Vu Thần Kỷ

Chương 1818: Đồng Cảnh đề nghị




‘Ong ong ong’!
Bàn Cổ Chung lấy một loại chấn động cao tốc tần suất đáng sợ, tiếng chuông nặng nề như vô số căn lưỡi cưa đang đồng thời ma sát, chấn động người ta tâm phiền ý loạn, đâm màng tai người ta đau đớn.
Nhất là ở trong tiếng gầm của Bàn Cổ Chung, còn thường thường truyền đến một tiếng la khóc khổ sở thê lương của Thương Tâm đ*o nhân, cái này giống như ở trên màng tai người ta bôi một vốc bột mù tạt nóng bỏng, ở trên tim rắc một nắm bột cát sắc bén, loại khó chịu đó quả thực khiến người ta phát điên.
Cơ Hạo và Nha Công đã không rảnh phản kích, Cơ Hạo chỉ có thể toàn lực thúc dục Bàn Cổ Chung, gắt gao bảo vệ hai người. Nha Công càng thất khiếu đổ máu, hắn khôi phục thành bổn tướng Kim Ô, ba cái móng vuốt bấu chặt ở trên vai Cơ Hạo, cánh dang ra, vô số chiếc lông vũ màu vàng hừng hực thiêu đốt, mỗi một cái lông vũ đều dựng thẳng tắp giống như thanh đao sắc bén.
Long Mẫu, Thương Tâm đ*o nhân, Khổ Trúc sơn chủ ba người liên thủ, không nhanh không chậm công kích Bàn Cổ Chung.
Thế công của Long Mẫu giống như bão tố, trong nháy mắt đã là mấy trăm triệu, mấy tỷ luồng hào quang màu vàng nhỏ bé gào thét mà đến, kim quang dày đặc chất chứa lực lượng cực lớn, ẩn chứa sức xuyên thấu đáng sợ, mỗi một đòn đều mang theo chấn động cao tần đáng sợ, loại chấn động cao tần này đủ để phá vỡ tất cả kim loại trên thế gian.
Đổi thành phòng ngự chí bảo bình thường ở trong công kích dày đặc mà bạo lực như thế của Long Mẫu đã sớm bị mạnh mẽ phá vỡ, cũng chỉ Bàn Cổ Chung hầu như cả một cái xương cột sống của Bàn Cổ thánh nhân luyện chế thành, tuy còn khiếm khuyết một đoạn nhỏ, nhưng dù sao cũng là một khúc xương cứng rắn nhất trên người Bàn Cổ thánh nhân, mặc cho Long Mẫu điên cuồng như thế nào, từ đầu tới cuối không thể phá vỡ phòng ngự của Bàn Cổ Chung.
Khổ Trúc sơn chủ công kích không nhanh không chậm, nhẹ nhàng hư ảo mang theo một phần đạo vận xuất trần. Từng bóng trúc màu xanh rõ ràng có thể thấy được chậm rãi hạ xuống, trong một đòn này phát ra vô số tia sét, trong một đòn tiếp theo còn có vô số điện quang lóe lên, lại một bóng trúc màu xanh hạ xuống, chính là vô số đao gió sắc bén gào thét cắt qua hư không...
Khổ Trúc sơn chủ công kích nhìn như thong thả, nhưng các loại pháp thuật thần thông ùn ùn, phàm là các loại thần thông bí pháp thanh mộc linh khí có thể diễn hóa, ở trên tay hắn giống như trăm hoa đua nở không ngừng trào ra.
Nhất là Khổ Trúc sơn chủ tựa như có được thiên phú thần thông kỳ lạ nào đó, vài lần thanh trúc trượng vuông vức trong tay hắn rơi ở trên Bàn Cổ Chung, có thể nhìn thấy một cái bóng màu xanh chợt lóe qua, thanh trúc trượng xuyên qua hư không, kéo từng đạo gợn sóng, vài lần thiếu chút nữa chọc ở trên người Cơ Hạo.
Sau vài lần liên tục thiếu chút nữa chịu thiệt, Cơ Hạo cẩn thận quan sát Khổ Trúc sơn chủ công kích, lúc này mới phát hiện thanh trúc trượng của Khổ Trúc sơn chủ không chỉ có xuyên qua hư không, thậm chí còn ở trong nháy mắt đó xuyên qua thời gian, từ không gian cùng thời gian hai chiều tầng cao hướng Cơ Hạo phát động tiến công.
May mắn Bàn Cổ Chung trấn áp khắp trời, các luồng khí hỗn độn tản ra, giống như vô số vòng xoáy nho nhỏ đem thời gian và không gian quấy nát, đem một khoảng hư không bên người Cơ Hạo triệt để hóa thành hỗn độn, lúc này mới ngăn cách Khổ Trúc sơn chủ công kích.
Khổ Trúc sơn chủ cũng không nóng lòng, hắn chỉ chậm rãi công kích từng trượng một, vòng quanh Cơ Hạo chậm rãi hành tẩu, như một lão nhân dắt con chó vàng to lớn ăn uống no đủ thích ý hành tẩu ở trong rừng trúc, tác phong nhàn nhã tự tại đó thật sự khiến người ta hâm mộ.
So sánh với Khổ Trúc sơn chủ thong dong, Long Mẫu công kích tất nhiên uy mãnh bá đạo, thế không thể đỡ, lại không khỏi rơi xuống hạ tầng ở trên cảnh giới. Khổ Trúc sơn chủ quả nhiên là một tác phong kẻ sĩ có đạo, đạo cao đức trọng, mà Long Mẫu thì là một bà già đanh đá rõ đầu rõ đuôi ở đầu đường cuối ngõ cởi hết quần áo khóc lóc om sòm!
