Vu Thần Kỷ

Chương 1864: Mất đi thánh huyết




Giống như quả táo bị con sâu đục thủng vô số lỗ, Bàn Ngu thế giới vẫn vận hành theo pháp tắc chỉ mỗi nó có.
Vô số tài nguyên từ từng cái thực dân thế giới vận chuyển tới, không ngừng lấp vào Bàn Ngu thế giới có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Vô số năm qua, không biết Bàn Ngu thế giới đã cắn nuốt bao nhiêu tài nguyên tới từ bên ngoài, nhưng tham lam vô độ, nó chưa bao giờ thỏa mãn, thế giới luôn ở bên bờ vực diệt vong, chưa có chút dấu hiệu giảm bớt.
Đám thủ lãnh các đỉnh cấp hào môn gia tộc, các đại năng nắm giữ quyền to thế tục Bàn Ngu thế giới, bọn họ vẫn đang bí mật thương thảo. Cho dù bọn họ thu được tín hiệu khẩn cấp cầu cứu đến từ các con cháu đích hệ nhà mình ở Bàn Cổ thế giới, bọn họ cũng chưa có nửa điểm ý tứ xuất binh cứu viện.
Đám quý tộc bản thổ đó lâm vào một loại trạng thái lo âu kỳ dị, từ trên một lần hội nghị bí mật nào đó, sau khi một quý tộc đưa ra đề nghị từ bỏ Bàn Ngu thế giới, dời cả tộc đi Bàn Cổ thế giới, đám thủ lãnh các hào môn gia tộc kia liền như trúng tà, cả ngày lẩm bẩm, mặt mày đau khổ không ngừng than thở.
Vứt bỏ Bàn Ngu thế giới lúc nào cũng có thể sụp đổ này, dọn đi Bàn Cổ thế giới phong cảnh tuyệt đẹp, tài nguyên phong phú, quần thể thế giới xung quanh số lượng rất nhiều, tiềm lực phát triển có thể xưng là vô hạn, sinh cơ bừng bừng giống như ánh mặt trời mới mọc?
Cái đề nghị này khiến người ta quá động lòng rồi!
Nhưng Bàn Ngu thế giới dù sao cũng là nơi khởi nguyên Ngu tộc, Già tộc và Tu tộc, cái gọi là khó bỏ quê hương, vứt bỏ căn nguyên nhà mình, tới Bàn Cổ thế giới, cái này thật sự được chứ?
Trong hồng hoang tinh không Bàn Ngu thế giới, vô số hồng hoang tinh thần bị đào nát, một chút tài nguyên khoáng sản cuối cùng cũng đã bị khai thác hết tử khí nặng nề lơ lửng ở giữa không trung. Lượng bụi quặng khổng lồ ở giữa các ngôi sao kéo ra các làn sương khói thật dày, hào quang Tam Nhật Cửu Nguyệt chiếu ở trên những sương khói đó, nhất thời chiết xạ ra vô số hình ảnh ánh sáng kỳ quái.
Sâu trong tinh không cách chín khối chủ đại lục của Bàn Ngu thế giới không biết xa bao nhiêu, trên một cái bệ vuông vức đen nhánh bán trong suốt, mười ba tòa Kim Tự Tháp đồ sộ đứng sừng sững.
Từ trên cao quan sát xuống, mười hai tòa thể tích tương đối nhỏ trong mười ba tòa Kim Tự Tháp này làm thành một vòng tròn, một tòa Kim Tự Tháp lớn nhất đứng sừng sững ở vị trí tâm vòng tròn, trên mặt đất rậm rạp vô số thần văn thần phù lóng lánh u quang chói mắt, từng dòng lũ linh khí mạnh mẽ từ trong mười hai tòa Kim Tự Tháp xung quanh phun trào ra, không ngừng rót vào trong Kim Tự Tháp chính giữa.
