Vu Thần Kỷ

Chương 187: Hợp tác




Khi Cơ Hạo, Thái Ti hướng thiếu niên Đại Minh minh tới gần, trong một hõm núi ngoài mười mấy dặm, một thiếu niên mập mạp đang thật cẩn thận xử lý một cái nồi to.
Vu viêm màu xanh lục hừng hực thiêu đốt ở trên đất tuyết, trong cái nồi to có thể để hai người trưởng thành ngâm tắm nóng hôi hổi, trong nước sôi sùng sục có thể nhìn thấy thịt trắng như tuyết đang không ngừng quay cuồng, trong không khí tràn ngập một mùi cực kỳ thơm ngon.
Thiếu niên mập mạp hết sức chăm chú, vẻ mặt mang theo vạn phần thần thánh và nghiêm túc, từ trong tay áo không ngừng lấy ra các loại nấm độc thật cẩn thận ném vào trong nồi to.
Nấm độc sắc thái tươi sáng đủ mọi màu sắc, mỗi một cái đều có thể thoải mái độc chết hơn trăm người. Mỗi một cái nấm độc ném vào trong nồi to, canh nóng trong nồi liền thay đổi một loại màu sắc.
Canh nóng sắc thái sặc sỡ quay cuồng, màu canh trở nên đục ngầu mà cổ quái, càng có lượng lớn bọt dinh dính từ đáy nồi bốc lên. Thiếu niên mập mạp khẩn trương quan sát sắc thái nước canh biến hóa, thỉnh thoảng đến bên nôi, nhẹ nhàng hít một ngụm hơi nóng bốc lên.
Một lát sau, thiếu niên từ trong tay áo lấy ra ba gốc cỏ độc hình dạng như phong lan, một cây ở giữa dài như rắn, đỉnh chóp mọc ra một trái to bằng nắm tay màu xanh lục.
“Ai, liều chết liều sống hoàn thành mười tám cái nhiệm vụ cho Vu điện, mới đổi được ba gốc Long Tiên Quả… Vu điện thực con – mẹ nó – xấu bụng! Nhưng ai bảo ta chỉ thích cái này chứ? Ài, mỹ vị hợp miệng, thật sự là không dễ dàng!”
Lẩm bẩm oán giận một lúc, xem chuẩn thế lửa, thiếu niên đem ba gốc Long Tiên Quả ném vào trong cái nồi to.
Phải dùng nọc độc hơn một ngàn loại rắn độc kịch độc rót vào, Long Tiên Quả ở cửu âm tuyệt địa sinh trưởng trăm năm mới có thể thành hình độc tính kịch liệt, Đại Vu tầm thường khẽ chạm sẽ trúng độc. Ba gốc Long Tiên Quả ném vào cái nồi to, lập tức xảy ra phản ứng chuyển hóa kỳ diệu với mấy trăm loại nấm độc lúc trước ném vào.
Canh nóng sắc thái diễm lệ, ít nhất có trên trăm loại màu sắc quay cuồng dần dần trở nên long lanh trong suốt, thời gian ngắn ngủn mấy hơi thở, nước canh đã biến thành màu xanh trắng long lanh trong suốt. Trong nước canh trong veo mấy trăm khúc thịt trắng như tuyết quay cuồng, một mùi thơm nồng đậm ngon đến không cách nào hình dung phiêu đãng ra, thiếu niên mập mạp đột nhiên chảy ra hai hàng nhiệt lệ!
“Hu hu, canh Bách Độc Tuyết Giao của ta rốt cuộc thành rồi, hu hu, ta vì một nồi này, nhịn một năm rưỡi đó! Phong Hành, suốt một năm rưỡi đó!”
Nơi cách cái nồi to bảy tám trượng, một thiếu niên dáng người cao gầy gầy yếu, hai mắt sáng ngời có thần, từ trong kẽ xương cốt cũng lộ ra một luồng nhuệ khí trong sáng đang nằm sát đất tuyết chơi đùa hai con Tuyết Thiềm (cóc tuyết), nghe được tiếng đồng bạn đột nhiên mang theo khóc cảm khái, hắn nhảy dựng lên, thân hình chợt lóe đã tới cạnh cái nồi to.
“Vũ Mục ngươi tên mập mạp chết tiệt này, ngươi sớm hay muộn sẽ chết bởi cái mồm này của ngươi! Ô. Ta đến nếm thử hương vị!”
Ngón tay khẽ móc, một đoạn thịt trắng như tuyết trong canh nóng bị Phong Hành chộp lên. Hắn hít sâu một hơi, đánh giá một phen hương thơm nồng đậm trên miếng thịt, há mồm hung hăng cắn xuống một miếng.
Thiếu niên mập mạp Vũ Mục khẩn trương mở to mắt nhìn, nhìn chằm chằm Phong Hành nói: “Thế nào? Mùi vị ra sao? Hắc, ta từng đánh giá hơn trăm lần, một nồi canh Bách Độc Tuyết Giao này ít nhất có thể cho chúng ta mở thêm mười cái vu huyệt!”
Phong Hành mở to mắt nhìn, hắn nghiêng đầu hướng Vũ Mục nhìn chốc lát, đột nhiên giống như phát điên, đem thịt nuốt một miếng hết xuống, sau đó giang hai tay liền hướng trong cái nồi to chộp tới.
“*** mẹ!” Vũ Mục tức giận mắng một tiếng, cánh tay mập mạp kéo theo mấy cái tàn ảnh, nhanh như tia chớp chộp vào trong nồi.
