Vu Thần Kỷ

Chương 1814: Đồng Cảnh bại hoại




“À, đúng rồi, ta ăn của long tộc các ngươi hơn một ngàn quả trứng, quả thực tươi ngon mềm mại, so với trứng Phượng Hoàng, trứng Khổng Tước, trứng Chu Tước, trứng chim trĩ, trứng chim sẻ mùi vị tốt hơn nhiều!” Đồng Cảnh đạo nhân cười đến mức mắt cũng nheo lại thành một sợi chỉ: “Không chỉ có trứng của long tộc ngươi, vị Hắc Sa long vương nọ của long tộc các ngươi năm đó trấn thủ Hắc Sa uyên (vực)...”
Thân thể Long Mẫu khẽ giật giật, nàng chợt ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, trong mồm bỗng nhiên mọc ra mấy cái răng nanh bén nhọn màu vàng.
“Hắc Sa long vương, nó là cháu ruột của lão mẫu ta... Là trưởng tôn đời thứ ba của long tộc ta, thiên phú của nó cực tốt, thiên phú thậm chí so với Phệ Tâm chín thằng chó này còn mạnh hơn một bậc, nếu nó không mất tích...”
Trong mắt Long Mẫu huyết quang mãnh liệt, hung tợn nhìn chằm chằm Đồng Cảnh đạo nhân.
“Hắn không mất tích, hắn ở nơi này!” Đồng Cảnh đạo nhân cười đến mức mặt mày hớn hở nhìn Long Mẫu, dùng sức vỗ vỗ bụng mình: “Mụ điên à, ngươi biết, bần đạo đời này không có sở thích gì, chỉ có cái mồm thích ăn. Ngày đó đi ngang qua Hắc Sa uyên, đột nhiên nhìn thấy Hắc Sa long vương ở trong nước tắm rửa, cơ thịt toàn thân bóng loáng rắn chắc, nhìn qua đã muốn cắn một miếng rồi!”
Thân thể Long Mẫu giật giật, trên da mặt huyết khí quay cuồng một trận.
Cơ Hạo bất động thần sắc hướng một bên của ngọc bích đi hai bước, không dám đứng ở ngay phía trước ngọc bích nữa, xem bộ dạng này, Long Mẫu kia sẽ nhịn không được ra tay, hắn cũng không muốn trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
“Bần đạo ở trong hồng hoang có tiếng nghĩ là làm, cho nên, bần đạo đã hạ thủ bắt Hắc Sa long vương, ừm, quả thực ngon.” Tròng mắt Đồng Cảnh đạo nhân cũng đang tỏa sáng: “Ta ngay cả một đôi sừng thần long bảy màu kia của hắn, cũng dùng thiên địa thể hồ luyện thành bơ ngâm mềm, dùng tận một ngàn loại linh thảo làm gia vị...”
Long Mẫu thét dài một tiếng, thân thể nàng nhoáng lên một cái, kéo một mảng lớn tàn ảnh hướng ngọc bích lao đi. Trong nháy mắt đó, Cơ Hạo cực lực mở ra mi tâm đ*o mâu, cũng chưa thể thấy rõ động tác của Long Mẫu. Hắn chỉ thấy được vô số tia sáng màu vàng xuyên qua đầy trời, cuối cùng tập trung hết ở trên ngọc bích.
Mặt ngoài ngọc bích phun ra một mảng lớn mây khói bảy màu, vô số thần quang thụy khí bùng nổ như pháo hoa. Tiếng đánh nặng nề chấn động khiến màng tai người ta đau đớn, trong chín cây cột sắp xếp phương vị Cửu Cung trong động quật, chín thanh thần binh lợi khí đồng thời phun ra một mảng hàn quang, chỉ nghe một tiếng vang lớn ‘Keng!’, một đao ảnh đột ngột từ trong ngọc bích bổ ra, bổ mạnh vào trên thân hình đột nhiên hiện ra của Long Mẫu.