Mười hai tòa Kim Tự Tháp thỉnh thoảng run lên một cái, ở sâu trong Kim Tự Tháp ngẫu nhiên sẽ truyền đến một tiếng nổ vang trầm thấp, mỗi lúc đó, một thần phù hình dạng con mắt dựng thẳng màu đen cực lớn của đỉnh chóp Kim Tự Tháp chính giữa sẽ phun ra một đạo điện quang, hung hăng vụt ở lên trên Kim Tự Tháp này.
Điện quang màu đen gào thét rơi lên trên Kim Tự Tháp, theo thân tháp nhanh chóng xâm nhập. Vì thế tiếng gầm rú ở sâu bên trong liền lặng yên biến mất, tất cả đều khôi phục bình tĩnh.
Ở chung quanh mười hai tòa Kim Tự Tháp này đứng sừng sững các tòa thần điện to to nhỏ nhỏ, vô số chiến sĩ Già tộc mặc trọng giáp lui tới tuần tra ở giữa các thần điện đó, trên mặt mỗi người đều mang theo nét vô cùng thần thánh uy nghiêm và sự chết lặng khó có thể che dấu.
Rất nhiều chiến sĩ cũng không biết bọn họ trú thủ ở chỗ này đã bao nhiêu năm, địa phương này tử khí nặng nề ngay cả một ngọn cỏ cũng không mọc, chưa từng có ai xâm nhập nơi này, cho dù là các ‘Thánh nhân’ Bàn Ngu thế giới ngẫu nhiên đến thăm cũng đều là rất cung kính, không dám có chút chậm trễ.
Nơi này hoàn toàn không cần ai bảo vệ, nhưng vì thể hiện ra nơi này thần thánh và quan trọng, vô số chiến sĩ đỉnh cao nhất của Bàn Ngu thế giới cứ như vậy từng thế hệ thủ ở chỗ này, vô thanh vô tức già đi, không để ai biết chết già ở chỗ này.
Một chiến sĩ Già tộc cao mấy trượng, thân thể đặc biệt cường tráng ban đầu đang đứng sừng sững ở cửa một tòa thần điện, mặt không biểu cảm, ánh mắt dại ra nhìn một viên gạch vuông dưới chân. Đột nhiên, mi tâm hắn một đạo thần quang trắng xóa sáng lên, thân thể chiến sĩ Già tộc hơi nhoáng lên một cái, hắn chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt biến hoá kỳ lạ nhìn về phía tòa Kim Tự Tháp cao lớn nhất chính giữa.
“Nơi Tam Nhật Cửu Nguyệt ngủ say... Cùng với lăng mộ Bàn Ngu trong truyền thuyết!” Chiến sĩ Già tộc mỉa mai cười lạnh: “Bàn Ngu nếu đã ngã xuống, lăng mộ của hắn mỗi thời mỗi khắc đều thông qua Tam Nhật Cửu Nguyệt cắn nuốt nhiều thiên địa nguyên khí như vậy làm gì?”
“Toàn bộ Bàn Ngu thế giới, là vì hắn cắn nuốt tham lam vô độ, do đó mới luôn luôn lâm vào bên bờ vực sụp đổ. Vô luận đoạt lấy tài nguyên của bao nhiêu thực dân thế giới, vô luận hy sinh bao nhiêu sinh linh thực dân thế giới, Bàn Ngu thế giới đi từng bước một về phía diệt vong, tuyệt không có cơ hội khôi phục.”
Xách cây giáo nặng nề trong tay, chiến sĩ Già tộc rời khỏi vị trí gác của mình, đi từng bước một về phía Kim Tự Tháp chính giữa.
Xung quanh không có ai chú ý tới động tác của hắn, cho dù dọc theo đường đi có mười mấy đội tuần tra đi ngang qua hắn, cũng không có ai hỏi hắn muốn đi làm gì.
Nơi này là chỗ lăng mộ khai thiên thánh nhân Bàn Ngu của Bàn Ngu thế giới, càng là nơi đồ đằng tín ngưỡng Tam Nhật Cửu Nguyệt của Bàn Ngu thế giới ngủ say, chỉ cần là dân bản xứ Bàn Ngu thế giới, sẽ không có ai dám ở nơi này gây chuyện.