Hai người giống như gió cuốn mây tan, chợt nghe trong cái nồi to bọt nước vang lên ‘Ào ào’. Từng miếng thịt Tuyết Giao không ngừng biến mất, trong miệng hai người không ngừng truyền ra tiếng nổ vang răng kịch liệt va chạm phát ra ‘Cạch cạch’, miếng thịt trong nồi canh ở ngắn ngủn ba nhịp thở biến mất không dấu vết.
Sau đó hai người há mồm hung hăng hít, canh nóng trong nồi chợt hóa thành hai luồng nước rót vào trong miệng bọn họ. Sau một nhịp thở, nước canh trong nồi canh cũng không còn lại chút nào. Cả cái nồi to trở nên sạch sẽ còn hơn bị một trăm con chó dữ liếm qua.
‘Thùng thùng’ hai tiếng vang, hai người rất mất hình tượng ngửa mặt lên trời ngã xuống, thở gấp từng ngụm từng ngụm khí nóng.
Vũ Mục cao gần ba thước, cao lớn vạm vỡ như một con gấu khổng lồ hít một hơi thật sâu, giữa ngực bụng hắn liền có một trăm hai mươi vu huyệt lần lượt sáng lên. Thịt béo trên người hắn giống như sóng nước run rẩy, từng tầng lục khí nhàn nhạt chậm rãi xoay tròn ở dưới làn da hắn, đem hắn nhuộm như một quả táo xanh.
Phong Hành gầy yếu, cao gầy cũng nằm ở trên đất tuyết, giữa tứ chi cùng ngực bụng hắn có một trăm mười hai vu huyệt sáng lên. Hắn mỗi một lần hít thở, tứ chi đều có một làn gió nhẹ chảy ra, thổi tuyết phấn xung quanh không ngừng bay lên.
Hai người ngầm vận công pháp, đem dược lực khổng lồ của canh Bách Độc Tuyết Giao cất vào vu huyệt của mình, lúc này mới đồng thời phun ra một hơi nóng, chậm rãi mở mắt.
Hai người cứ như vậy nằm ở trên đất tuyết, nhàn nhã tự tại nhìn bầu trời mênh mông.
Một lát sau, Vũ Mục mới trầm giọng nói: “Trước đó vài ngày, Tự Văn Mệnh đại nhân tới tìm ta, mời ta gia nhập Vu điện bí điện, tu tập ‘Thác Mạch’ bí pháp trong truyền thuyết.”
Phong Hành bắt chéo chân, lười biếng nói: “Ta cũng vậy…”
Trầm mặc một phen, Phong Hành cau mày nói: “Thác Mạch bí pháp, ta sớm nghe nói rồi, ở ngoài hệ thống truyền thừa lực lượng của chúng ta mở thêm càng nhiều kinh lạc, để chúng ta có được nội tình mạnh hơn. Nhưng, mập mạp, ngươi ở vu dược hiểu nhiều, không phải thượng cổ tới nay, đều nói kinh lạc nhân tộc ta đều là vô dụng sao?”
Vũ Mục hừ hừ một tiếng, oán giận nói: “Không được gọi ta mập mạp, ta đây là tráng, không phải béo. Kinh lạc nhân tộc, trời sinh phong bế, hơn nữa yếu ớt vô cùng, căn bản không thể cất chứa bất cứ thiên địa nguyên khí nào thông qua. Tổ tiên chúng ta lúc này mới cung phụng các sinh linh cường đại, lấy tinh huyết bọn họ rèn luyện kinh lạc, để chúng ta có được pháp môn tu hành vu lực lúc ban đầu.”
Dừng một chút, Vũ Mục nghiêm túc nói: “Nhưng Vu điện… Ngươi biết Vu điện rất giỏi. Phép Thác Mạch này… Ta rất có hứng thú.”
Cái tai Phong Hành so với người thường lớn hơn hai vòng run lên, tập trung nói: “Đúng vậy, ta cũng có hứng thú, chẳng qua, đây là thanh âm gì?”
Một làn gió khẽ đánh úp lại, thân thể Phong Hành quỷ dị bay lên, thân thể cấp tốc xoay tròn vài vòng, mang theo một mảng tàn ảnh cực nhạt, nháy mắt đã tới đỉnh một dốc tuyết ngoài vài dặm.
Vũ Mục ngẩn ngơ, hắn cũng nhảy dựng lên, thân thể mập mạp nhẹ nhàng lướt qua đất tuyết, tuy tốc độ so với Phong Hành chậm hơn một mảng lớn, nhưng đất tuyết hắn đi qua lại không lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Phong Hành ghé vào trên đỉnh sườn dốc phủ tuyết, đứng xa xa nhìn một ngọn núi tuyết ngoài mấy chục dặm.
Tai hắn run run biên độ không lớn, nhưng tần suất cực cao, hắn nghiêng tai hướng tới phương hướng núi tuyết, đột nhiên cười lạnh lên.
“Đồ nhát gan, chỉ biết ám tiễn đả thương người! Vô Ảnh Truy Phong Tiễn, ha, ta đã sớm muốn đấu với các ngươi một chút!”
Thân hình nhoáng lên một cái, cả người Phong Hành dung nhập trong gió, không nhìn thấy bất cứ bóng dáng gì của hắn nữa.
Vũ Mục ngẩn ngơ, vội nhảy bật lên hướng cái nồi to của mình chạy đi: “Khốn kiếp, lại sắp gây chuyện thị phi, nồi của ta, nồi của ta, tuyệt đối đừng đánh mất!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.