Long Mẫu lắc lắc đầu, đao ảnh bổ vào cao vài thước trên cái mũ miện xa hoa đến cực điểm ở đỉnh đầu nàng, mặt ngoài mũ miện vô số kim cương đá quý bảo châu lưu ly các vật phun ra vô số ánh lửa nhỏ bé, ở đỉnh đầu Long Mẫu ngưng tụ thành một quang ảnh đầu rồng cực lớn đường kính mấy trượng, cứng rắn ngậm chặt đao ảnh trong ngọc bích phun ra, gắt gao giằng co với đao ảnh.
Chợt trước mặt Cơ Hạo gió lạnh khẽ động, Cơ Hạo không nói hai lời thúc giục Bàn Cổ Chung, Chỉ nghe ‘Keng’ một tiếng nổ lớn, Long Mẫu vừa rồi còn đang giằng co với đao ảnh đã bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Cơ Hạo, một móng vuốt chộp vào trên hỗn độn chi khí Bàn Cổ Chung phun ra. Từng luồng hỗn độn khí chặn móng tay bén nhọn của Long Mẫu, móng tay màu vàng đục thủng các luồng hỗn độn khí, nguy hiểm vô cùng thiếu chút nữa đụng tới thân thể Cơ Hạo.
“Tiền bối vẫn nên so đo thù giết cháu trước rồi nói sau!” Cơ Hạo cười gượng nhìn Long Mẫu: “Chúng ta tất nhiên có chút xung đột, nhưng còn chưa tới mức ngươi chết ta sống nhỉ? Đồng Cảnh tiền bối là ăn thịt cháu ngài đó!”
Nói thật, Cơ Hạo cũng không muốn xung đối chính diện với Long Mẫu.
Nàng tính cách điên điên khùng khùng, hành vi ra ngoài người ta dự kiến, vừa rồi nàng còn đang công kích ngọc bích, còn đang giữ lẫn nhau với đao ảnh, đột nhiên xoay người hạ độc thủ đối với Cơ Hạo, hành vi biến hoá kỳ lạ khó dò như thế, Cơ Hạo thực sự không muốn đấu với nàng.
Trên mũ miện đỉnh đầu Long Mẫu dâng trào từng đợt ánh lửa, cái đầu rồng cực lớn ở đỉnh đầu chợt khẽ động, chỉ nghe ‘Rắc rắc’ vài tiếng vang, hư ảnh đầu rồng cùng đao ảnh đồng thời vỡ ra, tan rã thành vô số mảnh vỡ. Long Mẫu ánh mắt thật sâu nhìn Bàn Cổ Chung, xoay người hướng Đồng Cảnh đạo nhân trong ngọc bích cười lạnh liên tục: “Hiện tại, cuối cùng biết tung tích Hắc Sa tôn nhi của ta rồi.”
Gương mặt Đồng Cảnh đạo nhân chiếm cứ toàn bộ ngọc bích biến mất, hắn hiện ra toàn thân, hai tay cắm ở bên hông, ưỡn ngực đúng lý hợp tình nói: “Đúng vậy, là ta ăn, Đồng Cảnh đạo nhân ta dám nghĩ dám làm, chuyện ta đã làm, ta tuyệt đối không hàm hồ, chính là ta làm. Ta ở ngay đây, mụ điên, đến đi, phá vỡ ngọc bích, đánh ta đi, mắng ta đi, chà đạp ta đi, giày vò ta đi!”
Đồng Cảnh đạo nhân mang theo một tia hưng phấn khoái hoạt không chịu nổi, giật mạnh xuống áo bào màu đỏ trên người, cực lực duỗi cổ, hai tay dùng sức vỗ ở trên cổ: “Là ta làm, ta thừa nhận, ta ăn cháu ngươi, đến đi, đầu ở đây, chặt đi!”
