Vu Thần Kỷ

Chương 1801: Long ma hợp lưu




“A mỗ, đuổi theo!” Phệ Tâm ghé đến bên người Long Mẫu, thật cẩn thận hỏi nàng.
“Đuổi cái mạng ngươi à?” Long Mẫu lần này lại chưa động thủ, mà là đá một cước vào trên cẳng chân Phệ Tâm, chỉ nghe một tiếng ‘Rắc!’ vang lên, mảng lớn lân giáp trên cẳng chân Phệ Tâm vỡ nát, cẳng chân rất rõ ràng cong thành một độ cong quái dị.
Không quan tâm Phệ Tâm gương mặt kịch liệt run rẩy, Long Mẫu xoay người, cười tủm tỉm nhìn về phía Bồ Phản: “Các con, theo vi nương. Chúng ta chung quy không thể vô duyên vô cớ ra tay, lợi ích nên cho chúng ta, không thể thiếu một chút nào.”
Trong hư không, mấy trăm trưởng lão long tộc, vô số chiến sĩ long tộc, sĩ tốt thủy tộc quy mô khổng lồ nơm nớp lo sợ quỳ xuống trên mây nước hướng Long Mẫu đại lễ bái kiến. Tâm tình Long Mẫu rất tốt, cười gật gật đầu, nàng hướng đám thủy tộc kia nhìn lướt qua, nhẹ nhàng bâng quơ phất phất tay: “Ô, đều là một đám đứa nhỏ tốt, thật tốt. Đợi lát nữa chọn một con long kình béo tốt nhất, cắt nhỏ ra, trộn với bọt Sơn Quỳ, dùng dấm chua đưa vị, bao nhiêu năm chưa ăn cái này rồi.”
Đám trưởng lão long tộc ngạc nhiên, các chiến sĩ long tộc ngạc nhiên, sắc mặt đám thủy tộc chợt biến thành một mảng trắng bệch. Vô số lính tôm tướng cua run rẩy quay đầu, hướng các long kình ở trong đại quân thủy tộc hình thể tỏ ra đặc biệt xuất chúng nhìn một cái.
Từ xưa đến nay, long kình bởi vì thân thể khổng lồ, lực lượng cương mãnh, lực phòng ngự thân thể cực mạnh, bọn họ ở trong đại quân long tộc đều là thân phận tướng lĩnh cấp cao, được vô số sĩ tốt thủy tộc kính sợ.
Nhưng Long Mẫu, nàng thế mà lại thích ăn long kình.
Nhiều tướng lĩnh long kình mặt không còn chút máu ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía đám trưởng lão long tộc. Long kình nhất tộc to lớn thân thể cường tráng, mỗi người đều xứng với cái nhãn hiệu ngon lành. Khi bọn hắn nhìn thấy các trưởng lão long tộc vội vàng gật đầu đồng ý, các tướng lĩnh long kình này thiếu chút nữa ngất đi
Long Mẫu cười hì hì, chỉ điểm các tướng lĩnh long kình sắc mặt trắng bệch kia cười nói: “Nhớ kỹ, thịt trộn cẩn thận xong đưa tới chỗ ta, tim gan dạ dày, cốt tủy óc… bọn chúng, chín đứa con này của ta đều có sở thích riêng, cẩn thận chế biến đưa đến chỗ bọn chúng. Ài, đời sau không bằng đời trước, nhìn xem đám long kình nhãi con này, đứa nào cũng gầy yếu thành bộ dáng gì rồi? Nào có nửa điểm phong thái của tổ tông bọn hắn?”
Xoay người, đạp một đám mây vàng, Long Mẫu mang theo Phệ Tâm cửu tử nhanh chóng hướng Bồ Phản bay đi.
Một đám trưởng lão long tộc lớn tiếng hô quát, sửa sang lại đại quân long tộc, cuồn cuộn đi theo phía sau Long Mẫu và Phệ Tâm cửu tử. Trong đại quân long tộc quy mô khổng lồ, một đám thủy tộc sắc mặt đều rất khó coi, đặc biệt các tướng lĩnh long kình kia ánh mắt tự do, một đám hết nhìn đông tới nhìn tây, bày ra một tư thế tùy thời chuẩn bị trốn chạy.
Cũng không biết là vị trưởng lão long tộc nào bày mưu đặt kế, tự dưng ở bên cạnh các tướng lĩnh long kình kia có thêm một đám chiến sĩ long tộc, bọn họ lặng lẽ không lên tiếng theo sát ở bên cạnh các tướng lĩnh long kình đó, trong ánh mắt lộ ra một hương vị lạnh lẽo vô tình, khiến trong lòng đám tướng lĩnh long kình lạnh buốt từng cơn.
Đạo nhân vừa mới bị Cơ Hạo bổ dưa thái rau một trận giết chết hơn phân nửa cũng theo phía sau Long Mẫu, thần hồn dao động lui tới xuyên qua giữa bọn họ, không ngừng dùng bí pháp trao đổi, sắc mặt mỗi người xanh mét, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Rất hiển nhiên, bọn họ đem Cơ Hạo hận đến tận xương tủy, còn không biết bọn họ đang tính toán điều gì.
Trong hành cung của Đế Úc, Long Mẫu vừa mới từ trên đụn mây đi xuống, Đế Úc đã mang theo vẻ mặt tươi cười sáng lạn hướng Long Mẫu nghênh đón.
