Vu Thần Kỷ

Chương 1761: Khinh địch




Thiên đình, trong thần cung màu vàng do Thái Dương Thần Tinh đúc thành, Cơ Hạo ngồi xếp bằng ở trên đài cao, một cột sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, đem hắn bao phủ toàn bộ ở bên trong. Thái Dương Thần Viêm thuần túy nhất, thái dương tinh túy bá đạo nhất, dòng chảy nóng cuồn cuộn không sót một chút nào bị Cơ Hạo hấp thu, thân thể hắn cũng biến thành một vầng hào quang thuần túy, một quầng lửa thuần túy.
Cối xay đại đạo lơ lửng phía sau hắn chậm rãi xoay tròn, vô lượng công đức chi lực khiến toàn bộ cối xay đại đạo biến thành màu vàng ròng. Vô số mảnh vỡ thần hồn màu máu kêu rên không ngừng từ trong thần hồn hư không của Cơ Hạo bị cối xay đại đạo mạnh mẽ hút ra, mài đi hết oán khí, tử khí, các loại thất tình lục dục tiêu cực ngập trời trong đó, đem nó chuyển hóa thành hạt linh hồn tinh thuần nhất, bổn nguyên nhất.
Trong thần hồn hư không, Bàn Cổ Chung lơ lửng ở trên đạo đài của Cơ Hạo, cách mỗi thời gian chín hơi thở, Bàn Cổ Chung sẽ ầm ầm kêu một tiếng.
Tiếng chuông hùng hồn ẩn chứa một lực lượng bá đạo nguyên thủy nhất, thuần túy nhất, tràn ngập ở trong thần hồn hư không của Cơ Hạo, mảnh vỡ thần hồn màu máu hầu như ngưng tụ thành cả một khối tạo thành gió xoáy không ngừng bị tiếng chuông chấn vỡ, vô số sương khói màu máu vặn vẹo ở trong tiếng chuông nổ vang hóa thành hư ảo, lượng lớn cảm ngộ thiên đạo đến từ dị thế giới hóa thành vô số phù văn điểm sáng nhỏ vụn, không ngừng khắc ở trên đạo đài của Cơ Hạo.
So sánh với trước đó vài ngày, đạo đài của Cơ Hạo trở nên càng thêm cao lớn, ngưng thực, khí tức đạo đài cũng trở nên càng thêm uyên bác, thâm thúy. Vô số đạo vận chậm rãi chảy qua ở trong lòng hắn, đạo hạnh của hắn đang không ngừng tăng cường, đạo cơ không ngừng nén chắc.
Đồ Linh tôn chủ dùng một loại thủ đoạn cực kỳ quỷ dị bí hiểm tạm thời vây khốn Cơ Hạo, nhưng cũng giúp Cơ Hạo đại ân. Đồ Linh tôn chủ tàn sát ức vạn chiến sĩ dị tộc, đem thần hồn bọn họ ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ đánh vào thần hồn hư không của Cơ Hạo, nhưng cũng đem cảm ngộ đại đạo vô số dị thế giới các chiến sĩ dị tộc kia lĩnh ngộ tặng cho Cơ Hạo.
Cơ Hạo yên lặng cảm ngộ, hấp thu thiên đạo áo nghĩa, loại suy, dẫn chứng các dị thế giới. Cái gọi là kiến tha lâu cũng đầy tổ, mượn dùng thiên địa huyền bí của các dị thế giới này, cảm ngộ của Cơ Hạo đối với đại đạo Bàn Cổ thế giới càng thêm thâm thúy, đạo của hắn cũng dần dần vượt qua khuôn mẫu Bàn Cổ thế giới, hướng ra phía ngoài bước ra một bước nho nhỏ.
“Đạo, tuyệt không thể tả!” Cơ Hạo thong thả hít thở, từng tia thần hồn biến thành sợi tơ nhỏ nhanh chóng đâm vào hư không xung quanh, dẫn động thiên địa lực, cảm ngộ thiên địa tạo hóa, thần hồn ngao du hư không, dần dần hắn lâm vào trạng thái ‘ngủ say’ kỳ dị nào đó.