Về phần Thương Tâm đ*o nhân, hắn giống như một quả cầu thịt ngồi xổm góc động quật, một đôi mắt nhỏ tròn xoe nhìn chằm chằm Cơ Hạo, ngẫu nhiên cau mày bày ra một tác phong uy nghiêm, thê thảm vạn phần khóc một tiếng...
Có Bàn Cổ Chung phòng hộ, tiếng khóc của Thương Tâm đ*o nhân tất nhiên chấn động khiến Cơ Hạo và Nha Công lục phủ ngũ tạng lộn nhào, trong tai mắt mũi miệng không ngừng chảy ra máu tươi, thương thế lại không quá nghiêm trọng. Nhưng mỗi khi Cơ Hạo và Nha Công hết sức chăm chú phòng ngự, tiếng khóc ‘Ngao ngao’ của Thương Tâm đ*o nhân đột nhiên vang lên, cái này giống như nửa đêm hành tẩu ở trong nghĩa địa, phía sau đột nhiên có người hô to một tiếng, hù chết người ta cũng ghê tởm chết người ta!
Đau khổ ngăn cản đến công kích từ bốn phương tám hướng, Cơ Hạo chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi lấy ra Bàn Cổ Kiếm đặt ngang ở trên đầu gối.
Tốc độ vung thanh trúc trượng của Khổ Trúc sơn chủ chợt chậm lại, hắn rất kiêng kị nhìn Bàn Cổ Kiếm trong tay Cơ Hạo.
Long Mẫu thì cười lạnh nói: “Lão măng trúc, ngươi sợ cái gì? Sợ cái gì? Ừm? Tiểu tử này là đồ đệ Vũ Dư đạo nhân, không phải là Vũ Dư đạo nhân... Ngươi sẽ không là sau khi bị Vũ Dư đạo nhân chém một kiếm, nhìn thấy ai rút kiếm cũng sợ chứ?”
Ở bên, Thương Tâm đ*o nhân thê thê thảm thảm kêu rên lên: “Đáng thương Khổ Trúc đạo hữu... Ha ha... Anh danh một đời... Ha ha... Bị một đứa nhỏ dọa... Ha ha...”
Thương Tâm đ*o nhân khóc thê thảm, nhưng ý trào phúng trong giọng nói mặc cho ai cũng có thể nghe được rõ.
Sắc mặt Khổ Trúc sơn chủ hơi trầm xuống, hắn hít một hơi thật sâu, đột nhiên thân thể nhoáng lên một cái hóa thành một cơn gió xoáy màu xanh vòng quanh hỗn độn chi khí Bàn Cổ Chung phun ra dạo qua một vòng, ‘Bá bá bá’ vài tiếng vang, Khổ Trúc sơn chủ trong nháy mắt này liên tục đâm ra mười tám trượng.
Bàn Cổ Chung hơi chấn động, chỉ nghe thấy tiếng như thủy tinh lưu ly vỡ vụn, bên người Cơ Hạo đột nhiên có mười tám cây trúc trượng vuông vắn màu xanh đâm thủng hư không cực kỳ thong thả hướng hắn tới gần. Tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt bên tai, Bàn Cổ Chung phá nát hư không, đảo loạn thời gian, mười tám cây trúc trượng màu xanh thong thả tới gần chỗ cách Cơ Hạo chỉ có không đến ba tấc, Cơ Hạo lúc này mới đột nhiên vung Bàn Cổ Kiếm.
Một kiếm quang hình cung chợt lóe, ‘Bá’ một tiếng, mười tám cây thanh trúc trượng đồng thời bị Cơ Hạo một kiếm chặt đứt.
Long Mẫu kinh hô một tiếng: “Lão măng trúc, có thù đoạn à? Tiếp tục, tăng thêm sức, ngươi có thể xử lý tiểu tử này!”
Thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, hỗn độn khí Bàn Cổ Chung phóng ra chợt hỗn độn trong nháy mắt, dựa vào sự sắc bén không đâu không phá của Bàn Cổ Kiếm, Cơ Hạo chặt đứt những thanh trúc trượng kia, nhưng tu vi pháp lực của Khổ Trúc sơn chủ hùng hồn hơn xa hắn, hắn cũng bị chấn động tới mức toàn thân run rẩy như điện giật, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
“Tu vi pháp lực của hắn không đủ... Thật thê thảm, thật thê thảm, thật thê thảm... Khổ Trúc đạo hữu, mài cũng phải mài chết hắn đi!” Ở bên, Thương Tâm đ*o nhân lại buồn thảm khóc lên một chập.
Cơ Hạo khẽ biến sắc. Tu vi pháp lực không đủ, quả thật là điểm yếu lớn nhất của hắn khi đối mặt mấy lão quái vật này, nếu bọn họ thật sự nhằm vào điểm yếu này xuống tay, Cơ Hạo rất có khả năng bị bọn họ hao hết pháp lực, đến lúc đó không thể thúc dục Bàn Cổ Chung, Cơ Hạo chỉ có thể dùng thân thể đi đỡ...
Trong ngọc bích, Đồng Cảnh đạo nhân luôn nhìn bên này không chớp mắt đột nhiên cười lên: “Cơ Hạo đại đế, chúng ta dù sao cũng là bằng hữu trên rượu thịt. Không bằng như vậy, thứ trong hoạt hồ lô, đều cho ngươi... Ngươi đồng ý thả ta rời khỏi ngọc bích, sau đó phong ta một cái thần vị thiên đình thiên sư... Bảo đảm ta tiêu diêu tự tại, thế nào?”
Cơ Hạo khẽ nhướng mày, không chút do dự quát to một tiếng: “Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.