Cho nên chiến sĩ Già tộc rất thuận lợi đi tới dưới Kim Tự Tháp chính giữa, tiến vào trong một cánh cửa duy nhất.
Trong Kim Tự Tháp tràn ngập sương mù đen nồng đậm, một luồng lực lượng quỷ dị phong tỏa hư không, người thường nếu bước vào một bước, căn bản không tìm thấy phương hướng đi tới. Mi tâm chiến sĩ Già tộc phun ra thần quang trắng xóa, thế như chẻ tre ở trong sương mù đen bổ ra một thông đạo thẳng tắp. Chiến sĩ Già tộc theo thần quang chỉ dẫn, nhanh chóng đi tới trước một tòa tế đàn nho nhỏ chỗ trung tâm Kim Tự Tháp.
Trên tế đàn không có vật gì khác, chỉ có một bình nước vàng ròng cao ba thước.
Trong bình nước đựng nửa bình chất lỏng sền sệt màu đen, đang không ngừng tản mát ra hàn khí âm lạnh cùng tà khí bức người.
Đây là Bàn Ngu thánh huyết, bất cứ một quý tộc Ngu tộc nào lĩnh ngộ được đại đạo huyền cơ, muốn bước ra một bước kia, lấy nguyên linh hợp đại đạo, đột phá đến thánh nhân diệu cảnh, nhất định phải mượn dùng lực lượng Bàn Ngu thánh huyết—— hóa đi con mắt dựng thẳng ở mi tâm!
Con mắt dựng thẳng ở mi tâm là phúc duyên trời ban lớn nhất của quý tộc Ngu tộc, có được vô số diệu dụng, nhưng cũng là gông xiềng lớn nhất trên thân bọn họ, triệt để khóa chết khả năng tấn thăng của bọn họ. Chỉ có Bàn Ngu thánh huyết, có thể giúp bọn họ hóa đi một con mắt dựng thẳng này, nếu không, mặc cho bọn họ huyết mạch cao quý tới đâu, thiên tư trác tuyệt hơn nữa, bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể dạo chơi ở ngoài bậc cửa đại đạo, vĩnh viễn đừng nghĩ chân chính bước ra một bước kia.
“Toàn bộ Bàn Ngu thế giới, chí bảo trân quý nhất trong lòng vô số dị tộc, lại công khai đặt ở nơi này như vậy!”
Chiến sĩ Già tộc mỉa mai cười lạnh, hắn lấy ra một tấm ngọc phù màu trắng dài ba tấc, nhẹ nhàng xếp ở trên bình nước. Các luồng thần quang màu trắng từ trong ngọc phù phun ra, hóa thành một cái kén ánh sáng cực lớn bao lấy bình nước, chỉ nghe một tiếng ‘Ông’ vang lên, cái kén ánh sáng phá không bay đi, mang theo bình nước xé rách hư không, sau khi lóe lên mấy cái liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Kim Tự Tháp khổng lồ nặng nề lắc lư một cái.
Chỉ nghe một tiếng hít khí thật dài, thật dài, vô cùng ngân nga từ chỗ cực sâu trong Kim Tự Tháp truyền đến, một thanh âm khàn khàn, lạnh lùng từ từ vang lên: “Đây là... Lúc nào rồi? Là ai, dám cướp đi đồ của ta?”
Trong sương mù đen trước người chiến sĩ Già tộc, một con mắt dựng thẳng to bằng miệng bát đột nhiên mở ra, một dòng chảy băng lạnh đến cực điểm xuyên thủng thân thể hắn, nháy mắt đem hắn hóa thành một bức tượng băng. Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể chiến sĩ Già tộc ‘Bốp’ một cái hủy diệt, hóa thành các làn sương mù máu bị con mắt dựng thẳng cắn nuốt.
“Ồ... Bàn Cổ thế giới? Thế mà chưa ai hướng ta cầu nguyện một tiếng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.