Tất cả ý niệm đều sẽ ngưng trệ như sông băng, chỉ có một tia thần hồn kéo dài miên man, cảm nhận lẫn nhau với thiên địa.
Ngoài thần cung Cơ Hạo bế quan luyện hóa các mảnh vỡ thần hồn đáng ghét kia, Man Man vung đại chuỳ, lớn tiếng hô quát chỉ huy từng đại đội Chúc Dung thần binh và Kim Ô đạo binh dưới trướng Cơ Hạo liên hợp thao luyện đại trận, mấy ngàn đội ngũ to nhỏ như đèn kéo quân lui tới bôn tẩu, một tòa đại trận lửa cháy ngập trời, đằng đằng sát khí mắt thấy đã sắp thành hình.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Man Man đã rút đi vài phần non nớt, nàng rất nghiêm túc nhìn các chiến sĩ lui tới bôn tẩu thao diễn đại trận, hào quang trong mắt rất kiên định.
“Một mình Cơ Hạo quá mệt mỏi, Man Man cũng không thể giống như ở Nam Hoang, mỗi ngày chỉ lo ăn uống chơi đùa... Man Man cũng muốn giúp Cơ Hạo làm việc.” Man Man trừng to mắt, rất đơn thuần thấp giọng nói thầm. Bất tri bất giác, người bên cạnh Cơ Hạo đều đã xảy ra một số biến hóa nào đó mang tính căn bản, ít nhất Man Man đã biết ‘trách nhiệm’ của mình.
Tuy nàng còn chưa rõ ‘trách nhiệm’ là có ý tứ gì, nhưng nàng đã gánh vác trách nhiệm thuộc về nàng.
Trong đại điện thiên đình, năm người Thiếu Ti, Chúc Dung thị, Ngao Bạch, Thanh Tường, Đông công ngồi ở trên ngai báu cao cao, trong mấy cái đại đỉnh tử khí bốc lên không ngừng truyền đến tiếng vang thanh thúy ‘Leng keng’, từng phần tử lục thiên thư làn khói ngưng tụ thành không ngừng từ trong đại đỉnh bay lên, nhẹ nhàng bay xuống ở trên bàn của bọn họ.
Đây là nơi ngũ phương thiên đế nghị sự. Cơ Hạo bế quan không ra, Thiếu Ti liền làm người phát ngôn của Cơ Hạo, tham dự xử lý chính vụ thiên đình.
Đột nhiên Ngao Bạch cất tiếng cười to: “Bọn ác quỷ dị tộc kia, còn tưởng bọn hắn bị Cơ Hạo đại sát một phen sẽ nhu thuận một chút, không ngờ, bọn hắn quả thực không cam lòng thất lợi, lại bắt đầu lén lút làm việc.”
Đem một phần tử lục thiên thư vỗ mạnh lên bàn vàng trước mặt, Ngao Bạch cười lạnh nói: “Con cháu Công Tôn Hiên Viên gia, sao có thể có loại bất kham bực này? Nhân Hoàng Đế Úc thế mà lại cấu kết với dị tộc... Hắc hắc, thảo phạt bề tôi phản nghịch? Vẻn vẹn Nhân Hoàng ngươi, ở trước mặt quyền uy của thiên đình ta, Nhân Hoàng hắn tính là gì?”
Thiếu Ti ngạc nhiên nhìn Ngao Bạch, tuy mọi người là người một nhà, là chiến hữu cùng một cái trận doanh, nhưng Ngao Bạch nói lời này...