Long Mẫu tức giận đến mức cơ thịt trên mặt giật giật, nàng hơi khom lưng, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng thở dốc ‘Phì phì, phì phì!’. Từng luồng khí nóng từ đỉnh đầu nàng toát ra, nhiệt độ toàn bộ động quật cũng đang nhanh chóng tăng lên.
Lão bà tử này, là thật bị chọc tức điên rồi.
Nhưng Đồng Cảnh đạo nhân vẫn cực kỳ không nghiêm túc nhảy nhót ở trong ngọc bích, hắn không ngừng vỗ cổ, cười ha ha hướng Long Mẫu cười nói: “Đến đi, đến đánh ta đi? Đánh không nổi à? Tức chết ngươi!”
Vừa cười, vừa nhảy, Đồng Cảnh đao nhân tới cuối cùng dứt khoát xoay người, mông hướng về Long Mẫu vỗ loạn lắc loạn một phen: “Đến đi, đến đi, đến đánh ta đi? Mụ điên, ngươi không phải bảo vệ lũ nhỏ nhất sao? Trên người Hắc Sa long vương, hiện ra chính là huyết mạch Hỗn Độn Nguyên Long của ngươi, mà không phải huyết mạch Tổ Long, hắn mới là truyền nhân chính cống nhất của ngươi, đáng tiếc, đáng tiếc, bị ta ăn rồi!”
Long Mẫu tức giận đến mức ánh mắt thác loạn, khóe miệng mơ hồ có nước miếng màu máu trào ra, nàng thở hổn hển trầm thấp, hai tay mang theo các luồng hào quang màu vàng muốn tiếp tục xông lên.
Đúng lúc này, Khổ Trúc sơn chủ chậm rãi nói: “Long Mẫu lão hữu, đừng trúng hắn tính kế, Đồng Cảnh thằng nhãi này rõ ràng là làm đủ chuyện xấu, bị người ta phong ấn ở trong ngọc bích này. Ngươi nếu đánh vỡ ngọc bích, hắn ngược lại có thể thoát thân. Đồng Cảnh tinh thông nguyên từ chi lực, thiên địa vạn vật không gì có thể chạy thoát hắn khống chế, nếu hắn thoát vây, muốn đối phó hắn sẽ không dễ dàng.”
Long Mẫu chợt bừng tỉnh, nàng chậm rãi đứng thẳng lên, cười ha ha nhìn Đồng Cảnh đạo nhân trợn mắt há hốc mồm trong ngọc bích cười nói: “Thì ra, ngươi là bị phong ấn ở nơi này? Chậc chậc, để ta nhìn xem, quả nhiên, đây là phong ấn đại trận, chín món tiên thiên chí bảo này... Thế mà có người nỡ dùng chín món tiên thiên chí bảo làm mắt trận phong ấn ngươi?”
Khuôn mặt Đồng Cảnh đạo nhân trở nên đen như than, nhăn nhúm. Hắn bất đắc dĩ nhìn Khổ Trúc sơn chủ cười khổ nói: “Có ý tứ sao? Cần gì chứ? Tội gì chứ? Khổ Trúc à, Khổ Trúc, ngươi luôn luôn là tính tình không tranh với đời, ngươi cần gì lộ gốc gác của ta chứ?”
Khổ Trúc sơn chủ chậm rãi nói: “Năm đó ta lão trúc nở hoa, toàn bộ gạo trúc bị Phượng Hoàng nhất tộc hầu như cướp hết, là Long Mẫu lão hữu đuổi đám súc sinh lông bẹp kia, cứu ta một mạng. Cho nên, phần nhân tình này, phải trả.”
Đồng Cảnh đạo nhân trầm ngâm một lát, hắn chậm rãi gật đầu: “Long Mẫu à, còn nhớ con trai thứ mười của ngươi không? Cũng là loại da đen kia? Hắn cũng bị ta ăn!”
Khổ Trúc sơn chủ và Cơ Hạo nhất thời đồng thời cười khổ, Long Mẫu trực tiếp điên cuồng hoàn toàn không khống chế được lao đầu về phía ngọc bích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.