bầu trời phương Bắc. Cách xa như vậy, khí tức Bàn Ngu tản mát ra vẫn khủng bố đến cực điểm, toàn bộ dị tộc đều cảm thấy trong lòng nặng trịch, bị bóng người khổng lồ của Bàn Ngu lấp đầy tâm trí, không chứa được bất cứ thứ gì nữa.
Không có lý do, bọn họ biết, Bàn Ngu xuất hiện mục đích duy nhất, chính là hủy diệt toàn bộ tộc nhân Ngu tộc, Già tộc cùng Tu tộc!
Cho nên, đám người Ngu Hốt cố gắng giãy dụa một lần.
Chó cùng rứt giậu cũng tốt, bệnh nặng bốc thuốc bừa cũng được, coi như là một tiếng gào rống cuối cùng trước khi chết đi, bọn họ phải mượn dùng Kỳ Nguyện Tế Đàn của nhân tộc, để mình hội tụ nguyện lực ức vạn sinh linh thực dân thế giới nhà mình chinh phục, để bọn họ leo lên thánh cảnh, thành tựu thánh nhân!
Ngu Mông loại người từng sử dụng Bàn Ngu thánh huyết này, nếu số phận đã quyết định hắn phải chết, thì đi chết đi!
Nhưng Ngu Hốt loại người may mắn còn chưa có cơ hội sử dụng Bàn Ngu thánh huyết này, nếu trở thành thánh nhân, bọn họ có lẽ còn có thể thoát đi Bàn Cổ thế giới, có lẽ còn có cơ hội quay về thực dân thế giới nhà mình!
Đám người Ngu Hốt đã hạ quyết tâm, một khi trốn về thực dân thế giới nhà mình chinh phục, không nói hai lời lập tức phong tỏa khắp trời, ẩn giấu khí tức, đoạn tuyệt tất cả liên hệ với bản thổ Bàn Ngu thế giới, vuốt phẳng tất cả dấu vết để lại.
Nhiều thực dân thánh tôn như vậy, thực dân thế giới lấy hàng trăm vạn để tính, bọn họ không tin Bàn Ngu có thể lần lượt tìm từng cái!
Cho dù hắn có sự bền lòng này, có cái tinh lực này, nhiều thực dân thế giới như vậy, nói không chừng thời điểm tìm tới trên đầu nhà mình cũng đã qua bao nhiêu lượng kiếp thời gian rồi. Có thể sống thêm một ngày, tóm lại so với chết sớm một ngày tốt hơn rất nhiều, phải không?
Nói không chừng, sẽ có biến cố ngoài dự liệu nào thì sao?
Tự Văn Mệnh đứng ở bên cạnh đám người Phục Hy, bên hông hắn giắt Hiên Viên Kiếm, quanh thân mây khói lượn lờ, mơ hồ có hư ảnh núi non sông ngòi vô số chim bay cá nhảy thoáng hiện ở trong mây khói. Trong mây khói càng có vô số ánh sao như ẩn như hiện, cảnh giới Tự Văn Mệnh vẫn là Vu Đế đỉnh phong cảnh, nhưng ở dưới những ánh sao đó phụ trợ, khí tức của hắn so với Vu Thần mạnh hơn quá nhiều, quá nhiều.
“Bọn họ là thật sự bị dọa hỏng rồi, bị ép sát rồi, điều kiện hà khắc như vậy cũng đáp ứng.” Tự Văn Mệnh cười ha ha nhìn đám thực dân thánh tôn kia: “Thật không ngờ tới, lần này đám ác quỷ dị tộc càn rỡ xâm nhập Bàn Cổ thế giới, lại là đưa thịt tới tận cửa cho chúng ta! Khí vận nhiều thế giới như vậy, tế đàn này thật sự có thể đem khí vận lực của nhiều thế giới như vậy vắt cạn hết chứ?”
“Chỉ cần bọn họ đã đáp ứng, thì tất nhiên có thể làm được.” Phục Hy nhẹ giọng cười nói: “Chúng ta nhiều người như vậy ở trong Hồng Mông hỗn độn thu thập thần tài, hao phí vô số năm khổ công đúc Kỳ Nguyện Tế Đàn, vốn chính là khí vận thánh khí vì nhân tộc ta mà tạo. Nó rất nhiều diệu dụng, lợi đưa lên tới tận cửa, thu gặt cũng không tốn sức.”
“Đó là Bàn Ngu!” Hiên Viên Thánh hoàng chiến ý mãnh liệt hướng bóng người màu đen khổng lồ kia ở phương Bắc nhìn qua: “May mà có hắn, mới ép đám dị tộc này đồng ý điều kiện hà khắc như thế của chúng ta. Thật kỳ quái, hắn thế mà lại muốn phá hủy con dân một phương thế giới của mình?”
“Thế gian luôn có các yêu ma quỷ quái, suy nghĩ của chúng, người thường chúng ta sao có thể hiểu?” Đế Thuấn khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Ví dụ như... Nạn ma lần này của nhân tộc ta, đủ loại cảnh tượng không chịu nổi, các nhân tộc Công Tôn Úc trở xuống...”
Đoàn người đều ngậm miệng, khẽ thở dài một hơi.
Đám người Ngu Hốt đột nhiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên người bọn họ đồng thời có pháp lực dao động cường đại khuếch tán ra, trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm bọn họ có thần quang chói mắt dâng trào. Bọn họ tận tình phóng ra lực lượng trong cơ thể, đem toàn bộ tâm thần của mình nối liền với Kỳ Nguyện Tế Đàn.
Trong minh minh, thông qua lực lượng thần kỳ của Kỳ Nguyện Tế Đàn, đám người Ngu Hốt đồng thời câu thông thực dân thế giới nhà mình chinh phục, thống trị.
Trong vô số thực dân thế giới của Ngu tộc, các sinh vật dân bản xứ cổ quái đồng thời nghe được tiếng chúa tể nhà mình kêu gọi, bọn họ cảm nhận được một lực lượng cực lớn trong minh minh từ trong lòng mình phát ra, bọn họ bắt đầu kìm lòng không được kêu gọi tên chúa tể nhà mình.
Một luồng ánh sáng mạnh mẽ phóng lên cao, cột sáng mang theo tiếng biển gầm đinh tai nhức óc, chậm rãi hướng bốn phía khuếch tán ra.
Trên không Lương Chử, Bàn Ngu đang bận thu hồi các loại linh bộ kiện của mình chợt nhìn chăm chú về phía Bồ Phản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.