Quả thực, thiên đình là người phát ngôn thiên địa ý chí của Bàn Cổ thế giới, ngũ phương thiên đế hầu như có thể coi là hóa thân của thiên địa ý chí. Nhưng đường đường thiên đế đánh giá ‘Nhân Hoàng’ thủ lĩnh tộc đàn ‘nhân tộc’ thiên địa khí vận Bàn Cổ thế giới tập trung hiện nay như thế, lời này nếu truyền ra, tất nhiên là một hồi sóng gió lớn.
“Ngao Bạch bệ hạ.” Thiếu Ti lạnh lùng quát một tiếng: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Ngao Bạch nhếch miệng cười. Hắn đứng dậy, chẳng hề để ý nói: “Việc tặng công đức tới tận cửa, một chút việc nhỏ, không cần mọi người nhọc lòng.”
Một phần tử lục thiên thư này, chính là Hùng Sơn lấy bí pháp câu thông thiên đình, đưa tới văn thư cầu viện—— Từ khi Cơ Hạo được thiên địa sắc phong thiên đế chi vị, những người ủng hộ trung thành bên người Tự Văn Mệnh đều ngay lập tức học bí thuật câu thông thiên đình, còn có thể có phương thức thông tin nào nhanh hơn, thuận tiện hơn thông qua thiên đình chuyển tiếp?
Ngao Bạch tùy tay đánh ra một đạo ấn quyết, một luồng khí màu tím đánh vào cái đại đỉnh vừa rồi, hắn cười nhạt nói: “Hùng Sơn, ừm, Công Tôn thị phân ra Mị thị, Mị thị phân ra Hùng thị, Hùng thị cũng là Hiên Viên chính thống, sao đứa nhỏ Hiên Viên gia thế hệ sau không bằng thế hệ trước nhỉ? Việc nhỏ tí ti, đã dọa hắn gào rống hướng thiên đình cầu viện.”
Khẽ cười một tiếng, Ngao Bạch thong dong lạnh nhạt nói: “Đã cầu viện, cũng không thể mặc kệ, dù sao mọi người là người một nhà. Ta bảo hắn kiên trì nửa canh giờ, viện binh thiên đình lập tức tới.”
Không để Thiếu Ti, Chúc Dung thị, Thanh Tường, Đông công xen mồm, Ngao Bạch hướng tới ngoài đại điện lớn tiếng quát: “Ngao Hạo, Ngao Hạo, thằng nhãi con ngươi đi đâu rồi? Lăn ra đây cho ta, đi, mang một mũi binh mã, thông qua Thiên Địa Đại Trận chạy đi cứu viện Hùng Sơn nhất tộc... Bọn dị tộc tới xâm phạm, còn có những tên nhân tộc khốn kiếp cấu kết với dị tộc kia, ta muốn ngươi chặt một trăm vạn cái đầu trở về!”
Hùng Sơn hướng thiên đình cầu viện, Ngao Bạch căn bản không để trong lòng.
Long tộc cũng có con đường tin tức của mình, Ngao Bạch cũng biết những ngày qua các đại bộ tộc, thị tộc nội bộ nhân tộc phân tranh, biết nhiều người ủng hộ Tự Văn Mệnh mang theo tộc nhân rời khỏi bộ tộc ngoan cố thủ cựu tự lập căn cơ.
Trong công văn cầu viện của Hùng Sơn, đã chỉ ra rõ ràng dân cư bộ tộc của mình không đến trăm vạn.
Vẻn vẹn trăm vạn nhân tộc, Ngao Bạch căn bản khinh thường để ý. Mấy con cổ long thuần huyết mạnh mẽ, có thể thoải mái áp chế một bộ tộc nhân tộc dân cư trên trăm triệu, thực lực bộ tộc của Hùng Sơn thật sự là quá yếu.
Ngao Bạch căn bản không tin, cái gọi là ‘đại địch’ của bộ tộc nhân tộc gầy yếu như thế sẽ khó lường bao nhiêu!
Bảo Ngao Hạo dẫn dắt một mũi tinh nhuệ long tộc đi qua, không cần bao nhiêu nhân thủ, đủ tiếp viện bộ tộc của Hùng Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.