Để trần nửa thân trên, mặc váy chiến lông chim khổng tước dệt thành, trang điểm xinh đẹp như một con chim trĩ động dục, Đế Úc tươi cười hòa ái hướng Long Mẫu vươn hai tay: “Tiền bối đại giá quang lâm, nhân tộc ta…”
Còn chưa dứt lời, hai cánh tay Đế Úc chợt gãy gập, tiếng xương gãy ‘Răng rắc!’ rõ ràng lọt vào tai, vô số đại thần nhân tộc trong đại điện đồng loạt biến sắc, Đế Úc càng đau đến thét dài khàn cả giọng, hắn rơi lệ đầy mặt ngã lăn xuống đất, khàn cả giọng khóc lóc.
Long Mẫu cười tủm tỉm nhìn Đế Úc lăn lộn ở trên mặt đất, chậm rãi nói: “Nhãi con trong bụng toàn ý nghĩ xấu, còn muốn có ý đồ đối với ta. Chỉ con rắn nhỏ đó của ngươi, chịu nổi ta giày vò sao. Hi, nhân tộc các ngươi cũng là đời sau không bằng đời trước. Thời hồng hoang thượng cổ, nhân tộc các ngươi còn có mấy người xuất sắc, sao Nhân Hoàng hiện tại lại là phế vật như thế?”
Một trưởng lão Công Tôn thị cau mày đi ra, hắn nhìn Long Mẫu lớn tiếng quát: “Long Mẫu, vô luận như thế nào, Đế Úc cũng là nhân tộc ta…”
Oành một tiếng, chưa thể thấy rõ động tác của Long Mẫu, đầu trưởng lão Công Tôn thị đột nhiên phát nổ, óc, huyết tương rải đầy đất. Long Mẫu chậm rãi liếm liếm một chút máu tươi dinh dính trên móng tay, cười cợt nói: “Ồ, ta chính là nể mặt mũi hắn là Nhân Hoàng, lúc này mới chưa giết hắn. Nhưng đám trẻ nít các ngươi, các ngươi không phải Nhân Hoàng, giết cũng không phí một chút tinh thần nào.”
Trong đại điện của hành cung lặng ngắt như tờ, Đế Úc cũng bị Long Mẫu giết chóc không có đạo lý dọa tới mức nửa người phát tê.
Nơm nớp lo sợ đứng dậy, Đế Úc run rẩy nhìn Long Mẫu, cười lấy lòng nói: “Tiền bối, ngài…”
Long Mẫu phất phất tay, đối với Đế Úc cung kính coi như không thấy: “Bớt nói nhảm. Lão bằng hữu, ta cũng tới rồi, ngươi còn trốn tránh lấp ló làm cái gì? Năm đó lúc ngươi bị trấn áp, ta còn lật đật chạy tới giúp ngươi đánh một trận ác chiến, nếu không phải lần đó ra tay giúp ngươi, tổ long lão khốn kia cũng sẽ không quyết ý đem ta trấn áp. Nhiều năm như vậy rồi, làm sao, hiện tại ngươi biến thành không dám gặp người?”
Đôi mắt Đế Úc đột nhiên biến thành một mảng đen sì, từng tia tà khí từ sâu trong lỗ chân lông hắn, đỉnh đầu hắn bốc lên một luồng khí đen, hóa thành một đám mây đen dạng cỏ linh chi. Nửa đoạn thân thể từ trong mây đen chui ra, Nguyên Thủy Ma Tôn khàn khàn hướng Long Mẫu chậm rãi gật đầu: “Long Mẫu, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn bá đạo mãnh liệt trước sau như một. Soạt, ta đột nhiên có cái chủ ý không tồi, tổ long cũng không biết đã chết hay là chạy đi đâu, ngươi lẻ loi một mình, ta cũng chưa bao giờ kết hôn, không bằng chúng ta góp lại thành một đôi. Khặc khặc!”
Long Mẫu bĩu đôi môi đỏ mọng, trào phúng hướng Nguyên Thủy Ma Tôn nhìn lướt qua: “Lão nương ta không có hứng thú đối với nam nhân ngay cả thân thể của mình cũng chưa gom đủ. Tổ long lão gia hỏa kia tất nhiên đáng giận, nhưng ngươi thật sự so ra vẫn thua hắn. Bớt nói nhảm đi, ngươi và Tam Bành vất vả đem lão nương ta thả ra, muốn làm là những chuyện không có ý nghĩa đó sao.”
Hừ lạnh một tiếng, Long Mẫu lạnh nhạt nói: “Ta giúp Nguyên Thủy Ma Tôn ngươi triệt để thoát ly nhân tộc cái lồng giam lớn này, khiến ngươi một lần nữa tự do tiêu dao, mà Nguyên Thủy Ma Tôn ngươi cũng phải đáp ứng, từ nay về sau, Bàn Cổ thế giới do long tộc ta vi tôn, Long Mẫu ta là Thiên Địa Chí Tôn, chúa tể ức vạn sinh linh. Chỉ điều kiện này, ngươi nếu đáp ứng, mọi việc dễ nói, nếu không đáp ứng…”
Nguyên Thủy Ma Tôn cười, hắn khàn khàn cười nói: “Long tộc vi tôn, được, ta vì sao không đáp ứng? Dù sao mặc kệ long tộc, nhân tộc, phượng tộc, đều là con cháu hậu duệ của ta, ai làm chủ nhân thiên địa, ta đều không có ý kiến.”
Long Mẫu giơ tay phải, Nguyên Thủy Ma Tôn cũng vươn ra tay phải, hai người vỗ lên một chưởng thật mạnh.
Ầm một tiếng, tòa hành cung này của Đế Úc vô thanh vô tức hóa thành tro tàn. Thân thể Long Mẫu nhoáng lên một cái, thân thể Nguyên Thủy Ma Tôn do khí đen ngưng tụ thành chợt nổ tung ra mấy chục lỗ thủng nhỏ, hai người liếc nhau, đồng thời cất tiếng cười to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.